Quả Nhân Có Bệnh

Chương 6: Chương 6: Tê dại




Lần thẩm vấn Hạ Lan này chỉ có ta và Tô Quân.

Ta ngồi trên ghế tựa ở phía sau Tô Quân, nghe Tô Quân thẩm vấn Hạ Lan. Hạ Lan là con Hạ Kính, không khác gì mấy kẻ đời thứ hai nhà dòng dõi ở đế đô, mặt mày thanh tú mềm mại, khó tưởng tượng được lại có dũng khí đầu thú.

Tô Quân chầm chậm nói: “Hạ Lan, ngươi có thể ra đầu thú, chỉ sợ không phải do lương tâm trỗi dậy muốn trợ giúp việc phá án, mà là lo bị người ta đuổi giết, muốn tìm nơi che chở phải không.”

Sắc mặt Hạ Lan trắng nhợt, rõ ràng là đã bị Tô Quân nói trúng chân tướng, ngẩng đầu hoảng sợ trừng mắt nhìn Tô Quân, cứ như Tô Quân chính là người đuổi giết hắn.

“Ngươi đã nói, Hạ Kính là bị đồng mưu đuổi giết, tại sao ngươi có thể khẳng định những người đó là đồng mưu của hắn? Bọn chúng đã nói gì?"

Hạ Lan cắn môi không nói.

Tô Quân cười nhạt: “Dù ngươi không trả lời, nhưng đã cho đáp án. Bọn chúng nhất định đã nói gì đó mà ngươi có thể nghe thấy, rõ ràng lúc đấy ngươi cũng ở trong phòng. Hạ Kính bị đuổi giết, ngươi lại bình yên thoát thân, chắc là lúc ấy hắn giấu ngươi trong một góc, nhưng sau những kẻ đó phát hiên ra ngươi đã nghe được bí mật của bọn chúng, vì vậy đuổi giết ngươi tới chân trời góc biển. Đương nhiên còn có một khả năng khác, đó là ngươi chẳng những biết bí mật của bọn chúng, hơn nữa còn nắm giữ chứng cớ. Bọn chúng chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn cướp lại chứng cớ đó."

Tô Quân bỗng dưng cúi mình về phía trước, ánh mắt nhìn Hạ Lan rất ôn hòa, mỉm cười trấn an, dịu giọng hỏi: “Hạ Lan, bệ hạ ở ngay đây, ngươi hãy kể tình hình thực tế khi đó, chúng ta có thể bảo vệ ngươi an toàn.”

Nếu chàng nói chuyện với ta bằng giọng điệu này, ta ắt là chân tay bủn rủn, mặc chàng muốn thế nào liền theo thế đó.

Hạ Lan vành mắt ửng đỏ, cắn môi dưới ra một ngấn máu nhàn nhạt, cuối cùng khàn giọng nói: “Ta chỉ có thể nói với bệ hạ.”

Hả?

Ta ngẩn người, vô thức nhìn về phía Tô Quân, lúc này chàng cũng quay đầu nhìn ta, bốn mắt chạm nhau, mặt ta nóng lên.

« Bệ hạ.... »

Tô Quân hình như hơi lo lắng, câu “chúng ta” chàng mới nói kia đã khiến ta hồ hởi mặt mày, lúc này thấy chàng lo lắng cho ta, tim ta như được ngâm trong mật ngọt, không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.

“Không sao”

Ta cười tít mắt phất tay với chàng, tự mình đi tới trước Hạ Lan, Tô Quân chần chờ mà tránh ra một khoảng.

Hạ Lan nhìn ta một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Thảo dân nghe những người đó nói, là do Bùi tướng phải tới. Thần trốn trong mật thất dưới lòng đất nơi thư phòng của phụ thân, nơi đó có một ít sổ sách và thư tín, thảo dân vội chạy trốn nên không nhìn kỹ. Sau xảy ra chuyện, thảo dân từng quay về lấy vài thứ, nhưng phát hiện nhà ở đã bị đốt hết, những thứ trong mật thất ắt sẽ bị phát hiện. Thần bị một kẻ đuổi giết, may mắn từng học võ công mới đào thoát, lay lắt trốn khỏi tay mấy kẻ mới đến được đế đô. Bùi tướng không bị lật đổ, thủ phạm chính không bị diệt trừ, thảo dân khó có thể yên thân. Xin bệ hạ chấp pháp nghiêm minh, giữ kỷ cương triều chính."

Ta nghe mà lòng càng lúc càng lạnh….

Tên Bùi Tranh này không có gì tốt, ta biết thế, nhưng phụ quân từng nói, một vị quan khó có thể nhận định là tốt hay xấu, chỉ có thể chia ra là hữu dụng và vô dụng. Dù sao người ở một vị trí nhất định, rất nhiều điều thân bất do kỷ, dù là phụ quân, hai tay cũng dính đầy máu tươi, nhưng người nói không thẹn với lòng mình.

Bùi Tranh hắn có thẹn không?

Ta cũng nhỏ giọng hỏi hắn: “Vì sao ngươi không cho Tô ngự sử biết, hắn nhất định có thể đòi lại công bằng cho ngươi.”

Hạ Lan cười gượng. “Tri nhân tri diện bất tri tâm, quần thần trong triều, vì lợi riêng mà cấu kết, lợi dụng lẫn nhau, hôm nay còn cùng bè đảng, ngày mai đã là kẻ thù, chỉ có bệ hạ lấy lợi ích là giang sơn xã tắc, không thể bao che lũ sâu mọt.“

Ta nghe lời hắn nói, cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ có thể ngập ngừng phản bác cho Tô Quân: “Tô ngự sử không giống những kẻ khác”

Hạ Lan nhanh chóng liếc ta một cái, cười khổ, “Nếu bệ hạ tin hắn, tiểu nhân không còn lời nào để nói. Những thứ tiểu nhân biết đều đã nói ra, về phần định đoạt như thế nào, đều do bệ hạ.”

Ta đứng thẳng mình dậy, nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm đi, quả nhân sẽ giải quyết theo lẽ công bằng. Nơi này tuy là nhà lao, nhưng là thông gió thoáng khí, tuyệt đối an toàn, hiện tại, ngươi ở lại đây một thời gian, ta sẽ sai người chăm lo chỗ ăn chỗ ngủ cho ngươi."

Hạ Lan cúi đầu nói : “Tạ bệ hạ nhân từ.”

Ta xoay người ra khỏi ngục, Tô Quân cũng theo ra.

“Hạ Lan đã khai rồi.”

Chúng ta một trước một sau, vừa đi vừa nói chuyện.

"Hắn khai, là người của Bùi Tranh giết Hạ Kính, chứng cớ phạm tội ở hầm ngầm trong biệt viện của Hạ Kính". Ta có chút rầu rĩ.

“Hôm khác vi thần sẽ đi lục soát.”

“Có kẻ canh giữ nơi đó, khanh cần mang nhiều người theo một chút.” Ta ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn, lại nói, “Quả nhân phái mấy ám vệ trong cung theo bảo vệ khanh.”

Bản lĩnh của ám vệ trong cung đều là đứng hàng đầu, khả năng ẩn nấp rất tốt, không để người ta phát hiện ra, cũng tránh gióng trống khua chiêng.

Tô Quân cũng hiểu tầm quan trọng của việc này, cho nên không từ chối.

Sau khi ra khỏi nhà lao dưới đất, lại thấy ánh mặt trời, ta nheo mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Hoán Khanh. Chàng đang ngưng mắt trầm sư, đường nét khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, môi mỏng hơi mím, nét môi dụ người.

Người ta nói người môi mỏng, mắt nhạt màu là kẻ lạnh lùng bạc bẽo, vô tình nhất, nhưng Tô Quân rõ ràng không phải người như thế.

“Hoán Khanh...” Ta thầm thì gọi một tiếng, lông mi chàng hơi run, ánh mắt lướt tới mặt ta, mang theo chút nghi ngờ. “Bệ hạ vừa gọi thần ư?”

Ta hồi hộp nắm chặt tay áo, một tiếng trống giục giã tinh thần, lời ra khỏi miệng: “Lời của gián nghị đại phu hôm qua cũng có chút đạo lý.”

“Bàng Trọng?” Tô Quân ngẩn ra, liền bật cười, “Bệ hạ cảm thấy có lý ư?”

"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, chẳng nhẽ khanh thấy không phải sao?” Ta thử thăm dò hỏi chàng.

“Không có còn hơn chọn bừa, nếu không gặp được người mình thực lòng thích, thà rằng ở vậy cả đời.” Chàng không nghĩ ngợi nhiều liền nói ra.

Tim ta nảy mạnh một cái, nhìn chàng chằm chằm, "Vậy khanh đến giờ vẫn chưa lập gia đình, là vì vẫn chưa gặp được người ấy sao?”

Tô Quân khẽ rùng mình, trong mắt hiện lên nỗi cay đắng, lướt qua mặt ta cực nhanh, nhàn nhạt nói, “Gặp được rồi, chỉ có điều người vi thần thực lòng thích, chưa hắn đã thực lòng thích vi thần. Đã như vậy, cũng không đáng cưỡng cầu.”

Lòng ta như bị người ta chém một đao tàn nhẫn, giọng cũng khàn khàn, cười gượng nói: “Hóa ra khanh đã có người trong lòng, khó trách trên danh sách tú nam không có tên khanh.”

Tô Quân ngạc nhiên nhìn ta, sắc lạ hiện lên nơi đồng tử, lập tức dịu giọng hỏi, “Bệ hạ hy vọng thần có trong đó sao?”

Giọng điệu này… cực kỳ giống khi nãy chàng xui khiến phạm nhân xưng tội…..

Không xong, chân đã tê liệt rồi!

Đầu gối mềm nhũn, không đứng thẳng nổi, người đổ về phía sau, Tô Quân không ngờ được chuyện này, cuống quýt giơ tay đỡ lấy eo ta, tay kia thì cầm cổ tay ta kéo ta vào trong lòng.

Ta loạng choạng nhào vào lòng chàng, chóp mũi dựa vào ngực chàng, ngửi được mùi hương thoang thoảng mát mẻ, dễ chịu … như là mùi mực, lại như là hương hoa lan trong núi, thật là còn lợi hại hơn cả thôi tình hương (hương kích dục @@), khiến ta đỏ mặt tim đập dồn dập, xương cốt mềm nhũn rồi.

Qủa nhân phát bệnh thật rồi, lần này không có Bùi Tranh ở bên cản trở, quả nhân cứ thế ốm đau không dậy nổi là tốt rồi.

Ta dứt khoát dựa vào lòng chàng, trán tựa trước ngực chàng, nhắm mắt lại rầm rì, “Ôi chao, quả nhân chóng mặt quá…”

Tô Quân bỗng buông tay ta ra, lòng ta trống rỗng, bỗng nhiên nhẹ bẫng—chàng đã bế ta lên rồi.

Ta giương mắt đờ đẫn nhìn sự tình phát triển, còn chưa kịp thưởng thức cảm giác cưỡi mây đạp gió, chàng đã đặt ta lên một chiếc ghế đá trong đình, mu bàn tay phải áp vào trán ta, mắt lộ vẻ lo lắng. “Bệ hạ còn váng đầu không? Ngoài váng đầu ra còn chứng bệnh gì không?"

Ta thấy chàng không phải là vờ lo lắng, bỗng có chút xấu hổ, kéo tay chàng xuống, lại cũng không muốn buông ra, cứ như vậy nắm trong tay, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay chàng, cảm giác được tay chàng khẽ run lên.

Giờ phút này, ta đã coi như nửa dâm quân rồi.

Tiếp theo, ta muốn làm dâm quân hoàn toàn cơ !

----------------------------------

Ta nắm lấy tay chàng, tiếp tục nhắm mặt lại dựa vào ngực chàng rầm rì.

“Giờ đã đỡ một chút rồi, ta nhắm mắt một chút là khỏi thôi.”

Chàng cũng không dám đẩy ta ra, ta cứ như vậy tựa vào ngực chàng, cầm lấy tay chàng vuốt ve như có như không ….

Nếu có thể, ta rất muốn huýt sáo, cười trêu chàng: “Ái khanh, cười lên cho quả nhân xem nào….”

Không biết chàng sẽ có phản ứng gì?

Đã nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên hai chúng ta ở gần nhau như thế này.

Trước năm 12 tuổi, chúng ta từng tiếp xúc thân mật hơn kia. Khi đó ta đang luyện thư pháp, mãi vẫn chẳng đâu vào đâu, chàng ở đế đô lại có tiếng “thiết họa ngân câu” (*), bèn đích thân giúp ta khai bút, ôm ta vào lòng, cầm tay phải của ta, dẫn dắt ta từng nét từng nét. Ta 12 tuổi, chàng 17 tuổi, khi đó trong lòng ta còn chưa biết đến những tình cảm lộn xộn như vậy, chàng lại là thiếu niên đã hiểu chuyện, cũng coi như là nam tử trưởng thanh, chẳng nhẽ chưa từng có tơ tưởng gì với ta sao?

(*) nét bút vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển

Hay là lúc đó ta còn quá nhỏ?

Ta thầm thở dài, lòng có chút tiếc nuối, chợt trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của chàng, nhẹ như đang lẩm bẩm .

« Con em gia đình quan trên ngũ phẩm, nếu đã vào triều làm quan, phàm là tam phẩm trở lên, có thể tự mình lựa chọn có tham gia tuyển tú nam hay không.”

Ta nghĩ một hồi lâu mới hiểu, đây là chàng đang trả lời câu ta hỏi lúc trước. Chàng thân là ngự sử, trên tam phẩm, có thể tự lựa chọn.

Ta buông lỏng bàn tay chàng, tránh khỏi lòng chàng, cười mỉa nói : « Hóa ra là tự khanh không muốn ở trong danh sách tú nam. Không muốn thì nói sớm một chút, quả nhân còn tưởng rằng khanh không phải con nhà đàng hoàng, khanh không muốn, quả nhân cũng sẽ không ép….”

Trước thì không, sau này thì khó nói.

Tô Quân nghẹn họng, chầm chậm nói: “Vi thần cứ nghĩ là bệ hạ đã biết.”

« Qủa nhân không biết. Rất nhiều chuyện đều không biết. » Ta quay mặt đi, không nhìn chàng, giả bộ không để ý, cười nói : « Chúng ta gần như là từ nhỏ lớn lên bên nhau, khanh có người trong lòng khi nào, quả nhân cũng không biết. Khanh là Tô khanh nổi tiếng đế đô, lại còn có người nào đứng trên khanh, còn không nể mặt khanh ? Hay là để quả nhân giúp khanh chủ trì hôn sự.”

« Người ấy .... » Tô Quân bật cười, thở dài, “Nếu nàng không muốn, bệ hạ cũng không có cách nào ép buộc. Vi thần.... cũng không muốn ép buộc nàng. Có thể như bây giờ, đứng nhìn từ xa, vi thần đã cảm thấy mãn nguyện.”

Mẫu thân có nói, làm người đừng quá tự mình đa tình, nếu không kết cục sẽ rất thảm …

Ta run giọng hỏi : « Khanh làm sao biết người ấy không thích khanh ? Nàng đã nói cho khanh sao ?”

« Có một số việc, không cần phải nói ra. Mấy năm gần đây, chúng thần đã càng lúc càng xa, nàng không còn cười nói với thần như lúc xưa, càng ngày càng xa lạ khách khí, đó là nàng đã tỏ thái độ rồi. Vi thần tội gì còn tự rước lấy nhục?”

Mẫu thân, ta nghĩ ta đâu có tự mình đa tình, người mà Hoán Khanh nói, là ta phải không ....

« Khanh đã từng nghĩ .... có lẽ là nàng chọn sai cách bày tỏ, dù sao thân phận mỗi người khác biệt, nàng sợ gần gũi quá khiến khanh khó xử. » Tim ta đập thình thích, hận không thể nói thẳng với chàng, ta thích chàng đấy, thật lòng thích chàng đấy, chàng đừng suy nghĩ nhiều mà làm gì, vào cung làm Phượng quân đi!

Tô Quân thở dài, cười khổ. « Có lẽ thế .... vi thần, còn cứ tưởng là đã hiểu nàng.”

« Khanh bằng lòng nói ra tâm sự của mình cho quả nhân, quả nhân rất vui. » Ta nắm chặt góc áo, quay lưng về phía chàng, nhỏ giọng hỏi, “Khanh có thể nói cho quả nhân biết, người ấy là ai không?”

« Bệ hạ.... sao lại muốn biết?” Giọng Tô Quân có chút ngờ vực.

Ta ra vẻ dửng dưng nói: “Dù sao nữ nhân vẫn hiểu nữ nhân nhất, có lẽ quả nhân có thể góp ý giúp khanh, để cho người có tình các khanh được nên duyên.”

Tô Quân mỉm cười, nhẹ giọng nói : « Đa tạ bệ hạ quan tâm, có thể vi thần thực là kẻ bạc tình, nghĩ rằng có hay không đều được, hai chữ duyên phận, không ép buộc, không níu kéo, vô tâm thì đành buông. Trước mắt vẫn lấy quốc sự làm trọng, tư tình nhi nữ có thể để qua một bên.”

Ta xoay người, vội nói: “Như vậy sao được, khanh chờ được chứ quả nhân không chờ được!”

Tô Quân nhíu mi, "Cái gì?”

« Ý ta là ... » Ta ho khan, « gián nghị đại phu không phải đã nói, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, Bùi tướng có hôn ước, cho nên không tính, vậy còn khanh? Khanh nếu không kết hôn, quả nhân cũng sẽ không gả. ”

Tô Quân cười nói : « Tính bệ hạ thật là trẻ con.”

Hôm nay ta mà không buộc chàng nói ra lời trong lòng thì không được! Còn dây dưa nữa, tuổi xuân của quả nhân đến cái đuôi cũng chả còn!

Ta ngồi xổm trong lòng chàng, vỗ vai chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng, nửa đùa nửa thật nói: “Khanh nếu không nói thật, quả nhân sẽ viết tên khanh vào danh sách tú nam, đến lúc đó khanh đừng có mà hối hận!”

Tô Quân nhìn ta thật sâu, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ hôm nay hơi khác ngày thường.”

"Thế sao ? Ha ha ..... Đừng lảng sang chuyện khác. »

Chàng bất đắc dĩ cười, “ Lại giống như quay về thời niên thiếu vậy.”

"Vậy ngày thường tốt hơn, hay là thuở nhỏ tốt hơn? Aizz! Đừng lảng sang chuyện khác. » Ta tức giận trừng mắt chàng.

Chàng nhếch khóe môi : "Bất kể là khi nào, vẫn đều tốt.”

Nghe thấy lời này, tinh thần ta thoải mái, nhịn không nổi cong khóe miệng, tiếp tục nói : « Đừng lảng sang chuyện khác! Qủa nhân đang hỏi khanh, rốt cuộc khanh thích người nào?”

Bị bức ép, cuối cùng chàng khép mi mắt, hai phiến lông mi dài rậm tỏa bóng, sống mũi thanh tú, môi mỏng hơi mím, khẽ nhếch lên mang theo ý cười có chút cay đắng.

« Người này, bệ hạ cũng quen. »

“Nàng kém thần 5 tuổi, lại cực kỳ lanh lợi, thần tự cho là thông minh, lại không thể thể hiện hết trước mặt nàng, hết thảy chuyện làm những năm gần đây cũng chỉ hy vọng nàng có thể nhìn thần thêm vài lần mà thôi. Thần những tưởng, khi đã đứng đủ cao, có lẽ nàng cũng chỉ có thể thấy mình thần.”

« Mỗi ngày vào triều đều có thể nhìn thấy nàng, nhưng chỉ là một tiếng chào hỏi mà thôi. Những năm gần đây, thần nghĩ tình cảm có lẽ cũng dần phai nhạt, có lẽ thêm một thời gian nữa sẽ hoàn toàn buông bỏ.”

Chàng mở to mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên ý cười chua xót mà dịu dàng.

« Bệ hạ vì cớ gì phải bắt vi thần nói ra?”

« Người ấy, là Bùi Sênh. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.