Quả Nhân Có Bệnh

Chương 11: Chương 11: Tâm ý




Ngày thứ hai lên triều, mấy tên làm xằng làm bậy của Quang Lộc tự bị xử lý, quần thần kính nể. Việc A Tự về đế đô tuy rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nhưng ta cũng không cố ý lộ ra, mấy người kia có lẽ bây giờ còn chưa biết mình rốt cuộc phạm vào chuyện gì, đắc tội người nào.

Bãi triều, Tiểu Lộ Tử thông báo, nói là Phương tiểu hầu gia cầu kiến.

Ta mừng thầm, nghiến răng nói: “Hắn thật dám đến sao, bảo hắn đợi ta trong thư phòng!”

Kết quả vào trong thư phòng, chợt nghe giọng nói hề hề của biểu cữu: “Chậc chậc, quả nhiên là cá chép rồng của Pháp Hoa tự, chả trách năm trước ta đến không được thấy, hóa ra đúng là chuyển vào trong cung rồi.”

Khóe miệng ta giật giật, ho nhẹ một tiếng, biểu cữu vội vàng xoay người lại, khuôn mặt lập tức thay đổi, chạy về phía ta: “Bệ hạ …. người cần phải cứu biểu cữu a…”

Ta chuyển mình né đi, thản nhiên liếc hắn một cái, “Biểu cữu, người hại A Tự bị thương, vẫn còn tâm tư đi Tiểu Tần cung nghe hát sao?"

Biểu cữu run run, ta tưởng hắn xấu hổ, ta sai rồi, hắn thở dài buồn bã nói: “Bệnh cũ của nam nhân, không biết làm thế nào ….”

Mẫu thân thật nhân từ, còn chỉ hôn cho hắn, nếu là ta liến trực tiếp thiến hắn luôn!

“Nói đi, cữu cữu đến đế đô làm gì?”

“Ta này không phải hộ tống A Tự đến đế đô thôi sao…” Giọng nói chột dạ hạ thấp xuống, rồi lại cao lên, “Kết quả bây giờ người toàn đế đô đều biết ta đến Tiểu tần cung, mợ người nhất định cũng sẽ biết, bệ hạ, Đậu Đậu ngoan …. Biểu cữu đây chính là bị người hại thê thảm, người phải cứu ta a ….”

Ta híp mắt trừng hắn, “Còn oan cho cữu cữu sao? Người không tới Tiểu Tần cung sao?”

Hắn lau lau mấy giọt nước mắt không tồn tại, nói: “Đậu Đậu, nhớ lại hồi người còn nhỏ, biểu cữu thương người biết bao, dẫn người đến chợ đêm chơi, mua mứt quả, mua tượng đất …”

Ta đau đầu xoa thái dương, nhận hối lộ thật sự không dễ chịu a, giờ còn đòi nợ đây, “Vậy người muốn ta cứu người như thế nào?”

Biểu cữu đắc ý, cười hắc hắc :”Trước tiên, cứ cho ta ở lại trong cung trốn một chút, nếu mợ người tìm đến, người nói ta đã cùng Bùi Tranh đi làm công sự, nàng nhất định sẽ không nghi ngờ người.”

Vì sao bên người quả nhân ngoài Hoán Khanh ra đều là lão nam nhân chẳng có chút mặt mũi nào thế.

Ta thở dài gật đầu: “Cũng được, cũng được, chỉ cần người không làm bừa ở hậu cung là được.”

Biểu cữu vẻ mặt chính khí: “Ta rất có tiết tháo, không đùa giỡn nữ tử đàng hoàng!”

Người đàng hoàng a….

Nghĩ đến vẻ mặt tươi cười ý tứ sâu xa của Bùi Tranh, tim ta nhất thời chùng xuống. Khi Bùi Sanh nhắc đến chuyện tuyển tú nam, ta còn chưa có mở miệng, hắn đã thay ta, bảo Bùi Sanh hủy bỏ việc này. Bùi Sanh còn do dự liếc nhìn ta một cái, thấy ta khốn khổ gật đầu, nàng mới lui ra.

Việc này mà truyền ra ngoài, người ngoài đương nhiên sẽ nói hắn một tay che trời, quả nhân là hoàng đế bù nhìn.

Ta đang ủ rũ, Tiểu Lộ Tử đã cho người mang nước vào.

“Làm gì vậy?” Biểu cữu tò mò hỏi.

“Đổi nước cho bể cá.” Ta không còn hơi sức mà trả lời hắn, “Biểu cữu, nếu người không còn việc gì nữa thì tự mình đi chơi đi.”

Vì thế biểu cữu đi hỏi thăm Tiểu Lộ Tử.

Tiểu Lộ Tử nhiệt tình trả lời hắn: “Bẩm Hầu gia, đây là Long Tuyền sơn thủy (nước trên núi Long Tuyền), vừa mới chuyển về.”

Biểu cữu bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, cá chép rồng phải dùng nước ở núi Long Tuyền mới nuôi được. Có điều, Pháp Hoa tự vốn ngay cạnh núi Long Tuyền, nay muốn nuôi cũng phải vận chuyển đi 300 dặm.” Nói xong, liếc ta một cái có chút trách cứ, “Cá chép rồng này vốn là do Pháp Hoa tự vì khách hành hương mà cầu phúc, nay lại chỉ vì một mình bệ hạ.”

Ta còn có chút hiếu kỳ mà hỏi một câu: “Cá chép rồng này thực sự rất quý sao?”

Biểu cữu mở to 2 mắt nhìn.”Bệ hạ không biết còn cướp về?”

Qủa nhân muốn thứ gì, mà còn phải dùng chữ “cướp” này sao?

Ta hàm hồ đáp một tiếng

Biểu cữu tiếc hận nhìn cá chép, liếc mắt một cái. « Cá chép này đứng thứ nhất trong ba báu vật của Pháp Hoa tự, nghe nói là do đài sen mà Phật tổ ngồi thiền đầu thai chuyển kiếp, không ai biết nó xuất hiện trong Phóng Sinh trì ở Pháp Hoa tự từ bao giờ, nhưng chí ít đã hơn 10 năm, hưởng 10 hương khói a ..... Bệ hạ, người xem hình thể nó duyên dáng, lân quang chói mắt ... » Biểu cữu giống như thưởng thức mỹ nhân mà tán thưởng vạn phần, ta nhìn lại chỉ thấy là con cá chép bình thường, phổ thông, chẳng qua là có vẩy cá ánh vàng (kim sắc) , trên trán có một cái bao dài, nghe nói gọi là “dược long môn” cái gì đó …(vượt long môn)

Lúc Bùi Tranh đưa ta cá chép này, ta còn chả thích. Đó là hai năm trước, lúc sinh nhật ta 16 tuổi, Bùi Tranh mang tới, ta thấy cá chép này cũng không có gì đặc biệt, nghĩ rằng cũng không phải quý giá lắm, nên tùy tiện nhận.

Bùi Tranh lại nói : « Cá chép này phải dùng nước trên núi Long Tuyền để nuôi, bảy ngày thay nước một lần.”

Khóe miệng ta giật giật, ngờ là chính hắn ngại phiền toái nên mới đem đến đẩy cho ta.

« Không đổi nước có được không?”

Bùi Tranh gật đầu, thản nhiên nói: “Cũng được, bảy ngày đổi cá một lần.”

Khóe miệng ta tiếp tục giật giật.

Lời nói thản nhiên như vậy, kỳ thực Bùi Tranh cũng rất có khí chất “thảo gian ngư mệnh” (coi mạng cá như cỏ rác ;))), vì vậy để không phụ với khí chất của hắn, ta liền sai Tiểu Lộ Tử, với cả cung nhân bên mình nhớ thay nước cho cá, nuôi như vậy cũng đã hơn một năm.

Biểu cữu nói : « Cá chép này nghe nói còn là Thanh Long trong 4 thánh thú hóa thân, có thể giúp chủ nó thu lợi tránh hại, chắn họa cầu tài, nhưng muốn thành tâm phải tụng cho nó Pháp Hoa kinh một ngàn lần.

Loại việc này chỉ do lời nói vô căn cứ, ta cười cho qua, Bùi Tranh loại người này, tất nhiên sẽ không làm cái loại việc nhàm chán này, có điều hắn dụng tâm như vậy vẫn làm cho ta cảm động.

Dù sao lúc hắn đưa cá chép rồng này cho ta, cũng không có giống như người bên ngoài, khoe khoang lễ vật của mình quý giá như thế nào.

Rốt cuộc vẫn là có điểm tốt.

Bùi Tranh a ....

Qủa nhân rốt cuộc có nên chịu trách nhiệm với hắn không?

Có lẽ .... Hắn đối với quả nhân ….

Aizz.... Lại muốn một lần tự mình đa tình nữa sao?

Qủa nhân đối với hắn ... cũng không phải thật sự chán ghét như vậy.... chỉ là có chút sợ, có chút hận ....

Ta trái lo phải nghĩ, do dự hồi lâu, cẩn thận nghĩ lại từng việc hắn làm với ta trong 12 năm quen biết, kỳ thật hắn cũng chẳng làm gì ta, chỉ có việc chính sự thì thích nhất là bác bỏ ý kiến của ta, tự mình chủ trương, việc tư của ta lại can thiệp quá nhiều. Ta trừng mắt ai thì kẻ đó sợ tới mềm nhũn, đối với Bùi Tranh, trừng thế nào cũng vô dụng, hắn vẫn cứ ngâm nga mà cười. Ta đây xưa nay chuyên bắt nạt kẻ yếu, khi thiện sợ ác ... mà lại chả cứng được với hắn, cũng chỉ có thể không cam tâm, không tình nguyện mà nghe hắn, quanh năm suốt tháng khó tránh khỏi oán khí trong lòng.

Sau này nếu ở cùng một chỗ với hắn, có thể sẽ lại càng không tự do hay không?

Hắn có thể quang minh chính đại áp chế ta, cho dù không soán vị, ngôi vị hoàng đế ta đây cũng gần coi như xong rồi.

Ta phức tạp nhìn chằm chằm lũ cá chép rồng ánh vàng rực rỡ kia cả một buổi chiều, cân nhắc đủ loại lợi hại, cuối cùng cũng định ra chủ ý.

---------------------------

Ta hướng phía ngoài vẫy tay, gọi : « Tiểu Lộ Tử lại đây ! »

Tiểu Lộ Tử cười hì hì chạy lại : « Có Tiểu Lộ Tử ! »

Ta hít sâu một hơi, hỏi : « Qủa nhân hỏi ngươi a, ngươi nói việc ..... cầu thân, có phải chính mình tới cửa mới thể hiện thành ý hay không ? »

Tiểu Lộ Tử sửng sốt, hỏi ngược lại : "Bệ hạ bây giờ muốn hướng ai cầu thân ? »

Hỏi câu này, mặt mũi ta mất sạch ...

Hôm qua vừa mới định đến phủ Quốc sư cầu hôn, quay đầu một cái đã bị người ta uyển chuyển cự tuyệt, hôm nay lại quyết định đến phủ Thừa tướng cầu thân, quả nhân đây có phải hay không thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở, vừa đa tình lại vừa dễ dãi ? ....

Ta quanh co trả lời hai tiếng, ngửa mặt lên trời thở dài: “Kỳ thật, quả nhân thế nào đều cảm thấy nên là hắn quỳ trước mặt quả nhân, cầu xin quả nhân nạp hắn.”

Tiểu Lộ Tử cẩn thận hỏi : « Bệ hạ là đang nói ai ? »

Ta liếc hắn một cái, « Tiểu Lộ Tử, quả nhân coi ngươi là tâm phúc, nhưng ngươi cũng đừng dễ dàng bị người ta mua chuộc, mang quả nhân đi bán. »

Tiểu Lộ Tử sợ run cả người, vội vàng quỳ xuống kêu oan : « Tiểu Lộ Tử không dám, Tiểu Lộ Tử sống là người của bệ hạ, chết là người của bệ hạ, bê hạ cho dù đem Tiểu Lộ Tử đi bán, Tiểu Lộ Tử cũng sẽ vì người mà kiếm tiền, làm sao có thể để người khác mua chuộc ạ ! »

Ta hừ lạnh một tiếng, cao thấp đánh giá hắn, « Không dám thì tốt. Vậy ngươi nói, quả nhân muốn nạp Thừa tướng vào hậu cung, ngươi cảm thấy nên ra một đạo thánh chỉ để hắn tự mình đóng gói tiến cung, hay là để quả nhân tự mình đi mời ? »

« Gì ? » Tiểu Lộ Tử ngây dại, ngẩng đầu lên nhìn ta, miệng há hốc.

Ta không tự nhiên ho khan hai tiếng, đang muốn biện giải vài câu, Tiểu Lộ Tử liền gào lên khóc : »Bệ hạ, hôm qua Tiểu Lộ Tử cứu giá chậm trễ, lại để cho bệ hạ bị gian thần vũ nhục, Tiểu Lộ Tử đáng chết, Tiểu Lộ Tử đáng chết a ! »

Nói xong « bốp » « bốp » tự bạt tai mình, ta đau đầu ngăn hắn lại. « Dừng, dừng dừng ! Ai để cho hắn vũ nhục ? Hắn cư xử đúng mực thôi »

« Gì ? » Tiểu Lộ Tử lại ngây người một chút, « Vậy bệ hạ .... »

Ta than nhẹ một tiếng : « Là quả nhân thực có lỗi với hắn …. Tóm lại chuyện này là quả nhân đuối lý. » Để hắn đợi nhiều năm như vậy, tuy rằng không phải ta bức; đùa giỡn hắn – đây thực sự là sai lầm của ta, tuy rằng cẩn thận nghĩ lại, rõ ràng hắn cũng chẳng coi là thiệt thòi gì.

Tiểu Lộ Tử, vẻ mặt mờ mịt, như hiểu như không, lại nhíu mày nói : « Bệ hạ, việc này cũng không dễ làm đâu ! »

"Vì sao ? » Ta nghi hoặc hỏi.

Tiểu Lộ Tử thở dài nói : « Hôm nay lúc lâm triều, tiểu vương gia đến ti nữ quan đem danh sách tú nam cầm đi, sau đó có tin báo về, phàm là nam tử trên danh sách, đều chịu thê thảm ... độc thủ......”

Khó trách .... Khó trách đến giờ vẫn chưa thấy nó ...

Ta rùng mình, nghĩ A Tự xuống tay chắc là có chừng mực, không đến mức khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, tạo thành thương tổn không thể bù đắp đi. Như vậy xem ra, khi mẫu thân rời kinh mang theo A Tự thật là hành động sáng suốt....

Ta nắm chặt tay áo đứng dậy, đi ra ngoài, từ từ nói : « Ông trời trao trọng trách cho người nào, trước tiên dày vò tâm chí hắn, đày ải gân cốt, da dẻ hắn, hút cạn thân thể hắn ; làm như thế để rèn luyện tâm tính nhẫn nại cho hắn, không thì không thể a ! »

Bùi Tranh, cái tên đại gian thần này .... trong lòng ta cười lạnh, « Phượng quân dễ làm như vậy sao ? Nghĩ lại cũng chỉ có Bùi tướng da thô thịt dày mới có thể chịu đựng tra tấn của A Tự. Đây chính là cái gọi là chính cung dùng để giữ thể diện, nhị cung mới để sủng ái, Bùi Tranh muốn quả nhân chịu trách nhiệm với hắn, quả nhân liền cho hắn luôn ! »

Tiểu Lộ Tử đi sau ta mà phát run, « Bệ hạ.... Anh minh a!”

Lời ấy quá đúng, quả nhân đương nhiên là anh minh !

Ta cũng không cải trang, trực tiếp bãi giá phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng từ trên xuống dưới cung kính ở cửa nghênh giá, ta nghênh ngang vào nội đường, Bùi Tranh còn mặc quan bào chưa kịp thay ra liền đi ra nghênh đón, ánh mắt nhìn ta có vài phần kinh ngạc, --việc này cũng khó trách.

Ta phất tay cho trái phải đều lui, nghếch cằm, dùng khóe mắt liếc hắn.

Quyết định này, là ta đã trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng (thâm tư thục lự), cân nhắc lợi hại rồi mới ra. Hôm nay trên triều, ánh mắt hắn hàm ý sâu xa, nhưng ý tứ thực rõ ràng, hiển nhiên, ta mà không chịu trách nhiệm với hắn, thì hãy để hắn chịu trách nhiệm với ta. So với ở phía bị động, không bằng chủ động xuất kích. Hắn muốn làm Phượng quân, vậy cứ để hắn làm, chờ hắn lên làm Phượng quân, ta có thể dùng một câu « Hậu cung không thể tham gia chính sự », phế đi tướng vị của hắn, sau đó từ từ làm hắn mất quyền lực, trừ bỏ vây cánh của hắn, đem triều đình của Bùi Tranh biến thành của quả nhân.

Còn mấy chuyện vợ chồng gì đó, so với quốc gia đại sự cũng chẳng đáng là gì, trước không cần phải lo lắng. Qủa nhân lập hắn làm Phượng quân, chờ hắn mất quyền lực sẽ đày hắn vào lãnh cung, mặt khác lập người ta thực sự thích , tuy rằng có chút không phải với hắn, có điều ….

Ta phụ người trong thiên hạ, chứ không thể để người trong thiên hạ phụ ta!

« Bệ hạ, vì cái gì mà cười đến vặn vẹo như thế .... » Bùi Tranh nhíu mi nhìn ta, chậm rãi hỏi.

Khóe miệng ta giật giật, tay phải xoa hai má, điều chỉnh vẻ mặt, khẽ cười nói : “Ái khanh ta, chuyện hôm qua, quả nhân cẩn thận nghĩ, quả nhân thật sự muốn chịu trách nhiệm với khanh a ….”

Bùi Tranh bộ dáng thong dong sủng nhục bất kinh (yêu ghét không sợ), cười nói: “Bệ hạ là minh quân, đương nhiên sẽ không khiến vi thần chịu uất ức.”

« Được... » Ta vừa lòng gật đầu, « Đúng vậy, quả nhân nghĩ, khanh cũng coi như vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, liền lập khanh làm Phượng quân đi, bây giờ, hẳn là khanh vừa lòng rồi chứ?”

Đuôi lông mày Bùi Tranh khẽ nhíu, từ từ rủ mi mắt, lông mi che lại mắt phượng, đột nhiên khóe miệng cong lên, nở nụ cười. « Bệ hạ, thật là ngoài dự đoán a ..."

Hắn tựa như nghe được truyện cười gì đó, tuy là đang cười, nhưng không phải thực sự phát ra từ nội tâm vui vẻ. Ta nghi hoặc đánh giá hắn, không phải là dụng tâm có chút hiểm ác của ta bị hắn nhìn thấu rồi chứ ?

"Vậy .... khanh đồng ý, hay không đồng ý ? Ta có chút khẩn trương nắm tay áo, hắn ngậm ba phần ý cười, rất là dịu dàng nói : « Đây là quân mệnh, thần không dám không theo »

« Khanh đừng nói miễn cưỡng như vậy, thật giống như quả nhân đang cưỡng ép nam dân vậy... » Ta có chút buồn bực, phản ứng này của hắn là lạ, theo như ta lường trước, hắn hẳn là mừng rỡ như điên, dập đầu bái tạ chủ long ân, thế nào kết quả lại thành ta cường hôn hắn, còn ép hắn vào cung .... tuy rằng .... sự tình có vẻ như thế thật ....

Bùi Tranh đột nhiên tiến lên hai bước, ta sợ tới mức dựa hẳn người vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn hắn, lắp bắp nói : « khanh khanh khanh .... Khanh đứng gần như vậy làm gì ? »

Hắn cúi thân xuống, dựa vào trán ta, cười tủm tỉm nhẹ giọng nói : « Bệ hạ cảm thấy quá gần gũi sao ? Giữa vợ chồng, không phải nên thân mật khăng khít sao ? »

Hô hấp ta ngừng lại, trừng hắn, tiếp tục lắp bắp : « Phi phi phi .... Bùi Tranh khanh đứng xa một chút ! Qủa nhân thật sự khó thở ! »

Hắn cười nhẹ một tiếng, ta chỉ nói muốn hắn lui lại, nào biết mặt khác của hắn, môi hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt ta, ta sợ tới mức bắn ra khỏi ghế, bưng kín mặt trừng hắn. « Ngươi ngươi ngươi ... » Sau đó từ từ bình tĩnh, « Ngươi là đang đùa giỡn quả nhân sao.... »

Tay phải hắn chấm nhẹ lên trán ta, cười ngâm nga nói : « Bệ hạ thực anh minh, thích không ? »

Không thích, tim đập quá nhanh, đầu quá choáng váng. ;))

Ta quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, nắm cổ tay áo, hỏi : « Qủa nhân có chuyện muốn hỏi khanh ... Cá chép rồng mà khanh đưa .... có từng niệm qua Pháp Hoa kinh một ngàn lần chưa ? »

Bùi Tranh rất ngạc nhiên, liếc ta một cái, « Bệ hạ cũng tin loại lời nói vô căn cứ về linh sủng trừ tai này sao ? »

Ta quay đầu trừng hắn, « Khanh nếu không tin, sao còn mang tới ? »

Bùi Tranh mỉm cười nói, « Vi thần cảm thấy thà rằng tin là có. »

« Cho nên.... khanh thật sự đã niệm một ngàn lần Pháp Hoa kinh cho lũ cá chép kia ? » Tim ta nhảy dựng, chằm chằm nhìn hắn.

Người này.... rốt cuộc chỉ là đang nịnh bợ, hay là thực sự có tâm ?

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa phát tâm của ta (là chỗ nào á?), chậm rãi cười nói; “Việc này, niệm thì cũng niệm rồi …. Có điều là tìm 100 hòa thượng ở Long Tuyền tự niệm 10 lần...."

Ta nghẹn, mạnh mẽ lôi cảm động kia nuốt trở vào, bình tĩnh nói : « Ồ, thật sao. »

« Tự tác đa tình không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kì", sớm biết như vậy, còn hỏi nhiều làm gì ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.