Quả Nhân Có Bệnh

Chương 19: Chương 19: Tương Tư




Trong lúc nhàn nhã nói chuyện gia đình với mợ, chợt nghe mợ cảm khái năm đó mấy vị thần tử cùng làm quan với phụ thân, nay đã chẳng còn lại mấy người; ta mới nhớ ra một chuyện, trong lòng khẽ động, cười hỏi: “Qủa nhân nhớ rõ khi Hạ Kính nhậm chức Đại Tư Nông, cũng có giao tình với người trong Kim gia, đến khi nhậm chức ở địa phương, cũng hay qua lại với biểu cữu?”

Nơi Hạ Kính nhậm chức cách không xa đất phong của biểu cữu, quan viên, hoàng thân nơi ấy chức lớn hơn bọn họ lác đác chẳng có mấy, ngày thường qua lại chắp nối quan hệ, giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau trên con đường làm quan.

Mợ đáp: “Chẳng qua là chút nghi thức xã giao trên quan trường.” Nghĩ đến Hạ Kính gây nên tội, mợ cũng sợ bị liên lụy, vì thế lại nói, “Hạ Kính làm người hòa hợp êm thấm, khéo léo chu đáo trên quan trường, ngày thường hay mở tiệc chiêu đãi quan viên xung quanh trong phủ.”

Ta cười lắc đầu: “Việc này nghe ra, thật giống một tên tham quan. Khi còn bé, quả nhân ở trong cung có gặp hắn vài lần, thấy là một vị quan có quy củ, ra khỏi đế đô liền "trời cao, hoàng đế ở xa". Mợ trưởng thành ở đế đô, Hạ Kính lại là thần tử cùng điện với Kim lão tướng quân, khi đó Hạ Kính là người như thế nào, mợ cũng biết đại khái chứ?”

“Chuyện này …” Mợ do dự dừng một chút, nói: “Lúc ấy Hạ Kính và gia phụ từng có qua lại, thiếp thân cũng chỉ là gặp qua hắn vài lần, không thể nói là hiểu biết rõ, nhưng thật ra có tán gẫu vài lần với con hắn là Hạ Lan , giao tình cũng tốt.”

“Vậy mợ chắc cũng biết, Hạ Lan bây giờ đang ở trong cung.” Ta ra vẻ tùy tiện nhắc tới, âm thầm đánh giá thần sắc của mợ. Hạ Lan hơn ta vài tuổi, cũng nhỏ hơn mợ không bao nhiêu, ta vốn tưởng rằng lần này đến chỉ vì biểu cữu, xem ra không phải chỉ như thế.

Lúc nghe ta nói đến Hạ Lan, thần sắc mợ khẽ biến, lại cười nói: “Sau khi thiếp thân gả cho Hầu gia, chưa từng gặp lại Hạ Lan. Sau lại ở đất phong, dù có duyên gặp Hạ Kính vài lần, nhưng lúc đó Hạ Lan học ở Thái Học phủ, cũng không có cơ hội gặp lại. Như thế tính ra đã 8 năm .... tám năm trước, hắn vẫn còn là thiếu niên nho nhỏ, là con em đế đô, thanh tú thông minh hiếm thấy.” Nói đến đây, mợ cúi đầu thở dài khe khẽ, nhẹ giọng nói, “Thật sự là cảnh còn người mất....”

Biểu cữu đáng thương .... thực ra mợ đến đế đô, là vì Hạ Lan đi ... Nhìn thần sắc mợ, có lẽ là coi Hạ Lan như đệ đệ mới yêu thương như vậy, vừa nghe Hạ Lan đầu thú, lập tức tới đế đô ... biểu cữu ư, đó là thuận tay thôi ...

May mà biểu cữu một bộ dáng cùng đường, quẫn bách, mà lại cũng giống ta tự mình đa tình rồi.

“Qủa nhân đã gặp Hạ Lan một vài lần, một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, xác thực cũng không giống kẻ rắp tâm hại người. Vụ án Hạ Kinh tham ô có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng Hạ Lan nếu có thể hỗ trợ tra án, tự có thể đem công chuộc tội.”

Mợ nghe được lời này của ta, nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Bệ hạ thiện tâm, nhìn rõ mọi việc.” (minh sát thu hào)

“Hay là quả nhân cùng mợ đi gặp hắn?” Ta đề nghị.

Mợ nghe xong, vui vẻ nói: “Thiếp thân đã nhiều năm không gặp hắn, nếu có thể để thiếp thân hỏi hắn vài câu nói thật, có lẽ có lợi cho tiến triển của vụ án cũng nên.”

Ta mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. »

Ta tự biết ta là người tốt lương thiện, hiểu ý a ...

Hôm trước Bùi Tranh có nhắc ta đưa Hạ Lan trở về nhà lao, nhưng thời gian cấp bách còn chưa kịp làm, bởi vậy Hạ Lan vẫn ở tại tiểu viện gần ti nữ quan như trước. Ti nữ quan ở cạnh hậu cung, gần chỗ bá quan làm việc, bên trái là phòng làm việc của nội các – Văn Uyên các. Lúc này thời gian vẫn sớm, nhiều quan viên vẫn đang làm việc, lúc đến gần ti nữ quan liền thấy không ít người đang bận rộn, nhìn thấy ta đều dừng lại hành lễ.

Ta liếc thứ trên lưng bọn họ, rồi hỏi: “Các khanh đây là đang làm gì?”

Một người khom người đáp : « Bẩm bệ hạ, ngoài cung hôm nay vừa đưa tới một lượng lớn pháo hoa, Bùi học sĩ nói đặt ở đằng sau công sở quá nguy hiểm, cho nên lệnh cho chúng thần mang đi nơi khác.

Pháo hoa …. nhớ ra là dùng cho hôn lễ một tháng sau.

Ta phất phất tay, cho bọn họ lui ra, quay đầu nói với mợ: “Hạ Lan đang ở chỗ này.”

Mợ đi bên trái ta, cười hỏi : « Bùi học sĩ, là Bùi Sanh ư ?Thiếp thân nhớ rõ Bùi Sanh và bệ hạ bằng tuổi, năm đó ở đế đô cũng có gặp nàng vài lần, thực là một cô nương lanh lợi, lại không biết có việc gì, mà đến giờ vẫn là khuê nữ?”

Chẳng lẽ nàng cũng giống quả nhân, có một cái tên không dám gọi thành tiếng sao ?

Đầu năm nay, thật nhiều tơ hồng nối sai a....

Ta cúi đầu thở dài, dẫn mợ vào tiểu viện của Hạ Lan, sớm có cung nhân đi thông báo để hắn tới nghênh giá, nhưng sắc mặt Hạ Lan tái nhợt, dáng lung lay như sắp đổ, dường như có bệnh trong người, ta miễn cho hắn khỏi quỳ lễ.

Mợ tính tình thẳng thắn, tuy là cố khắc chế, lại vẫn khó nén kích động, giọng khẽ run: “Hoài Tư, ngươi còn nhận ra ta không?”

Hai mắt Hạ Lan khẽ nhíu, nghi hoặc chăm chú nhìn khuôn mặt mợ hồi lâu, rốt cuộc dường như đã nhớ ra, hốc mắt ươn ướt, không dám tin nhìn mợ: “Như Ý ... tỷ tỷ ? »

Mợ ha ha cười: “Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm, không quên luôn tỷ!” Nói xong lại nghẹn ngào, “Ngươi làm sao vẫn là bộ dạng ốm yếu thế này….”

Hốc mắt Hạ Lan đỏ lên, vì e dè ta còn ở trong này, không dám tiến lên, giả bộ trấn định mỉm cười, nói: “Hai ngày nay không biết sao thân thể mệt mỏi, hôm nay tinh thần đã coi như tốt lắm.”

Lòng ta nghĩ, có thể là bởi lúc trước bị nhốt trong nhà lao không được thấy ánh mặt trời.

Mợ nâng tay lau nước mắt, muốn nói gì đó với hắn, lại nhớ ta đang ở đây, quay đầu nói với ta: “Bệ hạ thứ tội, thiếp thân và Hạ Lan nhiều năm không gặp, đã thất thố trước mặt người.”

Ta mỉm cười, khoát tay nói : « Không sao, không sao. Các ngươi cứ từ từ nói chuyện, quả nhân có việc tới ti nữ quan, không quấy rầy các ngươi ôn chuyện nữa.”

Qủa nhân thật sự là người lương thiện, biết ý mà …

Ra đến cửa, ta lại nghĩ tới lời Bùi Tranh đã nói, Hạ Lan biết một ít bí mật mà ngay cả hắn cũng không biết nó quan trọng thế nào, nếu Bùi Tranh không lừa ta, vậy Hạ Lan rốt cuộc đã biết cái gì ? Nếu chính Hạ Lan cũng không biết tầm quan trọng của nó, có thể hắn chưa nói cho Tô Quân chăng ?

Aizz, Bùi Tranh kia lại làm sao mà biết ?

Chẳng hiểu gì cả, chẳng hiểu gì cả a….

Ta lắc lắc đầu bước vào ti nữ quan, một đoàn người lũ lượt qùy xuống, ta phất tay cho các nàng lui, lại dẫn Bùi Sanh đến gian phòng nhỏ bên cạnh nói chuyện.

“Sanh Nhi, có chuyện ta vẫn chưa hỏi khanh...” Ta dừng một chút, do dự một chút, cảm thấy việc này chung quy vẫn nên mở miệng, nên vẫn nói tiếp : « Ta chỉ biết khanh và Bùi Tranh thất lạc cha mẹ từ khi còn bé, cha mẹ vốn là nhạc sư, cụ thể như thế nào cũng không thật rõ. Tháng sau là đại hôn của ta và Bùi Tranh rồi.... Theo lý mà nói, tại bài vị của song thân, ít nhất cũng phải có tên, nhưng Bùi Tranh vẫn không nói đến…”

Bùi Sanh chớp mắt, hai tròng mắt giống y Bùi Tranh hiện lên ý cười. “Bùi Sanh thay mặt ca ca tạ bệ hạ.”

Mặt ta nóng lên, nói quanh co : “Tạ, cảm tạ cái gì?”

« Tạ bệ hạ quan tâm ca ca. » Bùi Sanh cười yếu ớt.

« Đây không phải quan tâm, là theo lệ mà hỏi thôi.... » Ta vô lực biện bạch, « Khanh đừng nói cho hắn ... » Ta vì được tin lão hỗn đản kia 7 ngày sau sẽ đến đế đô, bởi vậy mới “thuận tiện” nhớ tới cha mẹ Bùi Tranh.

Bùi Sanh khẽ thở dài nói : « Khi thất lạc cha mẹ, ca ca 10 tuổi, thần mới 2 tuổi, rất nhiều việc cũng không nhớ rõ. Ca ca nói ba mẹ đều đã lâm nạn, chuyện còn lại đều không có nói nhiều với thần, cũng không để thần hỏi nhiều. Bệ hạ tự mình hỏi, ca nhất định sẽ bằng lòng nói ra.”

Ta sửng sốt một chút, không nghĩ là Bùi Tranh ngay cả muội muội mình cũng không cho biết, là sợ nàng biết rồi đau lòng sao?

« Chính khanh cũng không tự điều tra sao ? » Ta hỏi.

Bùi Sanh mỉm cười nói: “Nếu ca ca không nói cho thần biết, thần vì cái gì phải hỏi. Ca giấu diếm đều có lý do của ca, thần tin tưởng ca ca bất luận làm cái gì, đều là vì tốt cho vi thần.”

Nghe được lời này, lòng ta một trận chua xót, giống như có chút ghen tuông vi diệu – ta tự nghĩ không được tự tin như nàng như vậy, cũng không tin tưởng Bùi Tranh như nàng. Tuy nói nay ta đối với Bùi Tranh mơ hồ có vài phần hảo cảm, nhưng vẫn giữ lại vài phần hoài nghi như cũ, với hắn như thế, với Tô Quân cũng vậy.

Bùi Sanh đột nhiên tiến lên từng bước, đến trước mặt ta, cười tủm tỉm nói : « Kỳ thât, thần cũng rất ngạc nhiên .... Hoàng tẩu tẩu, người đi hỏi ca ca đi, hỏi được đáp án, nói lại cho muội biết!”

Ta vội co rụt lại, mặt đỏ tai hồng quẫn bách, nói lắp bắp: “Đừng, đừng gọi tẩu, tẩu tẩu loạn lên nữa!”

Bùi Sanh nhíu mày, chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, cười không nói nhìn ta. Ta đang muốn tỏ quân uy trách cứ nàng hai câu, đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang từ gian ngoài truyền đến, trong phút chốc đất rung núi chuyển!

Pháo hoa nổ tung rồi!

Tại sao lại có thể như vậy …

Bùi Sanh biến sắc, xoay người liền muốn chạy ra ngoài, nhưng tiếng nổ liên tiếp, chấn động mạnh khiến bàn ghế rung lên, nàng đứng thẳng không được, lảo đảo hai bước mới dựa vào tường.

Ánh lửa gian ngoài đã bốc ngụt trời!

Pháo hoa chất thành đống, một chút chất dẫn cháy, liền nổ tung, ngọn lửa nháy mắt đã liếm tới cửa sổ, mùi hăng mũi và khói đặc theo khe hở tràn vào phòng. Ta che miệng, mũi lại, tiến lên nắm lấy tay Bùi Sanh, kéo nàng chạy ra bên ngoài. Pháo hoa dùng cho hôn lễ – ta nhớ là có thể so với thuốc nổ Cửu Long Hý Châu (9 rồng vờn ngọc)! Một khi bị dẫn nổ, hậu quả khó mà tưởng tượng!

Nữ quan ở gian ngoài thét chói tai một mảnh, kích động chạy trốn, ta đẩy cửa ra, bị chìm trong làn khói đặc đến đầu váng mắt hoa, đứng thẳng cũng không xong. Các nữ quan vội vàng chạy trốn cơ bản đã quên cứu giá, đứng trước sinh tử, cái gì mà tam cương ngũ thường đếu quên sạch, tự cứu, muốn sống là bản năng duy nhất.

Pháo hoa nổ tung, phòng ốc nhất thời rơi vào biển lửa, ti nữ quan ở gần chỗ pháo hoa nhất, cơ hồ nháy mắt bị đại hỏa nuốt sống. Khói đặc cuồn cuộn gần như đoạt đi thần trí của ta, hơi nóng đập vào mặt, ta mơ hồ nghe thấy tiếng Tiểu Lộ Tử gào xé cổ họng: “Bệ hạ còn ở bên trong, mau cứu giá .... cứu giá....”

« Bệ hạ... » Giọng Bùi Sanh vì bị khói hun mà trở nên khàn đục, đỡ bả vai ta loạng choạng đứng dậy, thình lình một trận nổ vang khiến bình hoa cao bằng đầu người đang dựa vách tường đổ ngã về phía chúng ta, Bùi Sanh vội buông tay, đẩy ta về phía bên kia, bản thân thì lăn một vòng!

Mảnh vỡ bình hoa xẹt qua má ta.

« Sanh Nhi ? » Ta cố sức mở mắt nhìn về phía nàng, lại cái gì cũng không thấy rõ: “Sanh Nhi, khanh bị thương sao?”

« Không... » Bùi Sanh khó khăn mà trả lời một tiếng, “lửa xém lên xà nhà rồi, bệ hạ đi mau!”

Ta gắng sức chống đỡ mà đứng lên, đang muốn đi đến bên Bùi Sanh, bỗng nhiên cảm giác được một trận gió thổi qua 2 gò má, cổ tay bị người ta nắm chặt, người đó vội vàng kêu một tiếng : “Đi mau!"

Ta kéo lại, đầu váng mắt hoa, thở hổn hển nói: “Vẫn còn Sanh Nhi...”

Lời còn chưa dứt, xà nhà bị lửa thiêu rụng, rớt xuống trên đầu chúng ta, người đó ôm ta chuyển mình né đi, nhưng ta rõ ràng nghe thấy chàng thét lớn một tiếng, thân mình chấn động.

Đoạn gỗ cháy phát ra tiếng tách tách, chàng không nói 2 lời, đem ta ôm ngang lấy rồi lao ra cửa, gian ngoài vẫn khói đặc một mảnh như trước, cung nhân quáng quàng dập lửa, ta nắm chặt vạt áo chàng, hét: “Sanh Nhi, Sanh Nhi vẫn còn ở bên trong!”

Người đó ôm ta quỳ rạp xuống đất, ta nghe được giọng Tiểu Lộ Tử hét: “Thái y! Thái y ! Lưng Tô ngự sử toàn là máu!”

Là chàng !

Ta ngẩng phắt đầu, trợn mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, tái nhợt không còn chút máu, môi dưới cắn chặt, như là đang chịu đựng đau đớn, hai tay ôm chặt ta vẫn không buông ra.

Tô Quân, Hoán Khanh, sao lại là chàng ....

Người chàng thích là Bùi Sanh ....

Vì cái gì lại không đi cứu Sanh Nhi?

Chàng không phải nhận nhầm người chứ?

Ta tưởng mình đã nghe nhầm …

Khi đó chàng nắm lấy cổ tay của ta, vội vàng hét “Đi mau”, nhưng hai chữ trước đó rõ ràng là ….

Tương Tư ...

----------------------------

Thái y giúp ta đắp thuốc xong, cung nhân tiến vào báo cáo thương vong.

Một người chết, bốn người bị thương nặng, 10 người bị thương nhẹ.

May mà Bùi Sanh được cứu đúng lúc, chỉ bị chút vết thương nhẹ. Nhưng lưng Tô Quân bị khối gỗ đang cháy đỏ đập vào, thương thế không phải nhẹ.

Ta vỗ nhẹ cổ tay mình, trầm mặc không nói.

Tiểu Lộ Tử thông báo, Bùi tướng cầu kiến.

Không đợi ta đáp lại, cửa điện đã bị đẩy ra, Bùi Tranh bước đến trước mặt ta, cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí nâng mặt ta lên, giọng có chút vội vàng. « Có bị thương không ? Có đau không ? »

Tiểu Lộ Tử ở bên cạnh thay ta đáp : « Tướng gia, Thái y nói bệ hạ bị xây xước mấy chỗ, đều là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc 2-3 ngày liền khỏi, chỉ là cổ họng bị hun khói thành thương, mấy ngày này tốt nhất là không nên nói chuyện. »

Ta nhẹ nhàng gật gật đầu.

Mặt bị mảnh vỡ cứa thành hai đường, miệng vết thương nông, tóc cũng bị xém một chút, tính thật ra, ta còn chưa được coi là bị thương nhẹ.

Bùi Tranh khẽ thở phào, đem ta nhét vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, ta tựa vào ngực hắn, cúi đầu nhìn mũi chân mình, không thốt lên lời.

Tiểu Lộ Tử thức thời định lui ra, Thái y lại cho người đến báo tin --- Tô ngự sử tỉnh rồi.

Ta run lên, lùi ra khỏi lòng Bùi Tranh, nhảy xuống ghế định đi ra phía ngoài, lại bị Bùi Tranh vòng qua eo ta giữ lại, ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Bùi Tranh dịu dàng nói: “Ta đi cùng nàng. »

Ta kinh ngạc nhìn hắn một lát, mới gật gật đầu.

Kỳ thật, ta bây giờ cũng không muốn gặp Tô Quân, hoặc nói, không dám thấy chàng.

Từ khi nào thì ta bắt đầu trở nên dễ dàng chịu ảnh hưởng của Bùi Tranh như vậy, bắt đầu tin tưởng lời hắn, bắt đầu hoài nghi Tô Quân. Mặc dù cho tới bây giờ, tất cả chứng cớ bất lợi đều chỉ Bùi Tranh, tất cả phỏng đoán bất lợi cho Tô gia cũng từ Bùi Tranh mà có.

Ta có khuynh hướng tin tưởng hắn, chính là bởi ta tin hắn thích ta, tựa như ta tin Tô Quân thích Bùi Sanh vậy. Tựa như từ lúc lão hỗn đản chọn A Tự, bỏ rơi ta, ta đã chỉ muốn tìm một người thật tình đối tốt với ta.

Bùi Tranh nói đúng, ta xử trí rất theo cảm tính.

Nếu không như thế, trong đầu ta cũng không thấp thoáng xuất hiện một ý niệm: Trận cháy này, có phải là Tô Quân phóng hỏa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.