"Mạn Mạn, Mạn Mạn -"
Lời nỉ non từ trong miệng tràn ra, Mạc Kỳ Hàn ôm thật chặt cô gái nhỏ trong lòng.
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy có chút quái dị, nhẹ nhàng hỏi: "Tình nhân, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Đáp đơn giản vài chữ, hắn không muốn cho nàng biết hắn lo lắng khẩn trương.
"Ừm."
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, sẳng giọng: "Không có việc gì ngươi ôm ta chặt làm chi? Thật khó thở!"
"Ha ha!"
Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, cánh tay thả lỏng, yêu thương hôn nhẹ cánh môi đỏ
hơi vểnh, kề sát môi cánh hoa của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Mạn Mạn, nàng
chừng nào sẽ thích ta?"
"À, ta nghĩ… " Lăng Tuyết Mạn giả bộ trầm tư, chậm rãi nói: "Ít nhất năm sáu chục năm!"
"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn muốn té xỉu, hít một hơi thật sâu nói: "Nàng chờ ta vào quan tài rồi hãy thích đi!"
"Hì hì, có khả năng nha!" Lăng Tuyết Mạn cười sáng rực, từ trên người Mạc
Kỳ Hàn bước xuống, đổi hướng ngồi lên cái đùi kia của hắn, sau đó hai
tay vòng qua gáy hắn, "Đổi một chút, nếu không chân của ngươi sẽ tê."
"Ha ha, vật nhỏ, bắt đầu quan tâm người khác rồi?" Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười khẽ, một cỗ ấm ấp chảy vào đáy lòng, từ lúc bắt đầu nàng hận không thể
giết chết hắn, đến bây giờ chuyển biến, bảo hắn có thể nào không kích
động?
"Mới không phải, ai thèm quan tâm ngươi a? Ta cũng không ăn no rỗi hơi!" Lăng Tuyết Mạn bị nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận,
nhưng gò má lại nhịn không được nóng lên.
Mạc Kỳ Hàn sung sướng
cười rộ lên, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn đi đến giường, sủng nịch vô hạn,
"Được, được, không có quan tâm, là ta tự mình đa tình!"
"Đúng vậy!" Lăng Tuyết Mạn mạnh miệng nói.
Thân thể ngã xuống, hai người lăn ở trên giường, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên
hiện lên một ý nghĩ trong đầu, liền đứng lên giạng chân ở trên lưng Mạc
Kỳ Hàn, cười khẽ như tên trộm, "Tình nhân, ta nhớ ngươi lúc nãy khiển
trách ta rất nhiều, nói ta không bình an trở về, ngươi luôn luôn khẩn
trương cái gì đó, phải không?"
"Ừ, đúng vậy." Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, nói: "Nàng muốn nói cái gì?"
"Ngươi khẩn trương như vậy, rốt cuộc có thích ta hay không?" Lăng Tuyết Mạn cúi thân xuống, cười tít mắt hỏi.
"À, ta cũng..." Mạc Kỳ Hàn ra vẻ cao thâm nhắm hai mắt lại, một phút đồng
hồ, hai phút đồng hồ, ba phút thẳng chờ đợi, đến lúc Lăng Tuyết Mạn
không nhịn được, vỗ một cái ‘bốp’ vào ngực hắn, mới chậm rãi mở mắt, nói rất là từ tốn: "Không biết, muốn xác định có thích hay không chỉ sợ hơi lâu một chút, chắc là bảy tám chục năm đi!"
"Ôi!"
Lăng
Tuyết Mạn chịu không nổi đả kích nghiêm trọng này, từ trên người Mạc Kỳ
Hàn đi xuống, vô lực nằm lỳ ở trên giường, thở dài, "Ngươi chờ ta biến
thành một đống xương trắng ở trong quan tài rồi hãy xác định đi!"
"Ha ha ha!"
Mạc Kỳ Hàn nhịn không được cười ha hả, xoay người nằm sấp lên lưng Lăng
Tuyết Mạn, nghiêng mặt qua dán trên gương mặt nàng, nhẹ thở, "Vật nhỏ,
nàng có hi vọng ta nói thích không? Nếu nàng muốn nghe, ta sẽ nói."
"Hừ!" Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, sĩ diện làm cao, "Không muốn nghe!"
"Phải không? Nàng chỉ có cơ hội lúc này, nếu muốn dễ dàng nghe được lời ngon
tiếng ngọt từ trong miệng ta, vậy còn khó hơn lên trời, nàng suy xét cho kỹ, lỡ mất sẽ không có lần hai đâu!" Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, khóe miệng
giơ lên độ cong mị hoặc.
Lăng Tuyết Mạn quẫn hết sức, nâng tay
đẩy một cái, thẹn thùng nũng nịu nói: "Nặng chết đi, nhanh xuống dưới!
Ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi!"
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn trượt người, nghiêng thân, một tay chống đầu, cười cười nói: "Thật
không muốn nghe thì quên đi, ta khỏi lãng phí lời nói."
"Ngươi -" Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, nam nhân đáng chết, sao không thể chủ động nói
chứ? Hắn không nói, ai biết ý tứ của hắn là thích hay là yêu đây?
Nắm chặt tay, răng cắn vang lên ken két, dùng sức thở dài hai cái, Lăng
Tuyết Mạn tặng cái cái ót cho tên nam nhân nào đó, giả chết đi.
"Ha ha ha!" Mạc Kỳ Hàn càng thêm khoái trá cười lên, thò tay chụp tới, xách thân mình Lăng Tuyết Mạn lên, mị hoặc nói nhỏ, "Mạn Mạn, đứng lên thay
quần áo cho ta, đây là lần đầu tiên hưởng thụ nàng hầu hạ, đừng làm cho
ta thất vọng."
"Cút đi! Ngươi sao không hầu hạ ta thay quần áo
đi? Ngươi không có tay à?" Lăng Tuyết Mạn lời muốn nghe lại không nghe
được, trong lòng nghẹn, giọng nói liền cộc cằn.
Mạc Kỳ Hàn nhíu
mày, dừng lại vài giây, bình tĩnh nói: "Quần áo của nàng ta cởi bao
nhiêu lần rồi? Ta làm sao không hầu hạ nàng?"
"Đó là vì ngươi muốn hành hung, không cởi y phục của ta ngươi có thể làm gì đó sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận hét lên trả lời.
"Thôi, nàng muốn cãi nhau, ta lại không muốn, ta đi rồi, nàng không cần nhìn thấy ta mà ngột ngạt!"
Mạc Kỳ Hàn thoáng trầm mặt, buông Lăng Tuyết Mạn ra, đứng dậy xuống giường, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Dâm tặc đáng chết, nói đi là đi à?"
Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, bò dậy, muốn lớn tiếng kêu, lại không dám, chỉ
có thể cắn răng, ngồi ở trên giường chờ, kết quả nửa ngày không thấy dâm tặc trở lại, lại nằm ạch xuống, kéo chăn gấm, đến áo khoác cũng không
cởi liền đi ngủ.
Trong sân, ánh sao tỏa sáng.
Một bóng
dáng cao lớn, đưa lưng về phía phòng ốc, cô đơn ở trong viện, mặc cẩm
bào màu xanh lục, áo choàng cùng màu khoác trên vai, hai tay chắp sau
người, ánh mắt thâm thúy nâng lên, nhàn nhạt nhìn mặt trăng huyền ảo
trên trời, lẳng lặng xuất thần.
"Duyên tình tựa như trăng trong nước
Giấc mộng ngàn năm vẫn chưa thành
Nhớ lại lầu son năm xưa ấy
Chớ để tương tư phí thì giờ"
Tiếng nói thanh lạnh, cúi đầu thì thầm, đứng ở chỗ này, mặc cho gió lạnh quất vào mặt, tâm phẳng lặng như mặt nước.
Trở lại, đẩy cửa đi vào.
Nhấc lên bức họa sơn thủy trên tường, nhấn cơ quan mặt trên, cửa mật thất mở ra, nhẹ bước đi vào, nhà đá sáng ngời, đốt ngọn nến trắng.
Thân
mình cao lớn đứng ở trước bàn thờ, bình tĩnh nhìn một bức mĩ nhân đồ
trên tường sau bàn thờ, vẽ một nữ tử mặc cung trang đỏ mỹ lệ, dựa trên
lan can ở lương đình, mi mục như họa, mặt như hoa đào, lúm đồng tiền
cười yếu ớt, tuyệt mỹ đến cực điểm.
"Mẫu thân, ngài nói thế gian
thật có nữ tử hồn nhiên như vậy sao? Miệng cười xán lạn trên mặt, như
một bức họa ngừng lại nơi đó, có vẻ như vĩnh viễn không có phiền não,
không có ưu sầu, chỉ có vui vẻ cùng khoái hoạt."
"Mẫu thân, ngài
biết không, nhìn đến tươi cười rạng rỡ như vậy, con sẽ có cảm giác tự
biết xấu hổ, trong lòng ta rất u tối, gánh vác này đó quá nặng, quá
nặng, cực kỳ lâu, con gần như quên mất cười là như thế nào, con đã nghĩ
con sẽ không nở nụ cười nữa, nhưng hôm nay, con có vẻ như thật sự nở nụ
cười, thật sự!"