Quả Nhân Có Bệnh

Chương 30: Chương 30: Đầu hoài




Mặt trời đã ngả hướng tây, ánh chiều chiếu đỏ cả mặt sông, ta bảo phu thuyền và hạ nhân đem một chiếc bàn thấp chân lên mạn thuyền dọn cơm chiều.

“Tranh Nhi, ngươi thấy nước sông kia giống cái gì?”

“giống cái gì?”

“giống trứng gà”

Khóe mắt Bùi Tranh khẽ liếc qua “ giống chỗ nào?”

“giống trứng gà bị đánh tan trong bát.” Ta chỉ vào mái chèo nói.

Bùi Tranh cười khẽ một tiếng, « Phải, rất giống…”

Hắn nhìn qua rõ ràng có chút thất thần, trả lời ta có vẻ qua quýt, ta nhìn hắn một hồi lâu, mới tiến đến gần chạm vào người hắn, hỏi: “Ngươi không thoải mái sao?”

Hắn ngớ người một lúc, lắc đầu cười nói: “Không sao, đang nghĩ chút chuyện.”

“Không phải đã nói là chỉ cầu tiêu dao khoái hoạt, không nghĩ đến những chuyện phiền phức ở đế đô sao?” Ta nói có chút không vui.

“Không phải chuyện ở đế đô.”

« Vậy thì là gì?” Ta tò mò hỏi.

« Muốn biết sao? » Hắn nhếch mày, cười nghiêng đầu liếc ta.

Ta thành thực gật đầu. Hắn ngoắc ngón tay, ta liền vểnh lỗ tai qua.

Hơi thở nóng hổi thổi tới bên vành tai, dái tai bị hắn hôn một cái chẳng có hảo ý. “Buổi tối đến phòng ta, ta nói cho nàng biết.”

Vừa nghe là biết không có chuyện gì tốt!

Ở cùng hắn thực kỳ quái, không kể là đùa giỡn hắn hay bị hắn đùa giỡn, dường như kẻ chiếm tiện nghi đều là hắn, ta nhìn thế nào cũng giống kẻ chịu thiệt!

Ta nắm bên tai chặt đến muốn xuất huyết, quay về chỗ cũ, phủi phủi, ngồi xuống.

Từ đầu ta vốn nghĩ Bùi Tranh bị chóng mặt, nhưng nhìn qua lại không giống, chí ít không giống ta lúc say xe, sắc mặt tái nhợt, choáng váng, buồn nôn, bộ dạng sống không bằng chết, không ra người, chẳng ra quỷ như vậy. Hắn chỉ là vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng đơn giản là hai chữ “hoảng hốt” nghe đã không hợp với Bùi Tranh rồi.

Chuyện thực sự trong lòng hắn, ta lại không biết là chuyện gì ….

Ta cảm thấy bản thân trong mắt hắn gần như trần trụi, nhưng hắn trong mắt ta lại là một mảnh sương mù mờ mịt, chả nhẽ ta lại phải leo lên giường hắn, xé bỏ quần áo hắn, hắn mới có thể để lộ ra bộ mặt thật?

Ta tâm tình buồn bực, ngồi trên mạn thuyền ngắm trăng thở dài, tay xách theo một bình rượu nhỏ. Đây là do mẫu thân ta từ bé đã cho ta ăn bằng cái đũa chấm rượu, ta chỉ cần không muốn say thì một vò rượu không thành vấn đề. Nếu tự mình muốn say như lần trước ở Tiểu Tần cung, thì vài chén là đã lâng lâng rồi.

Lúc này cũng không nghĩ là càng uống ngược lại càng tỉnh, ánh trăng càng nhìn càng thấy lớn ...

Lần này đi thẳng hướng nam tới Cô Tô cũng là bởi lời đồn số tào ngân bị thâm hụt vốn là được dùng vào việc khai thông một đoạn sông trọng yếu đang bị tắc nghẽn...

Trong lòng ta tính Bùi Tranh sợ là đã đoán được ra đến 7-8 phần đi, 2-3 phần kia hắn đoán không ra là bởi ngay chính ta cũng không xác định được. Không xác định được rốt cuộc hắn thích ta sâu đậm đến nhường nào, có thể kiên trì bao lâu, có thể khoan dung, tha thứ đến khi nào, cũng không xác định được mình liệu có thể có được hắn hay không?

Mẫu thân thường nói, trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng ba năm năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy mất mấy cân, qua 8 đến 10 năm sau, lại có mối duyên mới, sinh con đẻ cái, ấm áp sum vầy rồi còn nhớ rõ ai là ai nữa.

Còn Bùi Tranh – loại người như hắn dựa vào cái gì mà muốn ta vì hắn mà đau lòng?

Ta có hỏi mẫu thân: cảm tình của mình với Bùi Tranh có phải đến quá nhanh không?

Mẫu thân nói : sợ không phải tới quá nhanh mà là ta phát hiện ra quá muộn. Rễ tình của hắn sớm đã đâm sâu chỉ còn đợi được nẩy mầm kết thành một hạt đậu tương tư nữa thôi.

Vậy ta rốt cuộc hiểu được chọn lựa của mẫu thân ngày đó. Nữ nhân cả đời kiếm tìm không gì ngoài một người thật lòng đối tốt với mình, cả đời tiêu diêu tự tại, vô ưu vô nghĩ. Đế đô chèn ép con người ta tới chật vật, mặt ngoài vui vẻ cũng để ẩn giấu mưu đồ, đấu đá tranh giành lẫn nhau; như một vũng lầy tuyệt vọng, giãy dụa không thoát ra nổi.

Không bằng cảnh trăng thanh gió mát trên sông nước này, khiến người ta vui vẻ thoải mái …

Ta nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi, cảm nhận làn gió lạnh lướt nhẹ qua.

Trên vai, một tấm áo choàng nhẹ nhàng phủ xuống, hai bàn tay nắm vạt áo choàng từ sau lưng vòng đến trước ngực ta khéo léo thắt nút lại, rồi sau đó cũng ôm ta nhẹ nhàng như vậy.

« Chính nàng định ra quy củ rồi cũng tự mình phá trước. » Cằm Bùi Tranh tựa trên vai trái ta, nhẹ giọng nói, hơi thở dịu dàng lướt qua má : “gió trên sông buổi tối lạnh thấu xương, nàng còn uống rượu, không sợ ngày mai tỉnh dậy sẽ đau đầu sao?”

Nghe hắn nói như vậy, ta cũng cảm thấy hơi lạnh, liền không khách khí mà co người vào trong vòng ôm ấm áp của hắn, hưởng thụ mùi xạ hương chỉ có trên người nam nhân này.

« Ta không nghĩ tới chuyện ở đế đô. » Ta khép mắt lười nhác nói với hắn một câu, được một chút, nhớ lại bốn chữ kia của mẫu thân, khóe miệng cong lên, cười nói “Ta nghĩ đến ngươi.”

Hắn đờ ra một chút rồi cũng cười, hơi khép chặt vòng tay để ta dựa vào hõm vai hắn. “Thế là đang nghĩ gì về ta?”

« Nghĩ xem ngươi rốt cuộc thật lòng thích ta hay là giả vờ thích ta, thích ta từ bao giờ rồi, thích ta nhiều như thế nào, thích ta có bao nhiêu phần là thực. »

Bùi Tranh vùi mặt ở cổ ta, cười nhẹ một tiếng : « Loại chuyện này tự nàng có thể nghĩ ra đáp án sao ? Không bằng trực tiếp đi hỏi ta ? »

« Ta hỏi ngươi sẽ nói sao ? » Ta mở to mắt khẽ quay đầu sang nhìn đôi mắt dưới ánh trăng - dường như hòa lẫn cả biển sóng tình ý dịu dàng mà rực rỡ.

Gần đây, hắn thường dùng ánh mắt chẳng chút che đậy như thế nhìn ta.

Trên sân khấu, con hát cũng thường dùng ánh mắt động lòng người như vậy, cho nên mặc dù tâm ta đã động lại vẫn do dự, chần chờ.

« Ta nói, nàng sẽ tin sao ? » Hắn điều chỉnh tư thế, ôm trọn ta vào trong lòng.

« Ngươi cho ta đủ lý do, ta sẽ tin ngươi ! »

« Thích một người cần bao nhiêu lý do mới coi là đủ để khiến người ta tin ? » Hắn hạ mắt, thấp giọng nói dường như là đang tự hỏi chính mình.

« Ngươi nếu nói đơn giản là bởi mấy câu ta nói năm sáu tuổi ấy ngươi đã thích ta rồi, ta đây quá nửa là không tin. » Ta nói thực lòng « Ta sẽ cảm thấy ngươi thực biến thái, ta mới có 6 tuổi mà ngươi cũng có thể có tâm tư đó rồi. »

Bùi Tranh nhịn không đươc cười ra tiếng « Khi đó ta thích hạt đậu đỏ là nàng đương nhiên không phải tình yêu nam nữ. Nàng là con gái nghĩa phụ nên cũng là nghĩa muội của ta. Ngày ấy người ngoài nhục mạ ta, nàng nói giúp ta, chuyện đó ta cảm kích trong lòng, nhưng lời nàng nói đó chẳng qua là nhất thời xúc động, ta làm sao lại không hiểu được ? Bởi vậy ta cũng thực sự coi nàng như Sanh Nhi. »

« Vậy sau đó, sao ngươi lại vào triều làm quan ? Nghe mẫu thân nói, ta lại tưởng ngươi vì một câu nói đùa khi đó của ta ... »

« Là vì câu nói kia, vì nàng, cũng coi như ta vì chính mình. » Bùi Tranh khẽ thở dài một tiếng, ôm chặt ta « Ta tự cho là coi nàng cũng giống như Sanh Nhi, nhưng rốt cuộc không giống. Khi đó nàng đã là thái tử, nghĩa phụ vì để nàng có thể thuận lợi tiếp nhận giang sơn, mà âm thầm bồi dưỡng cho nàng một lớp thần tử tâm phúc. Ta vốn định ở sơn trang cả đời, nhưng chung quy vẫn là ăn nhờ ở đậu, khó có thể nở mày nở mặt. Lúc đầu, quyết định nhập cuộc là muốn san sẻ lo lắng cho nghĩa phụ, vì tiền đồ của chính mình, cũng bởi vì câu nói của nàng khi trước. Nàng từ đó cũng không quay về Bạch Hồng sơn trang, mà ta thì vẫn muốn gặp nàng ... »

Ta lại nghĩ tới năm 10 tuổi ấy, gặp lại hắn, ta bẽn lẽn gọi một tiếng «Cây cao lương ... »

Bùi Tranh bất đắc dĩ xoa xoa đầu ta : « Còn cười ta, ta mặc dù hơn nàng 8 tuổi, cũng không nhận nổi một tiếng « chú» của nàng.

(giờ mới biết tại sao bạn Đậu gọi bạn Tranh là cây cao lương: « cao lương » hay « thục thử » « 蜀黍” phiên âm là [shǔshǔ], giống với cách phát âm chú - thúc thúc « 叔叔” [shū•shu])



Ta cười trộm nói : « Ta chỉ cảm thấy ngươi rất quen, mẫu thân lại đối xử với ngươi không giống người ngoài, nên nghĩ rằng ngươi nhất định là bạn tốt hay bạn cũ của mẫu thân, liền gọi dễ nghe một chút. Ngươi chắc không phải bởi một tiếng gọi này mà thích ta chứ?”

Bùi Tranh tựa tiếu phi tiếu nói : “Nếu ta nói phải thì sao?”

Ta nghiêm túc nói: “Ta đương nhiên là không tin. »

« Nếu ta nói mấy năm ta theo học ở đề đô, đã âm thầm gặp nàng cả trăm lần, ngàn lần, chỉ là nàng chưa bao giờ để ta vào mắt, chính vì thế mà ta mới đặt nàng trong tim, nàng có tin được không ?

Ta ngạc nhiên nhìn hắn : « Làm sao có thể …”

Bùi Tranh quệt nhẹ mũi ta « Bệnh đãng trí của nàng rất tệ, ta lại chỉ là một đệ tử bé nhỏ trong Thái học phủ, nàng làm sao có thể nhớ rõ ta ? Ta mặc dù học việc trong phủ Thừa tướng, nhưng cũng thường xuyên đến Thái Học phủ nghe giảng bài, đọc sách; thường nhìn thấy nàng ở trên lớp ngủ gục chảy nước miếng giàn giụa, bị thầy phạt đứng, đầu mũi hồng hồng ngồi xổm vẽ vòng tròn trên đất …”

Ta mặt đỏ tía tai nói : « Ha ha ... Chuyện cũ năm đó chuyện gì cũng không cần nhắc đến nữa ….”

« Khi đó ta đã nghĩ, ta nếu không hăng hái tiến thủ, tương lai nàng làm hoàng đế thì giang sơn Đại Trần này coi như là bỏ đi rồi ... »

« Ta bây giờ tuy là Đậu Đậu nhưng khó bảo đảm là lát nữa không biến lại thành hoàng đế Đại Trần – Lưu Tương Tư trị ngươi tội đại bất kính ! » Ta nhe răng trợn mắt đe dọa hắn.

Bùi Tranh không thèm để ý cười cười, tay còn vươn tới nhéo nheo hai má ta : « Ta đây sẽ biến thành đại gian thần – Bùi Tranh hành thích vua, bức vua thoái vị ... » Hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng, cười đến ý vị sâu xa, nhẹ nhàng phun ra hai chữ “Tù hoàng.” (giam giữ, nhốt vua)

Ta biết tên tâm lý cầm, thú này đương nhiên sẽ không nghĩ được chuyện gì tốt !

« Nói đi nói lại ta vẫn cảm thấy ngươi thực biến thái ... » Ta ho khan hai tiếng, tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn. « Nhưng lại có thể thích ta như vậy. »

"Ta thích tính nết nàng khi không giả bộ. »

« Vậy sao ngươi còn lừa ta bắt ta làm bộ đoan trang hiền thục ! » Ta giận trừng mắt hắn.

« Đương nhiên, như vậy nàng chỉ có thể bộc lộ con người thật của mình trước mặt ta. » Hắn còn dám càn rỡ nhìn thẳng ta bằng ánh mắt vằng vặc như nước, dường như còn đang muốn bùng lên ngọn lửa, « Chỉ cười với mình ta, chỉ đối tốt, cũng chỉ hư hỏng với mình ta, cũng chỉ thuộc về mình ta .... » Cái tay hạnh kiểm xấu của hắn đang khua khoắng trên lưng ta, đột nhiên tiến vào trong vạt áo, cách bụng ta chỉ còn là một lớp áo mỏng manh, nhưng những vết chai thô ráp trên tay hắn vẫn khiến thần kinh ta trực tiếp bị kích thích. Ta đột nhiên nhận ra trước đó mình căn bản là đã có những hành động đưa đẩy mà mang dê vào miệng cọp !

« Ngay cả ta cũng không hiểu hết nàng, nhưng ta biết không có ai khác hiểu nàng hơn ta. » Môi hắn ngậm vành tai ta, giọng nói như thầm thì, hơi thở gấp gáp, dồn dập. « Ta đã thả dây câu dài như vậy, đợi lâu như vậy ... con cá như nàng, sao lại vẫn chưa cắn câu ? »

Dây đàn trong lòng ta rung lên một tiếng nức nở theo những cái vuốt ve nhẹ nhàng của hắn; run rẩy giống như sắp bị hòa tan.

« Tranh, Tranh .... » Ta run rẩy không nói nổi một câu hoàn chỉnh « Buông, buông ra ... »

Tay hắn khiến ta sợ hãi, mỗi đợt tê dại khiến người ta khó cưỡng lại. Ta cắn chặt môi dưới mới có thể miễn cưỡng ngăn lại tiếng rên rỉ, ngâm nga sắp thoát ra khỏi miệng.

Tay trái hắn xoa xoa môi dưới của ta, ngón trỏ khẽ nạy cánh môi, theo vào trong miệng : « Đừng cắn, môi bị thương bây giờ. » Hắn cười bên tai ta, thấp giọng nói : « Bởi vì đó cũng là của ta. »

Trong đầu ta một tiếng nổ vang, rốt cuộc thôi không gắng gượng vô nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.