Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 7: Chương 7: Nghe giảng




“Sao lại có thể?!!”

Trợ lý Tiểu Tiền của Chu hiệu phó đi vào rót cho hắn thêm chén trà, sau đã run rẩy chạy ra.

“Hiệu trưởng Chu sao vậy?” Một trợ lý khác ngồi cùng phòng làm việc nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Tiền lắc đầu, nói nhỏ: “Vừa rồi tôi đưa cho ổng một bản hồ sơ nhân sự, sau ổng vậy luôn.”

“Sao lại không có chút kẽ hở nào, sao lại có một cuộc đời hoàn mỹ như thế?!!!”

Chu hiệu phó gần như phát điên, đây là lần đầu tiên hắn thấy một bản hồ sơ khiến hắn không tìm ra được một xíu xiu lỗi nào!

Giáo viên tên Long Thiên này, tuy rằng đến bây giờ vẫn là một giáo viên bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn nhận vô số giải thưởng, vừa được đánh giá xuất sắc vừa lấy được học bổng, hơn nữa gia đình lại ba đời làm giáo viên, ra tay từ phía cha mẹ cũng không được!

“Chuyện này chuyện này!” Chu hiệu phó cảm thấy không được chết một mình, hắn hô to một tiếng, “Tiểu Tiền đi vào đây!”

Đồng nghiệp ngồi cùng văn phòng đưa một ánh mắt đồng tình sang cho Tiểu Tiền, Tiểu Tiền đành phải kiên trì bước vào.

Dùng kinh nghiệm từ trước đến giờ của hắn, đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

“Tiểu Tiền à.” Vừa mới bước vào phòng, Chu hiệu phó đang phát điên bỗng bình tĩnh lại, hắn híp mắt cười hiền vô cùng ôn hòa nói: “Cậu nhìn qua cái bản hồ sơ này một chút, có chỗ nào không ổn không?”

Tiểu Tiền nhanh chóng lật lật, câu trả lời lúc này của hắn phải dựa theo câu trả lời mà cấp trên muốn, đi theo Chu hiệu phó mấy năm, hắn cũng đã hiểu tâm tư của vị cấp trên này, cười híp mắt thế này, chắc chắn là muốn hắn tìm chỗ không tốt.

Đọc nhanh như gió một lần, tuy chỉ nhìn qua, hắn đã có thể hiểu đại khái trên hồ sơ có những gì, nhưng mà... Để hắn tìm được chỗ không tốt, hắn không có tìm được!

Tiểu Tiền suy nghĩ hồi lâu, nhìn biểu của Chu hiệu phó, run rẩy hỏi: “Cái này... Là khuôn hồ sơ của ai ạ?”

“Không, đây là của thầy Long Thiên chủ nhiệm lớp 11-16 trường chúng ta.” Chu hiệu phó vẫn cứ cười lành như trước, chân thành nói: “Cậu không thấy là, cái bản hồ sơ này hoàn hảo quá mức sao? Hoàn hảo đến nỗi không giống người bình thường.”

Tiểu Tiền nghe mà không hiểu, mà cứ gật đầu thì sẽ không sai, hắn vội vội vàng vàng gật đầu: “Phải phải phải, hiệu trưởng nói đúng.”

“Cho nên tôi nghi rằng,“ Chu hiệu phó nhìn hắn, cười cười, chỉ hồ sơ trong tay, “Cái hồ sơ này là giả.”

“Chuyện này...” Tiểu Tiền nhìn hồ sơ một cái, tuy lý lịch hoàn mỹ, mà cũng không phải thứ người bình thường không làm được, loại hồ sơ này sao mà cần phải làm giả cơ chứ?

Nhưng mà cấp trên nói thế, thì hắn cũng chỉ đành gật đầu: “Phải phải phải, giả quá, nhất định là giả rồi.”

“Cho nên tên này làm giả CV để làm giáo viên, trà trộn vào trường học, có mục đích không trong sáng.” Chu hiệu phó vô cùng nghiêm túc nói, “Trường học là nơi giáo dục nhân tài, sao có thể để cho cái loại xấu xa như thế này trà trộn vào, mau làm thủ tục nghỉ việc cho hắn ta.”

“Nhưng mà hiệu trưởng, chuyện này cần phải nói với thầy Long chứ?” Mặt Tiểu Tiền vô cùng đau khổ nói, “Để bên mình tự làm luôn?”

“Bên mình làm... Từ từ.” Hiệu phó Chu vừa nghĩ, thấy một sinh viên mới ra trường cũng chẳng tạo nên được sóng gió gì, vì để nhược điểm không rơi vào tay người khác, hắn nói: “Theo quy trình đi, cậu tìm hắn ta nói chuyện trước.”

“Dạ được.” Tiểu Tiền đáp lại liên thanh, cười đi khỏi văn phòng, vừa ra cửa mặt đã quắt lại như mướp đắng.

“Đắc tội với ai thế?” Đồng nghiệp của hắn thò đầu ra, vươn mình nhìn hồ sơ trong tay hắn.

Tiểu Tiền không thèm kinh ngạc với chuyện này, “Thay giáo viên thôi, không phải lo cái gì, tuy rằng mới khai giảng đã đổi giáo viên có chút quái lạ.”

Buổi chiều, Long Thiên có hai tiết toán ở lớp 15 bên cạnh, dù hắn là giáo viên chủ nhiệm của lớp 16, mà lớp 15 cũng là do hắn dạy, lần này không cần tự giới thiệu, hắn dạy luôn.

Làm một giáo viên toán học được thay giữa chừng, Long Thiên vẫn chuẩn bị bài vô cùng đầy đủ khi trên lớp.

Lúc nghỉ trưa, Long Thiên đã tìm Chủ Thần, muốn kiếm clip dạy học của các giáo viên toán học trường Lâm Thủy, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xem hết, kết hợp với giáo án, trong lòng hắn đã có cách dạy.

Khi Tiểu Tiền tìm đến hắn hắn đang lên lớp, làm một trợ lý đúng quy cách, Tiểu Tiền đã hiểu ý của Chu hiệu phó rồi, hắn biết là trường học này vì một cái nguyên nhân gì đó muốn sa thải vị giáo viên họ Long đây, mà việc của hắn chính là tìm ra được một cái lý do thích hợp.

Về phần hồ sơ hoàn hảo quá mức, thì cứ nói là làm giả đi, chuyện này mà tra được thì sẽ thành vết nhơ cho mình và Chu hiệu phó, Tiểu Tiền còn chưa đến mức bị tiền tài làm hư đầu óc, biết được Long Thiên đang giảng bài, hắn liền đi nghe thử, để tìm lý do sa thải từ chỗ này.

Dù sao Long Thiên cũng chỉ là một sinh viên đại học mới ra trường, làm giáo viên chưa tới hai ngày, dù trước đây đã có kinh nghiệm thực tập nửa năm, thì cũng không thể có khả năng giảng dạy mười phân vẹn mười được, chỉ cần hắn giảng sai xíu thôi, là có thể phóng đại lên gấp nhiều lần, đó chính là lí do sa thải.

Đến để dự giờ, Tiểu Tiền cầm theo notebook của mình, cho ghế vào trong lớp, rồi hắn mới nghênh ngang bước vào.

Vị giáo viên họ Long này mới ra đời, hắn đi vào như thế, e chừng là sẽ làm gián đoạn mạch giảng của hắn, sẽ lộ ra sơ hở mà tấn công.

Nhưng hắn tính sai.

Khi tan học, hắn giật mình phát hiện ra cái note của mình viết đầy công thức, ngay lúc nãy thôi, hắn phát hiện ra thầy Long giảng bài rất thú vị, không khoe khoang mà có thể để người ta chạy theo mạch suy nghĩ của hắn, huống chi còn vô cùng đẹp trai, không tự chủ được mà đánh mất sự chú ý.

Hắn nghe, xong bị hút luôn, hơn nữa còn vô tình làm theo mấy cái ví dụ mẫu!

Tiểu Tiền nhìn cái máy tính nhỏ của bản thân, than thở, cũng không biết một là tiếc một người đàn ông hấp dẫn, hay tiếc mình bỏ lỡ mất một cơ hội tìm lí do sa thải Long Thiên.

Nếu Long Thiên thả tinh thần lực của mình ra, có thể nhận ra tất cả mọi thứ dù là nhỏ nhất trong trường, nhưng hắn cảm thấy mình là người tới trải nghiệm làm người bình thường, cho nên không cần phải sử dụng tinh thần lực, chỉ dùng ngũ giác để cảm nhận thế giới này.

Cho nên khi thấy Tiểu Tiền nghe giảng xong ủ rũ đi mất, hắn rất khó hiểu.

“Tôi giảng chán quá à?” Trong lòng, Long Thiên hỏi Chủ Thần.

Có lẽ là do lỗi hệ thống đã sửa được, âm thanh Chủ Thần rất rõ: “Phương pháp dạy học trong cơ sở dữ liệu không hề có vấn đề, đây là tác phẩm tổng hợp tất cả các ưu điểm của các vị giáo sư lớn.”

“Ha, vậy thì chắc là vấn đề ở chính cậu ta.” Nếu chuyện không nằm ở cách hắn giảng bài, thì chẳng cần phải để ý đến.

Đột nhiên Chủ Thần chen vào một câu: “Em không tò mò sao cậu ta lại tự dưng đến dự giờ à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.