“Vì sao? Nàng là chánh phi của đệ, nhưng từ khi về kinh đệ chưa từng liếc mắt qua nàng, đệ làm thái tử, lập tức sắp thành Hoàng đế, hậu cung ba ngàn mĩ nữ, trái ôm
phải ấp, đệ sắp lập hậu phong phi, trong lòng đệ căn bản không có nàng,
vì sao phải chiếm đoạt nàng? Chẳng lẽ đệ muốn giam cầm nàng ở hậu cung
sao? Nàng không phải là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Nàng đã cứu đệ một
mạng, mà đệ cứ nhẫn tâm đối đãi nàng như vậy sao?”
Đối mặt với
Mạc Kỳ Diễn kích động chất vấn nhiều như vậy, Mạc Kỳ Hàn nghiêng nghiêng mắt, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, mặt trời tỏa ánh sáng hơi hơi chói mắt của hắn.
Lặng im, trong một đoạn thời gian rất dài, hắn chưa trả lời một chữ, Mạc Kỳ Diễn cũng chưa từng nói một chữ.
Phía sau, đột nhiên truyền đến thanh âm, Mạc Kỳ Hàn khẽ chớp mắt, hơi hơi xoay người đi, lại cả kinh, “Nhị ca, ca làm cái gì?”
Mạc Kỳ Diễn quỳ hai đầu gối xuống đất, hai mắt phiếm đỏ, nhìn Mạc Kỳ Hàn,
khẩn trương cầu xin: “Tứ đệ, nếu như đệ còn coi ta là Nhị ca, hãy nói
thẳng với ta, kết quả đệ muốn đối đãi với Mạn Mạn như thế nào? Nàng
không có làm gì sai, đều là lỗi của ta, là ta không nên thích em dâu
mình, là ta làm đệ mất mặt, đệ không cần phải ngại chuyện huynh đệ tình
thâm mà không truy cứu ta… ta cam nguyện chịu bất luận xử trí gì của đệ
và hoàng, chỉ cầu đệ, cầu đệ buông tha Mạn Mạn! Nàng vô tội!”
“Nhị ca, ca đứng lên trước!”
Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn xúc động, vươn hai tay đỡ Mạc Kỳ Diễn, lại bị Mạc Kỳ
Diễn nắm lại, vô cùng lo lắng nói: “Tứ đệ, đáp ứng ta được không? Đệ
không nhường Mạn Mạn cho ta… ta có thể không kiên trì, nhưng cầu đệ
không nên thương tổn nàng, nàng xinh đẹp thiện lương, tâm cơ đơn thuần,
căn bản không thích hợp cuộc sống lục đục với nhau nới hậu cung, tính
nàng lỗ mãng, không hề có ý đề phòng người khác, sớm muộn sẽ bị người
khác hại chết! Tứ đệ, Nhị ca chưa bao giờ cầu đệ dù là chuyện gì, chỉ
chuyện này thôi, được không?”
“Nhị ca!” Mạc Kỳ Hàn cúi đầu nhìn
Mạc Kỳ Hàn, đè nén tâm tình nói: “Nhị ca đứng lên, hạ nhân thấy được lại tưởng chuyện gì xảy ra, đứng lên lại nói!”
“Không! Trừ khi Tứ đệ đáp ứng ta!” Mạc Kỳ Diễn kiên trì nói.
Mạc Kỳ Hàn siết chặt mười ngón tay, hít sâu một hơi, nhìn Mạc Kỳ Diễn, “Nhị ca, chuyện của ca và Mạn Mạn từ đầu đến cuối đệ đều rõ ràng, bởi vì đệ
luôn luôn bên cạnh Mạn Mạn! Đệ đặt Mạn Mạn ở vị trí đứng đầu hậu cung,
Hoàng Hậu của đệ chỉ có nàng làm được, cũng chỉ có thể là nàng! Bởi vì
đệ yêu nàng, nàng đã sớm là nữ nhân của đệ, nàng cũng yêu đệ… đệ đáp ứng cho nàng một đời một kiếp, một chồng một vợ, đệ đang làm những bước lót đường cho nàng, hôm nay trên triều ca nghe được là thật, nhưng cũng là
giả, đệ sẽ không làm thương tổn nàng, cũng sẽ không nỡ thương tổn nàng,
Nhị ca, ca vì Mạn Mạn làm hết thảy, Tứ đệ tạ ơn!”
Quỳ xuống,
huynh đệ hai người đối diện nhau, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn nóng rực, Mạc Kỳ
Diễn si ngốc trừng mắt, hơn nửa ngày mới hồi thần lại, giật mình thấy
Mạc Kỳ Hàn quỳ trước mặt hắn, vội bật thốt lên: “Tứ đệ, đệ là thái tử,
sao có thể quỳ với ta?” Nói xong đi đỡ hắn đứng lên!
Hai người
đứng mặt đối mặt, Mạc Kỳ Diễn chậm rãi tiêu hóa xong những gì vừa rồi
chính tai nghe được, trong mắt tràn ngập khiếp sợ cùng bi thương, môi
run rẩy mấy cái, mới phát ra âm thanh, “Tứ đệ… đệ… đệ nói là sự thật?
Mạn Mạn… Mạn Mạn nàng… nàng đã cùng đệ viên phòng? Nàng từ chối ta là
bởi vì nam nhân nàng yêu là đệ sao?”
“Vâng!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu,
tuy hắn luôn luôn không đành lòng nói ra chân tướng với Mạc Kỳ Diễn,
nhưng tình cảnh này, hắn giấu giếm như thế nào?
Mạc Kỳ Diễn lảo
đảo lui một bước, tâm tình giờ phút này một lời khó nói hết! Đã muộn,
thì ra ngay từ đầu đã muộn, mặc dù năm đó trong rừng đào hắn hứa hẹn với nàng, lại vẫn không có kết quả… Nhưng ít ra, sẽ có quá trình… Là hắn,
là hắn một tay giết tình yêu ngây thơ lúc trước của nàng đối với hắn…
“Đệ thật sự cho nàng một đời một kiếp sao?” Tâm đau, Mạc Kỳ Diễn nhắm lại
mắt thật sâu, liều mạng nhịn nước trong hốc mắt sắp rơi, xoay người đi.
“Vâng, nàng muốn tình yêu thuần túy nhất, đệ liền cho nàng.” Trong lòng Mạc Kỳ Hàn cũng chua xót không thôi, vì sao huynh đệ bọn họ đều yêu cùng một
nữ nhân chứ?
“Đệ tốt hơn ta, nàng… nên yêu đệ… Hẳn là yêu đệ, đệ
vẫn là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng…” Mạc Kỳ Diễn tự giễu,
lại dừng không được nước mắt, lại quay người lại, nhanh chóng nâng tay
áo lên lung tung lau mắt một cái, miệng cố gắng cười, “Tứ đệ, nếu Mạn
Mạn lựa chọn đệ, ta cũng không có gì không cam lòng, như thế mà nói, đệ
sẽ không thương tổn nàng, ta cũng yên tâm.”
Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, “Không, Nhị ca, Mạn Mạn cũng không biết đệ là phu quân của nàng!”
“Cái gì?”
Mạc Kỳ Diễn chấn động, đột nhiên quay trở lại, hai mắt đỏ lên, bức xúc hỏi: “Đệ đây là ý gì? Đúng rồi, đệ nói Mạn Mạn sẽ là Hoàng Hậu của đệ, vì
sao hôm nay khi lâm triều nói…”
“Nhị ca, việc này nói thì dài
dòng, để đệ nói cho ca nghe.” Mạc Kỳ Hàn mang vẻ mặt nghiêm túc, chỉ ghế dựa nói: “Nhị ca, chúng ta ngồi xuống hãy nói.”
“Được.”
Tứ Vương phủ.
Lăng Tuyết Mạn chán nản không có gì làm, né qua thủ vệ chuồn êm đi thư phòng của Mạc Kỳ Hàn, người chồng đã ngủm củ tỏi của nàng!
“Tìm sách
xem đi, thời gian cũng có thể trôi qua nhanh chút, haiz -” Than thở,
Lăng Tuyết Mạn tùy tiện tìm kiếm lên ở trên giá sách, quét mắt một cái,
nếu không phải sách lịch sử thì là quân sự linh tinh, thật sự không có
thú vị, “Haiz! Sao không có tiểu thuyết linh tinh chứ? Cho dù là truyện
mà cũng được mà!”
Tiếp tục tìm, tìm tới phiền, liền vỗ vỗ bên
trái vỗ vỗ bên phải, đang vỗ, thủ vệ ngoài cửa nghe được động tĩnh, vọt
vào, Lăng Tuyết Mạn bị giật mình, quơ tay trúng cái gì đó, “Bốp!” một
tiếng rơi trên mặt đất, tan nát!
Bốn năm thủ vệ thấy là Lăng Tuyết Mạn, cả kinh, vội quỳ xuống đất thỉnh an, “Nô tài khấu kiến Vương phi!”
“Ây da, các ngươi làm ta sợ muốn chết, đều đi ra ngoài đi ra ngoài, ta chỉ
là tìm quyển sách xem thôi, lại không ăn trộm này nọ!” Lăng Tuyết Mạn vỗ ngực một cái, lên giọng Vương phi nói.
Thủ vệ xấu hổ, mắt nhìn
thấy nghiên mực tím đen quý báu tàn đời ở trên đất đều hít một hơi khí
lạnh, không dám nói ra giá trị thứ này, tôn chỉ của bọn họ là phải dùng
hết thủ đoạn dỗ Vương phi vui vẻ, càng miễn bàn ai dám làm Vương phi sợ, mấy cái đầu đụng bốp bốp trên đất, “Nô tài đáng chết! Nô tài cáo lui!”
“Đi thôi, đi thôi!”
Lăng Tuyết Mạn vẫy vẫy tay, đợi nhóm thủ vệ lui ra, nàng mới tiếp tục quang minh chính đại dạo thư phòng!
Lục tung, kết quả không biết vỗ vào cái gì, chỉ thấy vách tường sau cái bàn rõ ràng nhích qua bên trái giống như một cánh cửa, nhưng lại không phát ra một chút tiếng vang!