Các bạn học đang tiến hành một cuộc thảo luận rằng “rốt cục thì thầy Long là quý tộc hay là bình dân“.
“Trước đây tớ nghĩ thầy Long là quý tộc.” Người nói câu này là một nữ sinh, trên người cô thoang thoảng mùi thơm, đó là mùi nước hoa cho thiếu nữ, “Thầy ấy là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, vậy mà lại vô cùng quen thuộc với trường mình, đối mặt với hiệu trưởng còn chẳng sợ chút nào.”
“Thầy vừa mới tốt nghiệp đại học, mà đã có thể vào được trường của chúng ta, chuyện này cũng rất kì lạ.” Một nam sinh khác cũng cùng phân tích, cậu đeo kính, trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ, “Theo tôi được biết, trường của chúng ta chưa bao giờ nhận giáo viên chưa có tuổi nghề, giáo viên không tuổi nghề chỉ có thể dạy cấp hai, hoặc môn phụ, nhưng thầy lại có thể làm giáo viên chủ nhiệm.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Người nói chuyện lần này là một cô bé có đồ trang sức tinh xảo, tóc được búi lên tỉ mỉ, trên đầu còn có những cây kẹp tóc sắc màu, “Nếu thầy không có ô dù, thì trăm phần trăm không thể vào trường ta làm giáo viên chủ nhiệm.”
“Nhưng đồ ổng mặc quá bình thường.” Nữ sinh đầu tiên nói, hơi nhíu mày, “Tớ nghĩ rằng ổng mặc áo sơ mi làm riêng đắt giá, nhưng sau đó tới mới phát hiện, quần áo như thế kia, căn bản không phải nhãn hiệu có tiếng gì, chỉ bởi vì dáng người của ổng rất đẹp, nên mặc mới có vẻ quý tộc.”
“Cũng chính vì khuôn mặt của thầy, nên quên mất ổng mặc đồ giá rẻ, lại còn đi xe bình ổn giá.” Lại có một nữ sinh ai thán nói.
Nam sinh nói chuyện thứ hai phát biểu suy đoán của bản thân: “Tôi nghĩ đây hẳn là sở thích của một vài “quý tộc”, dù sao rất nhiều người có tiền, nhưng không để ý đến những thứ mặc ngoài, ông ngoại của tôi cũng vậy, ông thích mặc đồ vải thường, lại còn thích trồng trọt.”
“Giáo viên cũng không phải là một nghề nghiệp mà “quý tộc” sẽ chọn.” Một nam sinh khác nói, “Mới đầu tôi cho rằng thầy chỉ muốn đến trải nghiệm cuộc sống, hoặc gia tộc hãm hại nên mới phải chọn làm giáo viên, nhưng đề luận văn mà hôm qua thầy giao...”
Đề bài mà hôm qua Long Thiên giao cho đám học sinh là “quý tộc và bình dân”, vừa hay hôm qua cũng có một học sinh là dân thường chuyển đến, bọn họ lộ ra vẻ tò mò, điều này lại càng làm bọn họ không thể nghi ngờ thêm nữa, bài luận này nhắm vào bọn họ.
Nếu quả thật là vậy, một “quý tộc” sẽ không ra mặt thay cho một “bình dân”, hoặc là nói, trong giới “quý tộc”, “quý tộc” đứng ra nói chuyện thay “bình dân” thì cũng là một kẻ ngoại lai.
Đối với chuyện này, thì suy đoán về chuyện thầy Long có phải là một “quý tộc” hay không còn phải xem xét lại.
“Thầy không phải quý tộc.” Nữ sinh đầu tiên nói vậy.
“Chắc chắn không phải.” Nam sinh thứ hai khẳng định.
“Tôi đoán cũng không phải.” Lại có người nêu ra kết luận của bản thân.
Trong lớp có tổng cộng ba mươi mấy người, mỗi người, ngoại trừ “bình dân” mới chuyển đến kia, ai ai cũng nộp một tờ giấy, cơ hồ tất cả mọi người, đều cảm thấy thầy Long... Không, Long Thiên không phải “quý tộc“.
Bởi vẻ ngoài điển trai, cử chỉ khéo léo, dáng vẻ tao nhã đã “lừa dối” bọn họ, hắn – không phải là “quý tộc.”
Từ đầu đến cuối, Nam Mộng Hạ tò mò nhìn bọn họ bàn tán rồi kết luận, cô bé hoàn toàn nghe không hiểu đề tài mà bọn họ thảo luận, cái gì là quần áo đặt riêng, Arma*, Lambo**, Ome*, cô nghe mà cứ như đứng trong sương mù, hoàn toàn không hiểu những thứ đó nghĩa là gì.
Nếu đã nghe không hiểu, cô không nghe nữa, mà nghiêm túc đọc sách, cô cảm thấy thầy Long nói đúng, nếu dì Thư Mẫn đưa cô vào ngôi trường này, còn trả nhiều học phí như vậy, cô phải nghiêm túc học tập, học cho giỏi, không thể phụ lòng mong đợi của dì Thư Mẫn.
Long Thiên hoàn toàn không hề hay biết gì về cuộc thảo luận trong phòng học.
Khi hắn mới vào thế giới này, Chủ Thần ép hắn phải giao lưu thân thiết “sâu đậm”, đồng ý với Chủ Thần chỉ sử dụng một phần tinh thần lực nhỏ nhoi để quan sát các học sinh, bởi trong thế giới bình thường, không có người giáo viên nào cứ nhìn chằm chằm học sinh của mình.
Long Thiên cũng đồng ý, thậm chí thu lại toàn bộ tinh thần lực của mình, giữ cho mình trạng thái thoái mái nhất.
Nhưng mà lúc đầu Long Thiên có chút không quen, tinh thần lực đã phát triển thành giác quan thứ sáu của hắn, còn mạnh hơn cả đôi mắt và hai tai của hắn, lúc mới thu lại tinh thần lực, hắn còn tưởng mình là một kẻ tàn tật.
Cũng may tàn tật thì tàn tật, hắn vẫn có thể làm quen với nó, chấp nhận sinh hoạt như người bình thường.
Lớp tiếng Anh của Long Thiên là tiết chiều, khi hắn bước vào lớp, liền phát hiện ra bầu không khí trong lớp có gì đó không đúng.
Hoặc là nói, vô cùng không đúng.
Bình thường ánh mắt của các học sinh nhìn hắn là tán thành mang theo tôn kính, nhưng bây giờ lại có ánh mắt như nhìn người phục vụ cho bọn họ.
Vì cái gì mà bọn họ có ánh mắt như vậy?
Long Thiên cầm xấp bài tập để lên bàn giáo viên, cho lớp phó học tập lên lấy bài xuống phát.
Nguyên nhân là cái gì, hắn không cần đoán cũng biết.
“Âu Dương Ấu Huyên, em đứng lên đọc bài.” Long Thiên không vì thái độ của các học sinh thay đổi mà thay đổi thái độ cảu bản thân, hắn cứ bình tĩnh lên lớp theo kế hoạch.
Cảnh tượng như thế chẳng có chút ảnh hưởng nào tới hắn, trong thế giới luân hồi, vị trí của kẻ mạnh và kẻ yếu là khác nhau một trời một vực. Hắn không như những người luân hồi trước, lúc mới vào hầu hết là người mới, nhưng khi hắn vào, kẻ mạnh nhiều như lá rụng mùa thu.
Kẻ mạnh xem thường kẻ yếu, thậm chí còn coi kẻ yếu là đồ chơi.
Bởi mặt Long Thiên khá được, cũng có người coi trọng hắn, cũng may, hắn đánh bậy đánh bạ đánh ra bản thân Chủ Thần, cho nên khi mới vừa luân hồi, hắn tránh được tình trạng bị kẻ khác nhục nhã.
Tuy nhục nhã về mặt thể xác có thể tránh được, mà hắn nhận được không ít khinh thường và sai khiến từ phía kẻ mạnh, cũng may Long Thiên dễ tính, chưa từng chống lại làm rối tung lên, hắn chỉ âm thầm nhớ kĩ rồi từ từ tính sổ.
Trước sự khinh thường của kẻ mạnh Long Thiên còn không có phản ứng, huống hồ là dưới ánh mắt của con giun con dế hắn có thể dễ dàng bóp chết, những thứ này với hắn mà nói cơ hồ chẳng có chút uy hiếp nào, thậm chí cho bọn họ một ánh nhìn cũng không cho.
Âu Dương Ấu Huyên đứng lên, dùng giọng Anh – Anh tiêu chuẩn để đọc bài viết của mình, từ đầu đến cuối bài luận đều vây quanh “bình dân” phải phục vụ “quý tộc” ra sao, thậm chí còn nhắc đến cả “bình dân” làm đồ chơi cho “quý tộc“.
Bài luận này quá điển hình, đây cũng chính là lí do Long Thiên để cô đọc.
Ý nghĩ như thế, hắn cảm thấy rất nguy hiểm.