“Ngươi!” Hai gò má
Lăng Tuyết Mạn đỏ hồng ngượng ngùng, nếu tay không bị đè, nàng sẽ tát
tên nam nhân cặn bã này một cái! “Hạ lưu! Vô sỉ!”
Vì thế hàm răng nghiến vang lên ken két, hai tròng mắt bốc hỏa trừng tên nam nhân mà
nàng hoàn toàn thấy không rõ diện mạo, chán nản gầm nhẹ: “Chê ngực nhỏ
thì đi tìm ngực to đi. Đừng đụng ta!”
“Ha ha hưởng qua nữ nhân
ngực lớn, ngẫu nhiên nếm thử ngươi ngực nhỏ nữ, xem như là bản công tử
thay đổi khẩu vị!” Mạc Kỳ Hàn khóe môi giương lên, theo động tác mờ ám
của bàn tay, một cỗ hưng phấn nhanh chóng truyền khắp toàn thân!
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, tức giận muốn ngất đi, muốn chửi ầm lên, trước ngực đột nhiên chợt lạnh, cái yếm bị kéo rơi xuống!
Bởi vì không có ánh trăng, cho dù ánh mắt Mạc Kỳ Hàn có sáng đến cỡ nào
cũng vô pháp thấy rõ thân mình Lăng Tuyết Mạn, chỉ có thể dùng bàn tay
to khẽ vuốt thân thể nàng, cảm giác được mỗi một tấc thân thể nàng đều
bóng loáng nhẵn nhụi, làm lòng bàn tay cùng ngón tay hắn dần dần trở nên cực nóng, từ lưng của nàng, di động đến bụng, đi lên nữa xoa nắn hai
khối phấn hồng nhỏ nhỏ, hau đó lại khều nhẹ, tiếng nói khàn khàn: “Nha
đầu, ngươi với ai động phòng không phải đều như vậy sao?”
“Ngươi, ngươi, đại hiệp, đại thúc, đại gia, van cầu ngươi không được, ngươi nếu thấy trong phòng này gì đáng giá, tùy tiện lấy đi đem bán, lấy bạc đi
thanh lâu kỹ viện, muốn bao nhiêu cô nương thì có bấy nhiêu, không được
tàn phá một quả phi như ta được không? Đại gia ah... Ah... Nếu bị người
ta phát hiện, Hoàng Thượng sẽ chém đầu ta ah... Ah... Van ngươi…”
Lăng Tuyết Mạn xấu hổ và giận dữ cực kỳ, liên tục cầu khẩn nhưng Mạc Kỳ Hàn
không thèm để ý, ngạo nghễ nói: “Sợ chết sao? Chỉ cần ngươi không nói
ra, ai dám đến nghiệm thân của ngươi? Huống chi nếu ta không muốn ngươi
chết, thiên hạ này không ai dám muốn mạng của ngươi! Hoàng Thượng cũng
không thể!”
“Ah... Ah... Ngươi một tên dâm tặc to gan, sắp chết
còn muốn ba hoa! Ngươi nếu có năng lực như vậy, sao còn phải đợi lúc nửa đêm lén tìm phụ nữ?” Lăng Tuyết Mạn vừa khóc vừa khinh bỉ nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn đen lại, cảm thấy khó chịu, liền cúi đầu
ngậm vào nụ hoa anh đào của nàng khẽ cắn, khẽ liếm, để thiên hạ dưới
thân không ngừng run rẩy, trên má nhiễm lên màu hồng mắc cỡ chết người,
cà lăm “Ngươi, ngươi không biết xấu hổ. Đừng hôn nơi đó của ta…”
“A? Không cho hôn nơi này vậy ngươi nói nên hôn nơi nào?” Mạc Kỳ Hàn khóe
môi gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt là vui đùa lại mang theo
nghiêm túc nói: “Nha đầu đừng coi ta là người xấu. Nếu ta là xấu liền
không nhẹ nhàng với ngươi như vậy, cũng sẽ không khiến mình nhịn đến khó chịu!”
Ngụ ý kia, Lăng Tuyết Mạn hiểu hắn là nghĩ cho nàng chưa
từng trải, thân mình sẽ không chịu nổi, mới cùng nàng tiến hành khúc dạo đầu!
Nhưng vừa nghĩ như vậy, tim Lăng Tuyết Mạn đập càng lợi
hại. Nàng chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng thân thể của nàng bởi vì hắn mà trở nên nóng rực. Một cỗ cảm giác không thể tả cùng
khát vọng tràn đầy, làm cho nàng không chịu được, muốn ngâm ra tiếng.
Nhưng nàng gắt gao cắn môi, chỉ nói: “Ngươi vì sao để mắt đến ta? Trong
Vương phủ này nhiều nữ nhân, ngươi không thể tìm người khác sao?”