“Sau đó thì sao?” Long Thiên vô cùng kiên trì hỏi.
Từ Du Du lộ ra một nụ cười khá đắc ý: “Sau đó em gọi đàn em ra khênh bọn họ đi hết!”
“Lợi hại.” Long Thiên gật gật đầu, lại hỏi: “Tiếp theo em định làm thế nào, chuyển trường không?”
“Không chuyển!” Từ Du Du lập tức nói, “Em học cấp ba Lâm Thủy! Kết quả này là do em mất mất nửa cái mạng mới thi được, không chuyển!”
Cô Tống ngồi bên nghe thấy mấy lời này, đột nhiên cười ra tiếng: “Em thi đỗ thật hả?”
“Tất nhiên rồi.” Từ Du Du mặc đồng phục vẽ đầy hình anime, cổ tay còn đeo theo mấy cái vòng tay sặc sỡ, trên tai thì bấm ít là ba lỗ, nhìn thế nào cũng không giống hình ảnh mà một học sinh giỏi nên có.
Nghe thấy cô Tống nói thế, Từ Du Du cảm thấy sự thông minh của mình bị sỉ nhục, cô nhóc cảm thấy mình nhất định phải giải thích một chút: “Em không thể không thi, dù sao em cũng nghèo, cái trường cấp hai rách nát ngày trước nói là đỗ cấp ba Lâm Thủy thì sẽ có tiền thưởng, em liền thi, cũng không khó, chỉ là làm mấy cái đề mà thôi.”
“Em nói thế, không biết bao nhiêu người không đỗ được ghen tị với em đấy.” Cô Tống còn trẻ, nghe thế đùa một câu không nặng không nhẹ.
“Em bỏ ra nửa cái mạng để thi đỗ cấp ba Lâm Thủy chỉ là để lên lớp ngủ?” Lại có một giáo viên khác trong phòng giáo viên hỏi.
Từ Du Du vò vò quần áo, không lên tiếng.
“Ngay cả cấp ba Lâm Thủy mà cũng không cho em học, người nhà em định chuyển em đi đâu vậy?” Cô Tống bắt được đúng trọng tâm, dù sao cấp ba Lâm Thủy chính là trường cấp ba tốt nhất thành phố.
“Ừm...” Từ Du Du suy nghĩ một lát, “Hình như tên là Saint de ya gì gì đó?”
“Saint de ya?” Cô Tống kinh ngạc hô lên, “Tốt lắm đó, người nhà em muốn em chuyển trường cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”
“Đó là cấp ba gì vậy?” Đây là âm thanh của Long Thiên, Chủ Thần rời đi, hắn biết rất ít thứ liên quan đến thế giới này, cho nên khiêm tốn đặt câu hỏi.
“Trường cấp ba quý tộc nổi tiếng đó.” Một giáo viên trong phòng giáo viên nâng mặt lên, “Nghe đâu vào cấp ba này rồi, cũng đã đưa nửa bước chân ra nước ngoài.”
Cô Tống tiếp lời: “Hơn nữa cấp ba Saint de ya nhận học sinh không qua xét điểm, mà là xét theo tài sản và địa vị xã hội của cha mẹ.”
“Loại làm công ăn lương như chúng ta đây, có dùng tất cả tài sản đưa con vào trường cấp ba Saint de ya, người ta cũng không cần.” Các giáo viên bắt đầu đánh giá Từ Du Du với con mắt khác, từ ghét bỏ đến ước ao, “Em có cơ hội này thì cứ đi đi, không biết bao nhiêu người có muốn cũng không được.”
Long Thiên nghe đại khái, nói rằng: “Cấp ba này tốt hơn cấp ba mình, em cần cân nhắc cho kỹ, đừng vội vàng đưa ra quyết định.”
Từ Du Du cắn răng, “Thầy Long cũng thấy em nên chuyển trường hay sao?”
“Không.” Long Thiên khẽ mỉm cười, “Chuyện này cần phải do chính em quyết định, mà không phải do các thầy cô giáo quyết, tương lai của em do chính em chọn, mà không phải là thầy.”
“Vậy sao...” Từ Du Du đột nhiên có chút mơ màng, nếu thầy không để cô đi, thì cô cũng không muốn đi, lần này thầy lại để cô tự quyết, có một giây phút không biết nên làm gì cho phải.
“Em...” Từ Du Du không biết mình có nên đi hay không, các giáo viên khác nói trường đó rất tốt, mà cấp ba Lâm Thủy là do cô dùng chính sức của mình thi đỗ.
“Suy nghĩ cho thật kỹ.” Long Thiên nói, “Về lớp đi.”
“Dạ.” Từ Du Du gật đầu, lòng nặng trĩu tâm sự đi khỏi phòng giáo viên.
“Còn nữa.” Khi Từ Du Du ra tới cửa, Long Thiên gọi cô lại, “Em về xem lại nội dung hôm nay thầy giảng, đến tiết tự học tối thầy giảng lại cho em kiến thức bài này.”
Vừa nghe đến cái này, Từ Du Du cơ hồ là muốn khóc: “Thầy Long, em không dám ngủ trên lớp nữa đâu.”
“Thầy biết em không dám.” Long Thiên mỉm cười, “Nghe giảng cho tử tế, không chỉ riêng gì môn toán.”
“Dạ.” Từ Du Du khóc không ra nước mắt, “Em biết rồi thầy Long.”
Về lại lớp, Từ Du Du vừa đọc sách vừa hỏi bạn cùng lớp, tự mò suốt một buổi trưa, thế mà lại có thể tự mình hiểu được bài giảng ngày hôm nay, xong thì cũng không suy nghĩ thêm chuyện chuyển trường nữa.
Ngay trong lúc Từ Du Du khổ sở ngồi làm đề toán, Long Thiên lại nằm nhoài trên bàn, như là đang ngủ. Các giáo viên khác đều nhìn cả về bên này, đây là lần đầu tiên họ thấy Long Thiên ngủ trong văn phòng, có chút ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Long Thiên nghe được mấy lời bàn tán này, hắn vẫn chưa tỉnh lại, hắn chỉ để mấy âm thanh này làm bối cảnh, hoàn toàn không để ý.
Giây phút này sợi tơ tinh thần của hắn đã rời khỏi cơ thế, trôi dạt đến trường cấp ba Saint de ya.
Nhưng mà trường kỳ nằm trong tình huống nguy hiểm, Long Thiên đã nuôi ra một cái thói quen, đó là để lại một phần tinh thần lực trong cơ thể, cho nên tình huống phát sinh ở cả hai bên hắn đều biết cả, chỉ là cảm nhận ở bên văn phòng yếu hơn chút mà thôi.
Sợi tơ tinh thần của hắn trôi nổi giữa không trung, hóa thành thân thể trong suốt rơi vào trường cấp ba Saint de ya, từ trên cao nhìn xuống ngôi trường này.
Dù Saint de ya là trường cấp ba quý tộc, mà thoạt nhìn cũng không tốt hơn cấp ba Lâm Thủy được bao nhiêu, Long Thiên liền dạo một vòng, xem qua phòng học và kí túc xá, nghe một hai tiết học, nhìn học sinh hoạt động, xác định được cái trường này như thế nào, xong xuôi mới thu lại tơ tinh thần, quay trở về cơ thể của mình lần nữa.
Như là ngủ được một giấc ngủ trưa hoàn mỹ, Long Thiên ngẩng đầu từ trên bàn làm việc lên, lấy kính ra đeo, quay đầu nhìn cô Tống: “Ăn cơm?”
“Được.” Cô Tống cười như gió xuân, “Hôm nay thầy muốn ăn món gì?”
Cô Tống thì vui vẻ ăn cơm, Long Thiên thì lại tiến hành so sánh hai cấp ba ở trong đầu, cấp ba Saint de ya tốt thì có tốt, mà có rất nhiều lựa chọn cho tương lai, nếu Từ Du Du muốn xuất ngoại du học, hắn cũng ủng hộ, mà nếu chỉ đơn thuần là muốn học tập thật giỏi thì, cấp ba Lâm Thủy vẫn tốt hơn.
Áng chừng được cơ bản rồi, đến giờ tự học tối Long Thiên gọi Từ Du Du vào văn phòng, kiểm tra chút tri thức mà Từ Du Du học được hôm nay.
Từ Du Du không phải dạng ngu dốt gì, tuy chỉ đọc qua, mà kiến thức cơ bản thì vẫn có, mà đến khi làm bài thì vận dụng không quen lắm, Long Thiên đưa ra một đống câu hỏi vào chỗ Từ Du Du không biết, chờ cô nhóc giải thích xong, Long Thiên lại hỏi vấn đề lúc sáng: “Em suy nghĩ kỹ chưa?”
Từ Du Du đặt bút viết, không lên tiếng.
“Saint de ya là một trường học khá tốt...”
“Em không đi!” Từ Du Du nói câu này cơ hồ là dùng hét để hình dung, bây giờ cũng không có các giáo viên khác ở văn phòng, cô cũng không e dè gì nữa, “Em không có cha, biến mất mười mấy năm tự dung nhảy ra bảo là cha em? Ông ta cho là con gái nói nhặt thì nhặt được sao?”
Chờ cô nhóc xả xong, Long Thiên mới tiếp tục ôn hòa nói: “Là một giáo viên, thầy cũng nghĩ là em không nên đi, mà lý do thì không phải như thế.”