Từ Hữu Hải quyết định dùng chút thủ đoạn đặc biệt, đầu tiên là khống chế Từ Du Du lại, tiếp theo dùng thân phận là cha xin nghỉ dài hạn cho cô nhóc.
Về phần người giám hộ không phải là hắn hắn cũng không quan tâm, dưới cái nhìn của hắn, đây chỉ là chút chuyện chỉ cần có tiền là làm được.
Lần này Từ Hữu Hải tìm hai tên xã hội đen thật, còn cao cấp hơn anh Chính, loại có thể vì tiền mà làm tất cả, để hai tên này đến bắt Từ Du Du về nhà.
Hàng ngày hơn chín giờ tối Từ Du Du mới từ lớp tự học về nhà, may mà ở ngoài trường có không ít người, dù là chín giờ tối nhưng vẫn có hàng quán mở cửa, mỗi ngày Từ Du Du đi học về đều thấy an tâm.
Đoạn đường từ trường về nhà cô nhóc nếu hỏi nguy hiểm nhất là đoạn nào, thì chính là đoạn sau khi vào khu nhà cũ nát của cô, đèn đường thì tù mù, nhưng mà Từ Du Du đã ở đây mười mấy năm, dù có nhắm mắt cũng có thể về nhà.
Ngày hôm nay khi cô nhóc cừa bước chân vào ngõ hẻm giữa hai khu nhà, mí mắt liền giật lên, đột nhiên có loại linh cảm không lành.
“Em gái ơi.” Trong con ngõ tối tăm có một người đàn ông đi ra, cười lộ ra một cái răng vàng.
Từ Du Du quay người định chạy, một người khác chặn ở ngoài ngõ hẻm, cười nói: “Đi theo bọn anh đi, yên tâm sẽ không làm khó em đâu.”
Thấy trước sau đều bị chặn, Từ Du Du lại bình tĩnh lại, cô để cặp sách xuống đất, học nụ cười nhẹ nhàng của Long Thiên: “Nhờ các người chọn chỗ này, mà tôi có thể thoải mái chút.”
Hai tên xã hội đen là nằm rồi bị xe cảnh sát bốc đi, một tên bị sưng mặt gãy mất mấy cái răng cửa, một tên hình như bị gãy tay, lăn lộn trên đất khóc ròng.
Xe cảnh sát đến nhìn thấy hai tên này, liền nhìn cô bé có vẻ gầy gò yếu đuối trước mặt, hỏi lần nữa: “Mình cháu đánh sao? Cháu đừng sợ, đây là hành vi mang tính tự vệ, không bị truy cứu trách nhiệm đâu.”
Từ Du Du nghiêm túc gật đầu: “Một mình cháu đánh, chú cảnh sát ơi, mai cháu còn phải đi học, cháu về được chưa ạ?”
Cảnh sát trầm ngâm chốc lát: “Người lớn nhà cháu đâu?”
Từ Du Du nói: “Cháu chỉ có bà ngoại thôi, bà già rồi, cháu hi vọng không làm phiền đến bà, hơn nữa giờ mà cháu còn chưa về, bà sẽ lo.”
Cảnh sát suy nghĩ chốc lát, cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn, vì vậy bèn để cô nhóc về trước, sáng ngày mai đến lấy thông tin bù cũng được.
Đem hai tên xã hội đen về đồn, hai người bị đánh sợ, lúc ghi chép hỏi gì nói nấy, tầm mắt của lực lượng cảnh sát lập tức rơi xuống người Từ Hữu Hải.
Từ Hữu Hải này vốn là tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, chỉ bằng lời khai của hai tên xã hội đen cũng không thể làm gì hắn ta, nhưng mà đã tiến hành âm thầm điều tra.
Khi Từ Hữu Hải bắt đầu tiếp cận Từ Du Du, thế tấn công của tập đoàn Kim Vũ chưa hề giảm, thậm chí còn mạnh hơn trước, nhưng hắn không rảnh bận tâm nữa, chỉ để cấp dưới đi xử lí.
Mà hắn hôm mê đã lâu, lòng người trong công ty đã sớm tan rã, một khi gió thổi cỏ lay, bản thân mình còn chả lo xong, chỉ còn thiếu nước cây đổ bầy khỉ tan.
Từ Hữu Hải đã quyết định, chuẩn bị bắt Từ Du Du quay về rồi nói, nhưng kế hoạch của hắn còn chưa thực hiện được, ban kiểm sát đã tìm tới cửa, nói muốn kiểm tra công ty.
Chìm nổi nhiều năm trong thương trường như thế, bàn tay Từ Hữu Hải không hề sạch sẽ, không sạch hơn được Nam Cung Uyên là bao, tất cả vết nhơ bị chôn xuống đất đều được đào lên, bị kiểm tra bất ngờ trở tay cũng không kịp.
Mà ban kiểm sát này không dễ xin xỏ, lại là bên không ăn hối lộ, hắn liền bị tống thẳng vào trại giam, nội bộ công ty lập tức xoay vần thế lực.
Lúc vào trại giam hắn còn hoảng hốt nghĩ, sao mình lại bị tra ra được? Hắn cảm thấy chuyện như thế chỉ cần dùng tiền giải quyết là được! Sao lại như vậy, sao cảnh sát lại không lấy tiền?
“Nam, Cung, Uyên!” Từ Hữu Hải ngồi trong ngục nghiến răng nghiến lợi đọc lên cái tên này, hận không thể nuốt sống lăng trì, tất cả những thứ này nhất định là chiêu trò của Nam Cung Uyên!
Đột nhiên kiểm tra, đột nhiên xuất hiện vụ án cũ năm xưa, hắn cho rằng, tất cả những thứ đó đều là chuyện Nam Cung Uyên bày ra để đối phó với hắn, trong trận chiến thương mại này, hắn thất bại, hơn nữa còn là thất bại thảm hại.
Lúc Từ Hữu Hải vào trại, học kì một đã qua hai phần ba, Từ Du Du đang chuẩn bị cho cuộc chiến cuối kì, Long Thiên nhận được tin tức Từ Hữu Hải vào trại giam, hỏi Từ Du Du: “Em còn bao nhiêu tiền?”
“Tầm mấy trăm ngàn ạ.” Từ Du Du làm bài tập, trước đây Từ Hữu Hải để Từ Du Du nhận tổ quy tông nên rất hào phóng, dù con gái không thích, nhưng vẫn nhét thẻ rồi dùng tiền mặt mua đồ gửi cho cô.
Từ Du Du nghèo quen rồi, không dùng hàng xa xỉ bao giờ, chỉ mong ăn no mặc ấm, không hề đòi hỏi thêm gì ở mặt vật chất, đổi được cái gì thành tiền thì đổi hết, chỉ nhìn tiền hàng thật giá thật cô mới có cảm giác an toàn.
“Vậy đủ cho em học xong cả đại học.” Long Thiên gật đầu, vậy thì cũng không cần quan tâm Từ Hữu Hải ra sao, “Ngày hôm nay nghe hiểu không?”
Từ Du Du mới giải xong một bài, cô lại lấy ra thêm một bài khác, “Đoạn này em không hiểu, giải như thế nào vậy ạ?”
Đông qua xuân tới, một năm học nữa lại trôi qua, lớp của Long Thiên lên lớp mười hai, trong bầu không khí học tập sốt sắng, tiểu thuyết bắt đầu phổ biến, đây cũng là phương thức giải trí của Từ Du Du khi mà cô nhóc không có sản phẩm điện tử.
Sau khi làm bài xong muốn nghỉ ngơi chút, đọc hai chương truyện giải trí, sau đó lên giường đi ngủ.
Trong lớp rất phổ biến loại tiểu thuyết như “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi”, Từ Du Du coi là chuyện cười, đọc nhiều, cô cũng nhớ lại quả thực ngày xưa mình cũng từng tiếp xúc với tổng giám đốc hàng thật.
Nam Cung Uyên là một, cha cô cũng là một, mà hai người kia nhìn cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.
Có những lúc bị áp lực học tập đè nặng, Từ Du Du sẽ nghĩ, hay là đi tán Nam Cung Uyên nhỉ, sau này chẳng cần làm gì, chỉ cần nằm mà hưởng là được, không phải học cái gì mà hàm số bậc hai hay hình học không gian, thế giới sau này quả thực đẹp như mơ!
Nhưng mà cũng chỉ là nghĩ mà thôi, sau khi kể chuyện cười liên quan đến tổng giám đốc bá đạo xong, cô lại lao đầu vào biển bào tập.
Cô có chuyện phải làm, có người muốn trở thành, đây là mục tiêu của cô, sẽ không bởi một chuyện cười liền từ bỏ.
Đảo mắt đã hết năm, lớp mười một mười sáu, nay là mười hai mười sáu nghênh đón kì thi đại học.
Long Thiên sinh hoạt ở thế giới này sắp được hai năm, khi thi đại học, hắn còn căng thẳng hơn học sinh của mình, lúc rửa mặt buổi sáng tay còn run run.
Chủ Thần loanh quanh bên cạnh hắn: “Không phải em thi, em căng thẳng làm gì?”
Rửa mặt xong, Long Thiên hít sâu một hơi, đi ra ngoài: “Anh không hiểu đâu.”
“Thi xong thì chẳng còn gì liên quan với em nữa, sao em lại quan tâm?” Chủ Thần liền đuổi theo.
“Đó là học sinh của tôi.” Long Thiên cúi xuống buộc dây giày, tôi mong bọn nhỏ có thế phát huy hơn xa người thường, có thể thi được thành tích tốt nhất, tôi sợ có gì bất ngờ, tôi... Thôi, anh không hiểu đâu.”
“Em có thể sửa thành tích của bọn họ thành thành tích tốt nhất, ngay cả điểm tối đa cũng được.” Chủ Thần chui vào trong túi áo hắn.
Long Thiên lắc đầu cười, lên bus đến trường.
Thi đại học vừa hỗn loạn vừa nhanh chóng, Long Thiên phát giấy chứng nhận tư cách thi cho từng học sinh một, căn dặn những điều cần chú ý, lúc này đây, hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng thành người bình thường, thành một thành viên trong đại quân thi đại học, hắn không khác gì hết thảy những giáo viên khác.
Môn thi cuối cùng đã xong, lớp trưởng tổ chức tiệc tri ân, Long Thiên ăn uống hết sức vui vẻ với các học sinh, trong bữa tiệc hôm ấy hắn bị chuốc rất nhiều rượu, tuy hắn không say được, mà giờ hắn lại cảm thấy mình có chút say rồi, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ.
Nói lời chào tạm biệt với từng học sinh một, nhìn đám nhóc đứa khóc đứa cười, đến tận đêm khuya mới tan cuộc, Long Thiên đều để lại tinh thần lực trên mỗi một học sinh, nhìn họ về nhà an toàn mới thu lại.
Ngày đó Long Thiên vẫn cứ luôn mỉm cười, về đến nhà, ngồi trên ghế salon, Long Thiên nhẹ nhàng thưởng thức bóng Chủ Thần, hỏi nhỏ: “Tôi có thể xem sau đó đám nhóc đó sẽ ra sao không?”