Edit: Bàn
Trong chuyến đi lần này đến Thượng Hải, Tống Dã đã lên chiến lược, quyết không thể lặp lại sai lầm mùa hè ở Bắc Kinh, ở danh lam thắng cảnh nhất định phải từ chối người lạ đến gần, ra ngoài cố hết sức đi phương tiện giao thông công cộng, mua vé nhất định phải mua ở bàn bán vé chính thống.
Hắn dựa theo chiến lược đã chuẩn bị, làm từng bước từng bước mà dẫn Khúc Liệu Nguyên đi tham quan Bến Thượng Hải, Tháp Minh Châu, Miếu Thành Hoàng và những chỗ khác, còn đưa Khúc Liệu Nguyên đến một nhà hàng Thượng Hải hắn từng ăn thử cũng không tệ.
Lúc gọi món ăn, Tống Dã gọi thịt kho tàu, Khúc Liệu Nguyên còn gào thét "Đi xa thế này đến ăn thịt kho tàu à," kết quả thức ăn lên cậu gắp một miếng, nhét vào mồm liền yêu luôn. Cách làm thịt kho Thượng Hải là đun bằng nước, không giống cách làm ở Tứ Xuyên là cần chiên dầu, hơn nữa thịt kho Thượng Hải vị thiên ngọt, vừa vặn với Khúc Liệu Nguyên hảo ngọt, sau đó mỗi ngày khi Tống Dã hỏi "Muốn ăn gì?", cậu đều "Muốn ăn thịt kho tàu!"
Lần này ra ngoài chơi, mọi thứ đều rất thuận lợi. Hai người còn mua cho người nhà quà lưu niệm, cho Khúc Đại Giang một cái móc khoá kỉ niệm Tháp Minh Châu, lúc đi dạo Điền Tử Phường mua cho Cao Tú Nguyệt kem dưỡng da.
Vài ngày sau, trên đường về, vì nguyên nhân thời tiết, máy bay trễ chuyến hơn một giờ.
Hai người bọn họ đều chơi mệt, ngồi chờ ở sân bay cũng mệt, nên khi lên chuyến bay trở về, Khúc Liệu Nguyên cũng không hăng hái như trong chuyến đi dán mặt vào cửa sổ ngắm biển mây. Tống Dã xin tiếp viên hai cái chăn, hai người đầu dựa đầu mà ngủ.
Máy bay hạ cánh đã là chạng vạng, hai người không có hành lí, mỗi người đeo một cái ba lô đi ra ngoài, bàn bạc chuyện đi xe bus sân bay đến bến xe đường dài, không biết hiện tại có tuyến xe buổi tối về nhà không, nếu như không được thì ngồi tàu, có thể không mua được vé, phải mua vé vào ga, chờ lên chuyến bổ sung.
Lúc Khúc Liệu Nguyên ngồi chờ máy bay ở sân bay Hồng Kiều chơi game trong điện thoại, chơi sạch pin điện thoại. Tống Dã mở điện thoại của mình, lập tức nhận được vài tin nhắn, đều là Khúc Đại Giang gửi tới, nói đến sân bay đón bọn họ.
Vì chuyến bay bị hoãn, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt lo lắng hai người bọn họ buổi tối không về nhà được, nên tìm tài xế trong xưởng mượn xe, hai người đến sân bay đón họ rồi!
Đi ra khỏi sân bay, Khúc Đại Giang lái xe, Tống Dã ngồi ghế phụ, hai mẹ con Khúc Liệu Nguyên ngồi ghế sau, qua đại lộ sân bay, đi thẳng đường cao tốc về nhà.
Khúc Liệu Nguyên kể cho ba mẹ bọn họ đi chơi ở đâu, thấy cái gì hay, ăn món gì ngon, cuối cùng lấy quà trong túi ra, Khúc Đại Giang lái xe, liếc qua cái móc chìa khoá, cười nói: "Đẹp quá vậy, ba về nhà phải cất đi, làm sao nỡ móc chìa khoá."
Hộp kem dưỡng da cũng rất đẹp, trên nắp có vẽ một cô gái mặc xường xám kiểu Thượng Hải cổ.
"Đẹp nhỉ?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Trong cửa hàng có mấy hộp mở ra dùng thử, con bôi một ít lên mặt Tiểu Dã, đến tối ngủ nó rửa mặt, con ngửi thấy nó mùi thơm cực, sờ mặt nó cũng trơn tuột."
Nhưng Cao Tú Nguyệt vừa nghe cậu nói hộp kem dưỡng da này mua hết 35 tệ, nói: "Hai đứa lại bị lừa rồi phải không? Tiệm bách hoá bên này của chúng ta cũng có bán, giống nhau như đúc, 10 tệ một hộp."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên hơi bị đả kích, vẫn kiên trì nói: "Không thể nào... Chắc chắn không giống đâu, đây là mua ở cửa hàng chuyên bán kem dưỡng da của Thượng Hải mà, người ta nói chỉ có Thượng Hải mới có thôi."
Nghìn dặm xa xôi mang quà về, Cao Tú Nguyệt không muốn hắt hai đứa nhỏ nước lạnh, nói: "Chắc là mẹ nhớ nhầm rồi, cái này chắc chắn tốt hơn loại 10 tệ kia."
Rất nhanh liền qua 15 tháng giêng, buổi tối 16 tháng giêng, học sinh Nhất Trung trở lại trường, bắt đầu học kì 2 lớp 10.
Bởi vì Tết âm lịch năm nay tới tương đối muộn, lúc này khai giảng đã là cuối tháng 2 dương lịch rồi, học kì này còn phải làm vận hội thể dục, cộng thêm thời gian đi học chính thức, cũng chưa tới 4 tháng.
Nhưng đối với toàn thể học sinh lớp 10 mà nói, đây là học kì then chốt liệu có thể vào được lớp thực nghiệm hay không, vào được lớp thực nghiệm, thì tương đương với nửa bước chân vào trường đại học trọng điểm, cho nên tất cả mọi người ai cũng chăm chỉ và nghiêm túc hơn học kì trước.
Trong kì thi tháng lần đầu tiên sau khai giảng, Khúc Liệu Nguyên lọt top 15 người đứng đầu lớp 7, trong đó vật lí đạt điểm tuyệt đối.
Sự tiến bộ liên tục của lớp trưởng không có gì đáng ngạc nhiên với học sinh lớp 7. Sau tất cả, sự chăm chỉ và siêng năng của cậu là điều rõ như ban ngày, và sự tiến bộ là phần thưởng mà cậu xứng đáng.
Mà tin lớn gây chấn động cả khối là: Tống Dã từ khi nhập học đến nay vẫn luôn vững vàng đứng đầu khối, lần này rớt khỏi ghế trạng nguyên, tuy tổng điểm chỉ thấp hơn người đứng đầu 2 điểm, nhưng mà, Tống Dã lại có thể thi xếp thứ 2 toàn khối?!
Dù chỉ mới một học kì, Tống Dã đã là sự tồn tại thần thoại trong toàn bộ khối 10 Nhất Trung. Thậm chí ở ngoài trường, hắn cũng có chút tên tuổi. Đầu tiên, ngoại hình Tống Dã rất không phải loại thường, là khuôn mặt mà nam sinh nữ sinh trông thấy đều sẽ thấy kinh diễm, khí chất bình thường phô bày ra cũng không giống những nam sinh cấp 3 thường thấy thích khoe khoang hoặc giả vờ đầu gấu, thành tích đứng đầu càng giống như hàng khuyến mãi cho chức vô địch.
Tống Dã bất khả chiến bại liên tục mà mọi người hướng tới, vì sao lần này chỉ xếp thứ 2?
Năm ngoái một lần Giang Ba hỏi Tống Dã một bài toán siêu khoai, gần như trở thành "fan" của Tống Dã rồi, rất nóng ruột tới hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Anh ông làm sao thế? Không phát huy hết sức được hả?"
Khúc Liệu Nguyên cũng rất hoảng sợ, nói: "Không thể nào, ảnh từ nhỏ đã không sợ đi thi, chưa từng phát huy không tốt... Chính trị của ảnh sao chỉ có mỗi 92 điểm? Hay là sai điểm rồi?"
Đợi đến hết giờ học, cậu liền chạy tới lớp 1 tìm Tống Dã, hỏi Tống Dã có phải là sai điểm rồi không.
"Không," Tống Dã cũng rất bình tĩnh nói, "Chính trị đúng là không thi tốt, lần này trước khi thi tớ không ôn Chính trị, cậu không biết à?"
Chính trị 92 điểm xen giữa 9 môn 97, 98 cùng tuyệt đối 100 điểm trong phiếu điểm của Tống Dã, trông có vẻ cực kì không bình thường.
Khúc Liệu Nguyên sắp tức chết, quở trách hắn: "Tống Dã! Tớ tưởng cậu trong lòng đã tính trước nên mới không ôn Chính trị, hoá ra cậu vốn chẳng ôn? Cậu kiêu căng tự mãn rồi à?"
Tống Dã: "..."
"Cho dù Chính trị chỉ thi được 95 cũng giữ được hạng nhất khối!" Khúc Liệu Nguyên nói, "Không được kiêu căng! Cậu chẳng qua chỉ là thi được mấy lần nhất khối ở cái trường cấp 3 trong thành phố nho nhỏ này thôi, cách thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại xa lắm!"
Cậu làm lớp trưởng lâu ngày, bắt đầu dạy dỗ người khác ra ngô ra khoai, Tống Dã thấy giọng điệu thuyết giáo của cậu rất hài hước, nhịn không được còn cười.
Khúc Liệu Nguyên cả giận nói: "Cậu nghiêm túc một chút cho tớ! Tớ đang nói đùa với cậu đấy à?"
Tống Dã đứng thẳng gật đầu, nói: "Em trai, em nói đúng. Anh nhớ kĩ rồi, không kiêu căng không tự mãn, lần sau nhất định giành hạng nhất khối về."
"... Thế này thì gần được." Khúc Liệu Nguyên cảm thấy vụt roi da xong phải đưa củ cà rốt, lại cổ vũ nói, "Cậu cũng đừng buồn, với năng lực của cậu, lần sau thi nhất định có thể quay trở lại."
Tống Dã gật đầu, hỏi: "Cậu lần này thi xếp thứ mấy?"
"Hạng 12 trong lớp tớ, 210 trong khối, Vật lí được điểm tuyệt đối, khà khà..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Chính trị tớ thi còn được 93, cậu chỉ được 92, tự cậu nói đi, có mất mặt không?'
Tống Dã dựa lưng vào tường ngoài phòng học lớp 1, cười nói: "Thế nào? Thi Vật lí được điểm tuyệt đối cũng không khó nhỉ?"
"Còn không phải là tại cậu kéo tớ làm đề Vật lý mấy ngày liên tục, giờ làm hết tất cả đề lớn rồi." Khúc Liệu Nguyên đột nhiên nhận ra, nói, "Là vì giúp tớ tổng kết đề ôn tập Vật lí, nên cậu mới không có thời gian ôn Chính trị đúng không?'
Tống Dã nhìn cậu cười, nói, "Sau này đừng sợ Vật lí nữa, thi điểm tuyệt đối không khó."
Khúc Liệu Nguyên lập tức áy náy.
"Cũng không phải chỉ vì sắp xếp đề cho cậu, tớ không muốn đặt quá nhiều thời gian vào môn xã hội, dù sao đến lúc thi cũng chắc chắn được toàn bộ điểm A." Tống Dã nghiêm túc nói, "Em trai, cậu cũng thế, đặt sự tập trung vào môn khoa học tự nhiên hơn một chút đi, đến lúc lớp thực nghiệm chia ban, chắc chắn chỉ tính điểm lý hoá sinh."
Bản thân Tống Dã không thiên về môn nào, môn tự nhiên hay xã hội đều học được tốt, nhưng hiện nay chế độ thi cử là như thế này, các học sinh phải lựa chọn, còn phải có sở trường.
Khả năng học môn xã hội của Khúc Liệu Nguyên không quá tài giỏi, sau khi Tống Dã phát hiện ra điều này năm ngoái, nghỉ đông ở nhà làm bài, cùng với phụ đạo hàng ngày sau đầu học kì này, càng chú trọng việc dẫn dắt Khúc Liệu Nguyên chinh phục môn tự nhiên, nhất là nền tảng môn Vật lí tương đối kém của Khúc Liệu Nguyên.
Từ khi nhập học năm trước đến bây giờ, mấy tháng này, hắn từng viên ngói từng viên gạch mà xây lại từ đầu nền tảng môn Vật lí của Khúc Liệu Nguyên, lần này Khúc Liệu Nguyên thi được điểm tuyệt đối, không phải dựa vào may mắn hay là trò vặt đoán đề hồi ôn luyện thi cấp 3, mà là sự tích luỹ thực sự.
Khúc Liệu Nguyên hiểu ý đồ của Tống Dã, vừa bội phục vừa cảm kích.
Cũng như đa số học sinh cấp 3, cậu chỉ biết mình cần phải cố gắng vào việc học, dù sao thì mục tiêu cũng là để thi đại học, còn trên con đường hướng tới mục tiêu cuối cùng, rốt cuộc là nên đi thế nào, thì lại giống như con ruồi không đầu, không có kế hoạch, cũng không nắm được chừng mực, nói cách khác, học sinh cấp 3 mười mấy tuổi rất khó có được ý thức vượt quá tuổi tác -- một cái nhìn toàn cục.
Cậu trở về phòng học lớp 7, nói thật cho Giang Ba hóng hớt: "Không sai điểm, trước khi thi ảnh không ôn bài, thi bừa."
Giang Ba: "..."
Đối với Khúc Liệu Nguyên bình thường nói Tống Dã là "Thi bừa," lời này chưa một người dám tin.
Tống Dã lúc đầu không quá quan tâm đến một lần thất bại, nhưng lại bị quá nhiều người an ủi, đi căng tin lấy cơm cũng bị bạn học không quen biết dỗ dành: "Đừng nản lòng nha Tống Dã, cố gắng lên." Khiến cho hắn dở khóc dở cười, lại lờ mờ cảm thấy hơi mất mặt.
Sau này thi giữa kì, hắn lại nghiền ép người xếp thứ 2 hơn 10 điểm, một lần nữa giết về vị trí đầu bảng.
Thi giữa kì để sau hãy bàn.
Sau kì thi tháng, mùa xuân lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai mà tới.
Trong sân trường trồng không ít hoa đón xuân [1], trổ ra nhánh hoa màu vàng nhạt, cây xanh cũng chậm rãi nhả ra mầm mới.
[1]: Hoa đón xuân, tiếng anh gọi là Winter Jasmine, thường nở khi xuân tới (https://en.wikipedia.org/wiki/Jasminum_nudiflorum).
Một tuần sau khi hệ thống sưởi ngừng chạy, nhiệt độ không khí từng bước tăng trở lại, khắp nơi tràn đầy tâm trạng nhỏ bé đầy sức sống nhưng không hề an phận.
Các cô gái cũng tốt hơn nhiều, đơn giản là giữa các giờ học không trốn trong lớp cho ấm nữa, mà thích ra ngoài thổi một chút gió xuân, cảm nhận không khí xuân về với đất trời.
Các nam sinh cũng vậy, đến cái tuổi này rồi, cho dù có hiểu hay không, vừa đến mùa xuân, những cậu bé nửa chín này đều không khỏi tự nhiên bắt đầu trở nên xao động. Rất nhiều nam sinh bắt đầu vô tình hay cố ý đi gây hấn với nữ sinh, đấu võ mồm với con gái một chút, thậm chí đến mức cậu đánh tôi một cái, tôi đẩy cậu một chưởng tiếp xúc tay chân, có đôi khi ồn ào quá trớn, các nữ sinh còn có thể bị trêu đến khóc.
Một tuần có ít nhất 4 5 nữ sinh đến cáo trạng với Khúc Liệu Nguyên, nói lớp trưởng người này người kia bắt nạt tớ. Ngay cả phó lớp trưởng Lưu Hiểu Hiểu cũng từng bị "bắt nạt."
Khúc lớp trưởng vừa bất đắc dĩ vừa giận mà mở một cuộc họp nhỏ cho các nam sinh, nghiêm túc nhấn mạnh: "Đùa giỡn chỉ là đùa giỡn, ai cũng không được kéo dây áo lót nữ sinh! Nếu như có ai làm vậy nữa, thì..." Thì làm sao? Thầy Tào thực ra ngoại trừ lên lớp, căn bản chẳng quản việc này trong lớp.
Diêu Vọng ở phía sau phun một câu: "Đứa nào động vào áo lót nữ sinh tiếp, tối về kí túc xá lấy dây chun bắn chym đứa đó. Chym nhé!"
Các nam sinh ồ lên cười, mỗi người đều đỏ mặt chút, sau đó liền biến mất.
Nhưng mà bản thân Khúc Liệu Nguyên cũng có chút... đó đó.
Chỉ là cậu không muốn "bắt nạt" nữ sinh. Nhiều lần ngồi gần Tống Dã, ngửi được mùi trên người Tống Dã, lại đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ mãnh liệt muốn "bắt nạt" Tống Dã.
Thế nhưng Tống Dã lại không mặc áo lót, khiến cậu không cách nào hạ thủ.
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Merry Christmas!