Chiếu thư truyền ngôi
đã hạ ba ngày, mà lúc cả nước khiếp sợ, Tứ Vương phủ vẫn đang gác cổng
nghiêm ngặt, vô số đại nội thị vệ trong gác ba tầng ngoài ba tầng, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào!
Mà Lăng Tuyết Mạn ở trong Vương phủ, ở Cúc Thủy Viên, không để ý đến chuyện bên ngoài, sơ với ngoại
giới mà nói, Tứ Vương phủ đã trở thành thế ngoại đào nguyên, nàng không
biết chuyện thiên hạ, không biết sự quân vương!
Tình nhân quả
nhiên không tới nữa, nàng không biết là hắn tức giận vì lời nói ngạo khí lỗ mãng của nàng, hay là hắn thật sự bện không đến được, tóm lại, chỉ
có đêm hôm đó liều chết triền miên, chỉ có đêm hôm đó ôm nhau mà ngủ
hạnh phúc, bọn họ một lần nữa về tới cuộc sống chia lìa, hắn là hắn,
nàng vẫn là nàng!
Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà đều ở lại
Tứ Vương phủ chưa rời đi, mỗi ngày nói giỡn chọc cười nàng vui vẻ,
nhưng, nàng chỉ có thể gượng cười!
Rốt cục, ở đêm thứ năm, Mạc Kỳ Hàn đến!
Nến sớm tắt, Lăng Tuyết Mạn không ngủ, ngẩn người nhìn nóc nhà, thẳng đến
một đôi tay lạnh buốt xoa cái trán của nàng, cảm giác mát lan nhè nhẹ
tận xương, nàng bừng tỉnh, lại chỉ mấp máy môi không nói gì.
“Đang suy nghĩ gì? Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?” Mạc Kỳ Hàn mềm nhẹ hỏi,
ngồi xuống giường, cởi áo ngoài nằm ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, ôm nàng
vào lòng, vò rối tóc trên trán nàng, nở nụ cười nói: “Tính khí thật lớn
a, cư nhiên không quan tâm tới bản công tử!”
Lăng Tuyết Mạn nháy mắt một cái, lật người lại đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn, vẫn không nói.
“Hả?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, chi ngồi dậy từ phía sau lưng ôm lấy Lăng Tuyết
Mạn, dán lên gương mặt nàng, cười hỏi: “Như thế nào? Còn đang tức giận
à? Không tức được không?”
Mặt Lăng Tuyết Mạn nằm nghiêng, cách Mạc Kỳ Hàn một khoảng, nhắm hai mắt lại.
“Mạn Mạn…” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nảy lên cô đơn, thì thầm một tiếng, mạnh mẽ
giữ mặt Lăng Tuyết Mạn nhìn thẳng hắn, buồn rầu nói, “Mạn Mạn, đừng như
vậy, ta biết lừa gạt nàng là ta sai, cái tên Lăng Hàn Sương kia thật là
ta nói cho qua chuyện với nàng, nhưng ta không có hoàn toàn lừa nàng,
thật sự có một chữ là tên của ta, ta nghĩ muốn cùng nàng bạch phát tề
mi, cho nên mới để lại câu thơ hứa hẹn cho nàng.”
Lăng Tuyết Mạn không nói gì, đôi mắt nhắm sâu, nàng ngóng trông hắn đến, hắn đến nàng lại tức lên không muốn để ý hắn.
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn lại khẽ gọi, sau đó ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, thì thầm nói: “Không giận được không? Mạn Mạn, mấy ngày nay buổi tối ta đều ngủ không ngon
giấc, khẽ nhắm mắt, nghĩ tất cả đều là nàng, sợ nàng tịch mịch, sợ nàng
khổ sở, sợ nàng cả đêm ngồi thêu chờ ta, sợ nàng tức giận không chịu tha thứ cho ta, không có nàng ở bên cạnh, rất quạnh quẽ rất khổ sở, nhưng
ta không còn cách nào tới tìm nàng, nanh vuốt kẻ địch khắp nơi đều có,
ta ở không có nắm chắc tình hình thì không thể mạo hiểm, tiền đặt cược
này quá lớn, ta không thể thua, nàng biết không? Mạn Mạn, không nên tức
giận, nói chuyện với ta một chút, đừng không để ý ta, tối nay lẻn ra
cũng là mất thật lớn khí lực, lần tiếp theo đi ra còn không biết là ngày nào, chúng ta không lãng phí thời gian cãi nhau được chứ?”
“Không được!” Lăng Tuyết Mạn rốt cục mở miệng, nước mắt cũng đi tuôn ra, đè
nén gần như kiệt sức, “Ta chán ghét chàng, chàng không nên tới tìm ta
nữa, chúng ta chia tay! Chia tay! Vĩnh viễn chia tay!”
“Mạn Mạn!”
Trong lòng Mạc Kỳ Hàn run lên, giữ bả vai Lăng Tuyết Mạn, không thể tin hỏi:
“Nàng nói cái gì? Chia tay? Có ý gì? Là nàng không ở chung với ta nữa
sao? Nàng không yêu ta sao?”
“Ừ! Ta không muốn ở cùng chàng, ta hiện tại thật chán ghét thật chán ghét chàng!” Lăng Tuyết Mạn lại tức giận rống một tiếng.
Mạc Kỳ Hàn cứng đờ người, mắt dại ra, gắt gao nhìn khuôn mặt của nàng, tim
giống như bị một cái búa đập nát, đau đớn không chịu nổi, trầm mặc, thật lâu sau chỉ có trầm mặc…
Lăng Tuyết Mạn khóc sụt sùi, khóc mệt, liền gối lên cánh tay Mạc Kỳ trên mơ mơ màng màng ngủ.
Mạc Kỳ Hàn không ngủ, nghe tiếng hít thở vững vàng kia, hắn biết nàng đã
ngủ, nâng tay nhẹ lau nước mắt lưu lại trên khóe mắt nàng, tâm rối như
tơ vò.
Chia tay?
Làm sao chia? Chia như thế nào? Cả đời
này hắn nhận định nàng, nàng cũng đừng nghĩ rời hắn đi, một ngày nàng
không tha thứ hắn, hắn liền chờ nàng một ngày, một năm không tha thứ,
hắn liền chờ một năm, một ngày nào đó, nàng sẽ tha thứ cho hắn, bọn họ
sẽ hạnh phúc vui vẻ sống cùng một chỗ.
Lẳng lặng nằm chút nữa,
Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng rời Lăng Tuyết Mạn, đứng dậy xuống giường, đứng
lặng ở trước cửa sổ, xuyên thấu qua màn đêm, nhìn trời đầy sao, hắn suy
tư cho tương lai.
Đang ngủ say, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy bên cạnh
trống rỗng, theo thói quen vươn tay ra, sờ soạng không tới, không tự chủ nhăn đôi mi thanh tú, mang theo nức nở nói: “Lại đi rồi… Lại đi rồi…”
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn cả kinh, vội vàng trở lại lên giường, cầm tay nhỏ bé huơ lung tung trong không trung, “Ta ở đây, ta không đi.”
“Không được đi. Tình nhân… Không được đi…” Lăng Tuyết Mạn nỉ non nhỏ vụn, theo thói quen rúc đầu vào lòng nam nhân bên cạnh tìm một tư thế thoải mái,
rốt cuộc lại ngủ ngon.
“Mạn Mạn, rõ ràng để ý hết sức, còn nói
chán ghét ta? Ha ha…” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười, ôm chặt thân mình mềm
yếu thơm thơm trong lòng, da thịt kề nhau, nhịn không được lại nổi cơn
sóng tình, thiên hạ trong lòng lại ngủ say, thở thật dài, “Thôi, tiếp
tục làm hòa thượng đi.”
Ôm nhau ngủ, cõi lòng tan nát của Mạc Kỳ
Hàn bởi vì Lăng Tuyết Mạn nói mê mà chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng đêm
nay không thể tận hứng, nhưng thỏa mãn, vui sướng nhắm hai mắt lại.
Gần canh bốn, Mạc Kỳ Hàn tỉnh lại, mở mắt còn buồn ngủ, lại phải đi, một
đêm luôn ngắn như vậy, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều!
Nhìn Lăng Tuyết Mạn, nâng tay sờ mặt nàng, nàng luôn oán hắn, nói vừa tỉnh
dậy đã không thấy tăm hơi hắn, “Mạn Mạn? Mạn Mạn, tỉnh, ta phải đi.”
“Ưm…” Lăng Tuyết Mạn ưm một tiếng, nheo mắt, “A, chàng nói cái gì?”
“Ta phải đi, ừ, như nguyện vọng của nàng, đi lần này không còn đến nữa,
chia tay!” Mạc Kỳ Hàn nhịn không được muốn trêu chọc nàng, liền nghiêm
trang nói.
Nghe vậy, mấy con trùng ngủ trong người Lăng Tuyết Mạn lập tức chạy sạch, mắt mở thật to, “Chàng… chàng nói thật sao?”