“Các ngươi đang cản đường bản thế tử đấy? Còn không mau cút ra!” Đúng lúc này có một giọng nói kiêu ngạo vang lên.
Chủ nhân giọng nói này nàng biết, hắn chính là tiểu nhi tử của Lộc Thân Vương - Đam Đài Ngạn, bát đường ca của nàng, kiêu ngạo tuỳ hứng, không xem ai ra gì. Lần trước ở ngoài cung cũng chính là giọng điệu này mắng nàng còn nói nàng là con rơi, bị tiểu hoàng thúc dạy dỗ một trận.
“Ôi, thế tử gia ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện.” Dương Dương cười tủm tỉm nhìn Ngạn thế tử gia.
“Là ngươi, con rơi của tiểu hoàng thúc.” Ngạn thế tử trừng mắt nhìn Dương Dương.
“To gan, nhìn thấy Trường Cửu nữ vương còn không mau quỳ!” Dương đại tổng quản quát to, hay sợ vị gia này lại nói bậy nói bạ nữa, dù sao cũng là tiểu bối mà bệ hạ yêu thích.
“Ngươi là Trường Cửu nữ vương” Ngạn thế tử khó tin nhìn Dương Dương, hôm qua phụ vương phạt hắn ở nhà sao chép kinh phật, không cho hắn vào cung nên hắn cũng không biết mặt nha đầu thối này là nữ vương. Nếu biết đánh chết hắn cũng không dám nói gì mà con rơi.
“Thần tham kiến nữ vương điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Miễn lễ.” Sau khi đợi bọn họ thỉnh an xong, Dương công công giới thiệu từng người cho Dương Dương.
“Điện hạ, vị này là Định thế tử, vị này là Ngạn thế tử, vị này là tứ công tử của phủ đại công chúa, vị này là tam công tử của phủ Trấn quốc tướng quân, vị này là nhị công tử của phủ Tư Sơn Hầu,...”
Nghe giới thiệu xong Dương Dương đứng dậy chắp tay chào “Thất đường ca, bát đường ca, tam biểu ca, các vị biểu ca, các vị công tử.”
“Biểu muội, đã lâu không gặp.” Tam công tử trấn quốc tướng quân phủ Nạp Lan Khải ôn hoà sờ đầu tiểu muội muội đã lâu không gặp. Còn hai vị thế tử gia và đám công tử thế gia còn lại đều kinh ngạc trước hành động của nàng.
Chưa để mọi người kinh ngạc lâu thì một ông lão tóc bạc phơi bước vào, theo sau là một tiểu nam hài lạnh lùng.
“Học trò tham kiến lão sư.” Mọi người đồng thanh chào.
“Dương Dương tham kiến lão sư.”
“Điện hạ đa lễ.” Lão sư - Trịnh thái phó đương triều cũng không tránh lễ mà từ ái nhìn Dương Dương.
“Điện hạ, vị này là Thân Đồ công tử phủ thừa tướng.” Dương công công chỉ vào nam hài sau lưng Trịnh thái phó.
Là hắn, tên tiểu tử thối xem thường nàng, không sao thời gian còn nhiều, nhất định để hắn thấy được bản lĩnh của nàng. Dương Dương giảo hoạt nhìn hắn “Thân Đồ đại ca tốt.”
Thân Đồ Mặc Kha cũng nhìn nàng, hôm qua ở yến tiệc hắn cũng rất bất ngờ khi thấy nàng, cứ tưởng nàng ta là tiểu thư của đại gia tộc nào, không ngờ lại công chúa, nay là nữ vương.
“Điện hạ tốt.”
“Nếu đã giới thiệu xong thì chúng ta vào học.” Trịnh thái phó gõ bàn.
“Được rồi, hôm nay học đến đây.” Trịnh thái phó đặt sách xuống.
“Lão sư cáo từ.” Đám tiểu tử đứng hạnh chào xong rồi thu dọn sách vở.
“Trịnh ngoại công, ngày mai con cùng đại biểu ca đến thăm ngài.” Dương Dương chạy lên lấy lòng. Vị Trịnh thái phó này là ngoại công của đại biểu ca nhà nàng. Lúc trước nàng hay cùng các biểu ca đi đến Trịnh gia chơi. Bọn họ cũng đem nàng trở thành ngoại tôn nữ trong nhà.
“Nha đầu thối con, đi chơi gần hai năm, cũng không chịu đến thăm lão già này.”
“Trịnh ngoại công, mỗi tháng con đều viết thư thăm hỏi ngài mà.”
“Hừ.”
“Vậy đây, lát nữa con phải đến ngự thư phòng, tạm biệt Trịnh ngoại công.” Dứt lời liền vụt chạy ra ngoài.
Trịnh thái lắc đầu nhìn bóng lưng của Dương Dương. “Tính tình hấp tấp vãn không thay đổi.”
Trước cửa Tịnh Tâm Cung
Hôm nay đúng là đông vui, học trò của Thanh Nguyên Điện cùng Thanh Hoà Điện đều đứng trước cửa lớn.
Dương Dương thích ngắm nhìn một đám tiểu mỹ nam cùng tiểu mỹ nữ. Từ nhỏ ngoại trừ đồ ăn ngon có thể khiến nàng vui vẻ thì những thứ xinh đẹp đều cũng làm cho nàng hứng thú, nhất là mỹ nam. Nàng biết một đống mĩ nhân này là muốn gặp nàng.
Dương Dương lấy tay chỉnh chỉnh lại làn váy, mái tóc, xoa xoa đôi mắt xem thử có ghèn không rồi lấy khăn từ nha hoàn bên cạnh lau mặt.
“Trông ngươi lúc này giống như con khổng tước đang muốn xoè bộ đuôi đẹp đẽ của mình.” Giọng nói mỉa mai của tiểu nam hài vang lên khiến Dương Dương giật cả mình.
“Lại là ngươi, chậc chậc, không ngờ loại người tiếc chữ như vàng ngươi lại nói nhiều như thế, để ta đếm xem. Một, hai,..., mười tám chữ, woa.” Dương Dương khoa trương vung tay nói, chưa được năm giây liền nghiến răng mắng “Thân Đồ Mặc Kha, ngươi đang mắng ta, chỉ có con đực mới xoè đuôi.”
“Chậm.” Thân Đồ Mặc Kha phun ra một chữ rồi bỏ đi.
“Ngươi.” Dương Dương bốc hoả đến giậm chân đùng đùng.
Dương Dương nhìn chiếc gương chỉnh lại khuôn mặt, mặc niệm trong lòng 'không được tức giận, không được tức giận, mẫu hậu nói tức giận mặt sẽ mau có nếp nhăn.' Chỉ cần nghĩ đến mặt sẽ có nếp nhăn, Dương Dương liền bình thường trở lại. Sau khi nguôi giận liền chậm rãi bước ra ngoài.
Đám công tử tiểu thư thấy nàng bước ra, liền quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ.” Dương Dương bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đi đến chỗ các đường ca, biểu ca của nàng.
“Thất đường ca, mẫu hậu nói đã lâu không gặp huynh nên bảo muội hôm nay đưa huynh đến gặp người.”
Dương Dương mỉm cười nhìn Định thế tử, từ khi chuyện đó lộ ra, Nạp Lan hoàng hậu cứ mấy ngày liền gọi hắn đến Cảnh Nhân cung chiếu cố. Mẫu phi hắn là biểu muội mà nàng xem lớn lên.
“Được.” Định thế tử nghe thấy hoàng hậu, vẻ mặt liền nhu hoà xuống, từ khi mẫu phi qua đời, chỉ có gia đình biểu di yêu thương hắn thật lòng.