“Hả?”
Lăng
Tuyết Mạn đem ánh mắt từ nhẫn Tử Ngọc dời đến trên mặt Mạc Kỳ Dục, giật
mình hai giây, sau lơ đễnh bĩu môi miễn cưỡng nói: “Thất Vương gia nói
đúng. Chúng ta nhà không giàu, đương nhiên là chưa từng thấy qua bảo bối quý như vậy. Nhưng ta coi Thất Vương gia vừa rồi có vẻ như cũng không
dời mắt được nha!”
“Xì!” Mạc Kỳ Sâm nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, liền ‘khụ’ ho hai tiếng.
Mạc Kỳ Diễn giật mình, ánh mắt ở trên mặt Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Dục
nhìn một lượt, không nói gì nói, đáy mắt cũng xông lên nụ cười thản
nhiên.
Mạc Kỳ Lâm tay phải nắm nhẹ thành quyền, miệng ho nhẹ một
chút chế nhạo nói: “Thất đệ nên gọi là Tứ Hoàng tẩu! Lời Tứ Hoàng tẩu
vừa nói hình như là chính xác!”
Mạc Kỳ Dục nghe vậy tức điên gầm nhẹ: “Ta sẽ không gọi ả! Ngũ ca lại che chở ả!”
“Sao? Thất đệ ngươi gọi Tứ Vương Phi là gì? Tôn ti trật tự cũng không hiểu sao?” Mạc Kỳ Diễn trầm mặt trách mắng.
“Nhị ca!”
Mạc Kỳ Dục không phục muốn biện giải, lại bị Lăng Tuyết Mạn thở dài một hơi đánh gãy “Thất Vương gia, ta là không xứng để ngài gọi là Tứ tẩu. Ha
ha. Ngài gọi một tiếng Tứ tẩu, ta sẽ không cao hơn một chút, ngài không
gọi ta cũng sẽ không gầy đi một cân. Ta thì không sao, chỉ là ngài có
tôn trọng ngài Tứ ca hay không mà thôi!”
Lời này vừa dứt, mấy nam nhân đều đăm chiêu nhìn Lăng Tuyết Mạn, có chút tìm tòi nghiên cứu.
Mà Mạc Kỳ Dục lại giận tái mặt “Ta làm sao có thể không tôn trọng Tứ ca? Ta là không tôn…”
“Ha ha, chính là không tôn trọng Tứ Vương phi ta phải không?” Lăng Tuyết
Mạn khẽ cười nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Ngài kêu ta cái gì ta
cũng không để ý. Thất Vương gia chớ khẩn trương, ta không mồm mép, sẽ
không đi lắm miệng với Hoàng Thượng. Ngài cũng không cần để ý, chỉ cần
thắp cho Tứ ca ngài hai nén nhang đi!”
Nói xong liền ngậm cười quay đầu đi tiếp tục quỳ, nhìn quan tài như đi vào cõi thần tiên.
Năm nam nhân ngẩn ra, trong con ngươi đầy thâm ý.
Mạc Kỳ Dục nói không lại, tức giận quay mặt. Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói:
“Thất đệ đi dâng hương đi! Mặt khác, đi xin lỗi Tứ đệ muội!”
“Nhị ca!” Mạc Kỳ Dục đen mặt, không cam lòng kêu lên.
Mạc Kỳ Diễn không cho cự tuyệt “Đi thôi! Tứ đệ mất, Vương phi của hắn cũng
là người Mạc gia ta. Chúng ta phải thay Tứ đệ chiếu cố Tứ đệ muội, có
thể nào lại như thế?”
“Thất đệ, ngươi lại nói bậy, cẩn thận coi
chừng Tứ ca trách ngươi!” Mạc Kỳ Sâm nhìn Lăng Tuyết Mạn một cái, cố ý
nhắc nhở chỉa chỉa quan tài Mạc Kỳ Hàn nói.
Mạc Kỳ Dục mím môi,
trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, không tình nguyện đi đến quỳ gối bên
cạnh, hướng linh vị chắp tay nói: “Tứ ca, Tiểu Thất ham chơi, nói hưu
nói vượn đụng chạm đến Tứ tẩu. Tiểu Thất hướng Tứ ca chịu tội. Tứ ca
luôn luôn thương đệ, đệ biết sai rồi. Kính xin Tứ ca chớ trách!”
Quản gia đưa nhang, Mạc Kỳ Dục tiếp nhận, lạy ba lạy.
Mạc Kỳ Dục chuyển mắt nhìn Mặt Lăng Tuyết Mạn, mặt ngượng ngập nói: “Tứ tẩu, ta sai lầm rồi.”
“Xì!”
Lăng Tuyết đã nhịn cười muốn nghẹn. Nghe Mạc Kỳ Dục ăn nói khép nép, nhịn
không được liền bật cười nhưng nàng phản ứng rất nhanh, vội vàng dùng
hai tay bịt miệng chỉ chớp lông mi nháy một đôi mắt đẹp nhìn Mạc Kỳ Dục.
Mạc Kỳ Dục bị Lăng Tuyết Mạn nhìn, không được tự nhiên ‘khụ khụ’ hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ tức giận: “Ngươi câm hả?”