Quả Nhân Có Bệnh

Chương 21: Chương 21: Phúc hắc




Người bị bỏng khá nhiều, Thái y viện ngày thường yên tĩnh mà hôm nay nơi nơi đều nghe thấy tiếng rên rỉ. Tô Quân được sắp xếp ở trong một tiểu viện thanh tĩnh, lúc ta và Bùi Tranh đi vào, hai vị y đồng đang bưng một chậu máu loãng đi ra.

“Thái y, thương thế của Tô ngự sử thế nào rồi?” Bùi Tranh thay ta hỏi, tay phải ta rụt vào trong tay áo, bất giác mà nắm chặt, trước mặt như hiện ra khuôn mặt tái nhợt và tấm lưng huyết nhục mơ hồ (máu thịt lẫn lộn =.=) của Tô Quân.

“Bẩm bệ hạ, Bùi tướng, lưng bên phải củaTô ngự sử đã bị đập mạnh, lại bị bỏng, bị thương tới da thịt gân cốt, thương thế không nhẹ. Nhưng may mà chữa trị đúng lúc, điều dưỡng một chút thời gian sẽ không làm sao cả. Có điều trong nửa tháng này, cử động có chút không tiện.”

Quan bào Tô Quân đã bị thay ra, trên người mặc một bộ áo trắng thùng thình, băng gạc trắng kéo chếch xuống tận thắt lưng bên phải bó chặt miệng vết thương, để tránh động đến miệng vết thương, y đồng ở một bên giữ chàng, để chàng nằm nghiêng, băng trên vai phải lờ mờ thấm ra sắc máu.

Ta đi đến trước giường chàng, cúi đầu nhìn đôi mắt đang nhắm chặt, trong lúc hôn mê mi tâm vì đau đớn mà hơi nhíu lại.

Bùi Tranh hỏi Thái y: “Không phải nói là Tô ngự sử đã tỉnh sao?”

Thái y cúi người đáp: “Lúc trước, Tô ngự sử có tỉnh một lần, nhưng vì đau đớn lúc trị thương người bình thường khó mà chịu nổi, vị thần liền tự quyết định, cho đại nhân uống thuốc an thần, để có thể giảm bớt đau đớn.

Ta gật gật đầu, trở về bên người Bùi Tranh, kéo một bàn tay hắn, trong lòng bàn tay ấy viết xuống một chứ: “Tra” (tra xét)

Đầu ngón tay Bùi Tranh khẽ động, cúi người nhìn thẳng ta, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ phái người đi điều tra rõ chuyện này.”

Ta lại viết một chữ: “Dị »

“Dị….” Bùi Tranh nhíu mi, “Dị Đạo Lâm? Nàng muốn để hắn điều tra?”

Ta gật đầu, viết tiếp: “Tuyên.”

Lúc này, Bùi Tranh vô cùng nhân nhượng với ta, ta nói thế nào, hắn làm theo thế đó, lập tức cho người tuyên Dị Đạo Lâm vào cung diện thánh.

Tiểu Lộ Tử chạy đến báo, nói mợ kịp thời cứu Hạ Lan ra ngoài, bây giờ đã bớt sợ hãi, phương tiểu Hầu gia khẩn cấp đòi vào cung, tiểu vương gia nổi trận lôi đình, như là muốn phóng hỏa lần thứ hai, Liên cô đang ngăn cản.

“Bệ hạ, nên làm gì bây giờ mới được a…” Tiểu Lộ Tử bày vẻ mặt khóc than thảm thiết hỏi.

Ta vẫy vẫy hắn lại, hắn bước lên phía trước khom người cúi xuống, ta viết một chữ trong lòng bàn tay hắn: “Cút.”

Bùi Tranh nhìn thấy rõ, không phúc hậu mà cười khẽ một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ngón trỏ tay phải nghiêm túc chỉ về hướng cửa, nụ cười của hắn nhất thời cứng lại.

Ta dùng khẩu hình nói: “Ta muốn một mình yên lặng một chút.”

Hắn hơi nhíu mắt, hít sâu một hơi, nở nụ cười nói: “Được, ta ở ngay bên ngoài, có việc thì kêu ta.” Lại nghĩ ta vẫn không thể nói chuyện, liền cười tự giễu : “Ta ở bên ngoài chờ nàng.”

Hắn đi ra ngoài đồng thời đóng cửa, đem tất cả âm thanh chặn lại bên ngoài, trong phòng nhỏ chỉ có tiếng hít thở an tĩnh cùng mùi thuốc nhè nhẹ.

Mùi thuốc Đông y, có chút hương vị đắng chát. Yêu người mình thích, sợ kẻ mình ghét, nếu thích, sẽ không nhìn thấy khuyết điểm của hắn, chán ghét, lại nhìn không thấy ưu điểm.

Người đối với người chẳng phải đều là như vậy sao.

Ta là người rất công bằng, ai đối với ta thật tâm, ta dùng thật tâm đối đãi lại, nhưng chỉ sợ đó đều không phải người thật tâm với ta, mà là nhận nhầm, hoặc là bỏ lỡ.

Lúc đó ở ti nữ quan, người chàng muốn cứu không phải Bùi Sanh, cũng không phải “Bệ hạ” mà là “Tương Tư”….

Kỳ thật hai chữ này, không phải là lần đầu tiên chàng gọi. Năm đó, khi chàng nắm tay ta dạy viết từng đường từng nét, chữ viết đầu tiên, là hai chữ này.

“Hồng đậu sinh Nam quốc, thử vật tối tương tư.” (*) Giọng nói thiếu niên trong trẻo, dịu dàng mà không mị hoặc, cười nhợt nhạt mà nhắc lại hai chữ cuối “Tương Tư”.

(*) Đậu đỏ sống ở nước Nam, vật này là tương tư nhất.

Sau khi ta đăng cơ, hai chữ này, liền bị tị húy (kiêng tên húy của vua). Người đời đều biết tên vốn có của ta, chữ “Tương tư” kia, lại thành ra thất truyền ở dân gian, ai ai cũng biết, nhưng cũng không dám dạy dỗ trong trường.

Chàng cũng không còn gọi tên ta nữa, như thời niên thiếu trước đây.

Ta lại tưởng chàng cũng giống như người khác sớm đã quên tên của ta rồi, chỉ gọi ta là “Bệ hạ”, lại không đoán được rằng, khi hai chữ kia thốt ra, lại tự nhiên như nhiều năm trước vậy, tựa như ngày ngày đêm đêm, đều gọi vô số lần.

Tô Hoán Khanh.

Qủa nhân nên thưởng khanh có công cứu giá, hay là trị tội khi quân đây.

Khanh nói người mình thích là Bùi Sanh, là thật sao?

Ta vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm chàng đang nhíu mãi mà chẳng chịu giãn ra. Tất cả đau đớn mà giờ phút này chàng phải chịu đựng, đều là chịu thay ta. Mà sao ta vẫn cảm thấy đau đớn, nơi bên trái ngực, từng đợt, từng đợt quặn đau.

Lúc ta hỏi chàng câu đó, nếu chàng không lừa ta, có lẽ ta đã không hướng sang một con đường khác.

Ta không chờ chàng tỉnh lại, chỉ ngồi trong phòng một lát liền đẩy cửa đi ra.

Bùi Tranh đứng dưới tàng cây đưa lưng về phía ta, hai tay khoanh trước ngực, không biết đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì; nghe được tiếng cửa mở, hắn buông tay xuống, cổ tay áo nhẹ nhàng lay động, từ từ xoay người lại.

“Lại đây.” Hắn nhẹ giọng nói.

Trong viện chỉ có ta và hai người bọn họ, ta vốn là muốn đi qua, nghe thấy hắn nói như vậy, lại nổi tính bướng bỉnh, đứng bất động, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Hắn xoay mặt, cười khẽ thở dài, hoặc như thở phào một hơi, nhíu đuôi lông mày liếc xéo ta, trên môi giữ ba phần ý cười, thấy ta không đi qua, hắn liền chầm chậm đi đến.

Ta nhìn hắn từng bước từng bước một đến gần, đến khi khoảng cách chỉ còn là nửa cánh tay, hắn lấy một chiếc hộp sứ màu xanh từ trong tay áo, mở nắp ra, tỏa ra hương thơm mát lạnh.

Ta liếc mắt một cái liền nhận ra là thuốc của Ngũ cha. Thuốc này, ban đầu trong cung có rất nhiều, nhưng bởi ta xưa nay khỏe mạnh ít khi dùng tới, dần dà cũng không biết nó ở chỗ nào nữa. Hộp thuốc trong tay Bùi Tranh, nhất định là Ngũ cha cho hắn.

“Ngũ cha nàng nói, “Đậu Đậu vốn sơ ý, linh đan diệu dược cũng không biết quý trọng, ngày ngày phải kêu nó lấy từ dưới gầm giường lên. Bùi Tranh ngươi ở gần nó hơn, nên chút thuốc dự phòng này để ở chỗ ngươi.”

Hắn vừa nói, vừa dùng ngón áp úp bôi thuốc cho ta. Ngón tay dính chút thuốc mỡ màu trắng xoa xoa hai má ta, man mát lành lạnh, cảm giác đau đớn lúc đầu cũng dần dần tiêu tan. Đầu ngón tay Bùi Tranh dừng trên mặt lưu luyến không đi, dịch xuống cằm, nhẹ nhàng nắm, thấp giọng hỏi: “Đậu Đậu, ta cách nàng, thật sự gần sao?”

Trong lòng ta như có một cây đàn nhẹ nhàng bị kích thích, phát ra âm thanh trầm thấp mà kéo dài.

Hắn ôm ta một chút, in dấu một nụ hôn xuống mi tâm ta, hơi thở phớt qua trước trán ta, dường như cười khẽ một tiếng. “Nữ nhân thật giống mèo, ai tốt với nàng, cho nàng một chút ngon ngọt, nàng liền đi theo luôn. Ta phải cho nàng bao nhiêu ngọt ngào, nàng mới có thể hạ quyết tâm theo ta trọn đời trọn kiếp?”

Ta lắc lắc đầu, chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ ta.

Bùi Tranh buồn cười nói: “Phải, là ta đi theo nàng, bệ hạ của ta…” Âm cuối của hắn như là một tiếng thở dài than vãn, “Nàng không vì việc này mà dao động, ta lại không biết nên vui hay buồn đây.”

Ta cười cười từ chối cho ý kiến, lùi khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, cho dù ta cũng có chút lưu luyến sự ấm áp này.

Chuyện trước mắt ta muốn làm là điều tra rõ chân tướng.

Ta lệnh cho Bùi Tranh về phủ Thừa tướng, kết quả hắn thế nhưng lớn mật kháng chỉ. Ta giận trừng mắt hắn, tỏ vẻ không hợp lễ tiết, hắn cười không hề gì, nói: “Vậy sao, cho nên?”

Ta suy sụp nhìn hắn, chuyện tới như hôm nay, ta suýt chút thì băng (hà) ở chỗ kia, hắn ương ngạnh muốn vào cung hộ giá, ta lại giương “Lễ chế” lên, cách này, phỏng chừng cũng không ngăn được hắn. Sau Sùng Quang tân chính, xóa bỏ tệ cũ, rất nhiều lễ tiết cũ cũng đã không thịnh hành. Khi trước hắn chẳng qua là trước mặt quần thần nể mặt mũi ta mới đáp ứng đi.

Ta có chút xấu hổ, buồn phiền mà sai Tiểu Lộ Tử đưa hắn tới gian cung điện cách tẩm cung của ta xa nhất, rồi sau đó mới tới tuyên thất gặp Dị Đạo Lâm.

Hắn sớm đã chờ hồi lâu.

Không chỉ là chờ bên ngoài tuyên thất trong khoảng một nén nhang này thôi, hắn đã đợi suốt năm năm, từ năm Sùng Quang đầu tiên cho tới giờ là năm Sùng Quang thứ năm rồi.

Ta còn nhớ rõ Thám hoa bên bờ Thái Thanh trì đó, nhưng khiến ta nhớ kỹ hắn, cũng không phải một ngày tại Quỳnh Lâm yến kia, mà là từ trước đó khi ta cải trang lẻn vào Thái Học phủ, âm thầm khảo sát các học sinh.

Ba người đang đàm luận chính trị, một người nói: “Tương lai tất thiên hạ là của Tô đảng”

Người còn lại nói: “Chắc gì, vài vị đại thần phụ chính bằng mặt không bằng lòng, bè cánh đấu đá, Thẩm tướng rõ ràng để bọn họ chế ước lẫn nhau giữ thế cân bằng, quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay hoàng gia.”

Người thứ ba trầm mặc không nói.

Hai người kia hỏi hắn: “Ngươi thấy cục diện biến hóa như thế nào?”

Người nọ vẫn trầm mặc hồi lâu, sau mới phát ra một tiếng cười lạnh: “Giáng tử đoạt chu, phi y chi họa dã.” (khó hiểu chứ gì, hồi sau sẽ rõ ;)))

Lúc đó, nếu hai người kia nghe không hiểu, ta cũng đương nhiên không hiểu, nhưng bởi không hiểu nên nhớ kỹ. Tận tới sau khi Sùng Quang tân chính, văn võ cả triều trở thành nơi chỉ còn tiếng nói của một người, ta mới hiểu ý tứ trong lời người kia.

Giáng tử vi tà, chu vi chính, tử vi nhất phẩm triều phục, châu nãi hoàng quyền chi sắc. Nhất phẩm quyền thần đại đế nhi thủ chi, phi y chi họa. Phi y giả, Bùi dã. (Màu đỏ tía là tà, màu đỏ thắm (màu chu sa) là chính, áo quan nhất phẩm màu tía, màu đỏ thắm là màu của quyền lực hoàng gia. Quyền thần nhất phẩm thay vua định đoạt, đấy là cái họa không được người tin phục. Kẻ không phục chính là tên họ Bùi.)

Năm Sùng Quang đầu tiên, Bùi Tranh vẫn còn đang ngụy trang lần cuối, ở trong mắt các đại thần phụ chính,là một thanh niên tốt biết cách làm việc cũng biết cách làm người theo khuôn phép, xuất thân không quan trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lịch sự nhã nhặn, là đối tượng mà các bè phái tranh giành, bọn họ gần như không thể ngờ, tương lai không lâu sau, sẽ bị tên thanh niên tốt trong mắt họ lật đổ từng người một.

Cũng bởi trong một khoảnh khắc sau chuyện đó, ta giật mình nhớ tới lời Dị Đạo Lâm. Ánh mắt hắn, nhìn xa hơn bất cứ ai, chuẩn xác hơn bất cứ ai. Một đôi mắt thông minh nhìn thấu thế sự như thế, làm sao có thể vì một lý do buồn cười như vậy mà từ bỏ tiền đồ tốt ở Hàn Lâm viện, tự đày ải bản thân, một mình đi tới Sóc Phương?

Hắn đương nhiên có mưu đồ khác.

Nửa năm trước, ta sai ám vệ đưa cho hắn một phong thư, bên trên viết hai câu.

Một câu là lời hắn nói ngày đó.

Một câu khác là ta hỏi hắn : Hà mưu, hà đảng, hà thời quy. (Mưu đồ gì, theo đảng nào, khi nào thì quay về?)

Hắn đáp lại ta một chữ : Vương.

Hôm nay, ta nhìn thanh niên trước mắt – một trận gió sương Tây Bắc như là lễ rửa tội trọng sinh (sinh ra lần nữa), người sinh tồn trong điều kiện sống ở nơi đó, có vẻ xanh biếc cùng kiên nghị như tùng xanh chịu tuyết đè cũng không cong gãy(tuyết áp thanh tùng bất loan chiết). Hắn đã xóa đi vẻ ngây ngô của tuổi nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán), năm đó là đại bạch kiểm a … Làm thế nào mà phơi nắng da vẫn không đen a …

Ta nhìn khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng nghiêm nghị, nở nụ cười. Người này, năm năm trước, lúc ai ai cũng muốn làm người của Tô đảng, hắn có thể thấy trước tương lai Bùi đảng sẽ phát triển lớn mạnh, mà hắn vẫn như cũ chọn theo thiên tử. Hắn rời đi khi đó, là bởi đã nhìn thấu triệt. Lúc ấy đại thần phụ chính vẫn đang nắm đại quyền, Bùi Tranh đã chuẩn bị mọi việc, chỉ còn thiếu đứa ngốc ta đây gật đầu. Dựa vào lý lịch và địa vị của hắn, đấu không lại Tô đảng, nền móng vừa sâu, môn sinh lại đông, cũng đấu không lại Bùi Tranh với hậu đài đủ mạnh, chuẩn bị đầy đủ. Ở giữa hai đảng đang đấu đá, muốn giữ vị thế trung lập, nhất định phải có đủ bản lĩnh. Không có bản lĩnh mà muốn trung lập, chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho tranh chấp của hai đảng, kẻ có bản lĩnh, lại có thể trở thành đối tượng mà hai đảng ra sức tranh giành.

Hắn đã đi đủ xa, tránh được ba quỷ vân quyệt (sóng gạt gió lừa) của năm Sùng Quang đầu tiên, tôi luyện bản thân, kinh doanh chính mình, đến tận năm năm sau, hắn tin tưởng bản thân có đủ khả năng một mình đảm đương một phía, cũng tin tưởng tới một ngày ta có thể chống lưng cho hắn, để hắn mặc áo gấm vinh quy đế đô.

Ta với hắn …. mặc dù sớm mang tai tiếng, lại nhiều năm không gặp, tuy rằng không gặp nhiều năm nhưng lại là bạn tri kỷ đã lâu.

Kể cả Tô Quân cũng không biết, ta và hắn bí mật qua lại đã lâu. (sao nghe cứ như hồng hạnh vượt tường ấy nhỉ ;)))

“Dị khanh gia, biệt lai vô dạng…” (hy vọng khanh vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay)

Giọng nói của ta vẫn có chút khàn khàn, kỳ thật không phải ta không thể nói chuyện, đó là do ta bảo Thái y lừa người khác, chẳng qua lúc đó đối diện với Bùi Tranh và Tô Quân, ta không biết nên nói gì, đành phải giả bộ câm.

Dị Đạo Lâm có chút dáng bộ phong sương, khom người nói: “Ngô hoàng vạn tuế.”

Ta cười cho hắn bình thân: “Năm năm không về, khanh cảm thấy đế đô có gì thay đổi không?”

“Mặc dù hưng thịnh hơn nhiều, nhưng kỹ viện mọc như nấm, hàng đêm ca hát, giá cả hàng hóa đã gấp đôi. Thứ duy nhất không đổi là, tham quan ô lại vẫn nhiều như trước.

“Khụ khụ …” Ta ho khan hai tiếng, nghĩ tên Dị Đạo Lâm này quả thực là rất có gan dám nói. Hắn là cầm chắc quả nhân sẽ không động đến hắn đi.

“Nói như vậy, khanh ở Sóc Phương nhưng lúc nào cũng chú ý đến thế cục ở đế đô, nay tình trạng ra sao, khanh hẳn cũng rõ ràng.”

Dị Đạo Lâm không lập tức trả lời, mà trầm mặc một lát, sau hỏi một vấn đề dường như đã từng có người hỏi qua : “Bệ hạ, nếu muốn lập Bùi tướng làm Phượng quân, tại sao vẫn còn muốn xuống tay với hắn?”

Ta nở nụ cười: “Qủa nhân thật không thể tưởng được, Dị khanh gia ở Sóc Phương năm năm, ngược lại thành ra đơn thuần.”

Dị Đạo Lâm ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một chút quẫn bách.

Ta uống ngụm trà nhuận giọng, chậm rãi nói: “Trong triều hiện nay, trên ngũ phẩm, sợ rằng chẳng có kẻ nào sạch sẽ, nếu tra xét, đều phải chết vài lần. Nói luật pháp không tránh quyền quý, chỉ là kiếm cớ. Có mới nới cũ, nói tuy khó nghe, nhưng là bản chất. Lúc quả nhân mới đăng cơ, còn non nớt, uy khó nhiếp quần thần, lực không đủ chấn triều cương. Đại thần phụ chính tuy gọi là phụ chính, thực ra là nhiếp chính, trong mắt không có quân thượng. Công khanh quý tộc xa hoa dâm dật, tệ cũ khó trừ. Phụ quân Thẩm tướng thiết lập mấy vị đại thần phụ chính khéo léo cỡ nào, khiến bọn họ cấu kết lẫn nhau, hãm hại lẫn nhau. Ngày xưa Trịnh bá diệt Đoàn ở nước Yên (*), từng viết “Bất nghĩa bất nặc, hậu tương băng” (kẻ bất nghĩa thì không thể che dấu, còn lưu giữ, che dấu tất mình sẽ chết) những kẻ làm chuyện bất nghĩa ắt gặp báo ứng, quả nhân lúc đó không trừng trị được bọn chúng, đã có Bùi Tranh thay ta trừng trị. Nay kẻ nên trừng trị, không nên trừng trị cũng đã xử lý gần như ổn thóa, cũng đến lúc quả nhân tự mình chấp chính …”

(*)Thời Xuân Thu, Trịnh Bá hay Trịnh Trang Công không biết dạy em (Đoàn), khiến em sinh kiêu, mưu tính đoạt vị, để rồi phải triệt đi. (Cre: murasaki. Thanks a lot!^^)



“Bùi Tranh a ....” Ta khẽ thở dài, quay mặt về phía ngọc tỷ trên bàn, trên mặt mơ hồ còn lưu lại hơi ấm đầu ngón tay hắn lướt qua. Hắn đương nhiên là người thông minh, ta ở trước mặt hắn cũng không phải diễn trò, người ở trước mặt hắn là Đậu Đậu, người ngồi chỗ này, là Tương Tư. “Dị khanh gia, khanh nói xem từ xưa có mấy vị hoàng đế, thích nhìn ngoại thích (họ ngoại, bên vợ vua) bành trướng? Hoàng hậu cũng được, Phượng quân cũng thế, quan hệ thông gia chính trị bình thường là qua cầu rút ván. Qủa nhân là hoàng đế, thiên hạ này, là thiên hạ của một người, không thể có hai người cùng nắm thiên hạ. Thiên hạ vạn dân này là của quả nhân, Bùi Tranh hắn, cũng thuộc sở hữu của quả nhân.”

Kỳ thực ta thích cảm giác hắn ôm ta, hôn ta. Cảm giác thân mật như vậy, chỉ có hắn từng cho ta, chỉ lúc có hai người, ta mới có thể quay về làm hạt đậu đỏ nhỏ nhắn kia, nhưng càng nhiều những lúc như thế càng không được.

Ta nếu ngồi trên vị trí này rồi, sẽ không có thể chỉ là đậu đỏ đơn thuần nữa.

Đáng tiếc, hắn chung quy cũng không hiểu được, không hiểu ta vốn là loại người nào, ta nên là loại người nào, không hiểu quan hệ lệ thuộc giữa chúng ta.

Hắn là của ta, nhưng ta không phải của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.