Một luồng gió lạnh
quất vào mặt, một mảnh lá bay tới trên vai, Mạc Kỳ Minh hơi giật mình,
bàn tay to dùng lực nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lại không
cảm thấy đau.
Hắn biết, Hạ Chi Tín dao động, Bạch Tĩnh An có lẽ
cũng sẽ dao động, cho dù hai người bọn họ thề tuyệt không phản bội hắn,
nhưng hắn sẽ không tin, bởi vì ích lợi trước mặt thật dễ dàng làm cho
người ta lung lay.
Ngày mai, ngày mai là ngày Mạc Kỳ Hàn đăng cơ, tại một thời điểm quan trọng như vậy, trong đầu hắn lại chỉ nghĩ đến
một sự kiện, đó chính là Mạc Kỳ Hàn từng nói, ngày hắn đăng cơ là lúc
ban chết cho Lăng Tuyết Mạn!
Lời đồn đã bị hắn bình ổn, đã nhiều
ngày quan sát, tùy ý cũng có thể thấy được cảnh tượng Mạc Kỳ Hàn và Mạc
Kỳ Diễn chuyện trò vui vẻ, xem ra, Mạc Kỳ Hàn thật sự lựa chọn giết Lăng Tuyết Mạn bảo vệ Mạc Kỳ Diễn!
Hắn, nên làm cái gì bây giờ?
“Tam ca! Tam ca!”
Từ xa truyền đến tiếng kêu vội vàng, Mạc Kỳ Minh chậm rãi trở lại, đợi
người chạy đến trước mặt, mới thản nhiên nói: “Tiểu Thất, xảy ra chuyện
gì?”
Mạc Kỳ Dục thở dốc một hơi, mới lên tiếng: “Tứ ca mở tiệc
chiêu đãi các huynh đệ vào buổi tối ở Đông cung, đệ đi qua điện Thái Cực nhìn đến Tam ca, thuận tiện nói cho Tam ca một tiếng, để tránh Tam ca
lúc nữa xuất cung hồi phủ.”
“Ừ, đã biết.” Mạc Kỳ Minh như có đăm chiêu gật đầu, mắt sâu như vực thẳm, hơi híp híp.
“Ha ha, đệ tính đi cung Phượng Thần thỉnh an mẫu hậu, đi trước nhé!” Mạc Kỳ Dục chắp tay, liền xoay người muốn đi.
“Tiểu Thất!” Mạc Kỳ Minh vội mở miệng gọi lại.
“Hả? Tam ca còn có việc sao?” Mạc Kỳ Dục quay đầu, hỏi.
Mạc Kỳ Minh cười nhạt nói: “Tiểu Thất, đệ biết chuyện lời đồn về Nhị ca
cùng Mạn Mạn, thái tử vốn định xử trí như thế nào không?”
“Chuyện này đệ không rõ ràng lắm, không có nghe Tứ ca nhắc tới, cũng không nhìn ra Tứ ca cùng Nhị ca có cái gì khúc mắc a!” Mạc Kỳ Dục nhíu mày, “Tam
ca, ca nói Tứ ca sẽ vấn tội Nhị ca việc này sao? Kỳ thực chúng ta cũng
biết, Nhị ca cùng Mạn Mạn cũng không có chuyện gì, Nhưng bị đồn khó nghe như vậy, Tứ ca mất mặt, đến nay vẫn nhốt Mạn Mạn không chịu cho nàng
một cái danh phận, theo lý Mạn Mạn là chánh phi, phải được lập làm Hoàng Hậu, nhưng hiện tại, đến phong hào phi tử cũng chưa cho, chẳng lẻ muốn
đợi ngày mai sau khi Tứ ca lên ngôi sẽ cùng phong lập với các phi tử
khác mới vào sao?”
“Tiểu Thất a, đệ nghĩ quá đơn giản!” Mạc Kỳ
Minh lắc đầu, tiến về phía trước một bước, chưa quay đầu, thản nhiên
nói: “Đệ có thể nhìn ra được Tứ đệ có một tia tình cảm đối với Mạn Mạn
sao? Hắn thà kim ốc tàng kiều buổi tối đi ra ngoài tìm vui, cũng không
từng đi Tứ Vương phủ gặp Mạn Mạn một lần, Mạn Mạn bị giam ở Tứ Vương
phủ, chỉ sợ đợi cho đến chết cũng không thấy được Tứ đệ một lần!”
“A? Cái gì? Tam ca nói cái gì? Đợi cho đến chết? Ý của ca là Tứ ca sẽ nhốt
Mạn Mạn cả đời, nhốt Mạn Mạn đến chết?” Mạc Kỳ Dục thất kinh hỏi, giọng
điệu vô cùng dồn dập.
Mạc Kỳ Minh quay đầu, nhíu mày nói: “Tứ đệ
khoan dung với Nhị ca, đó là bởi vì hắn tính giết chết Mạn Mạn để giải
quyết việc lời đồn! Huống hồ sao hắn phải lập Mạn Mạn làm hậu? Lăng Bắc
Nguyên bất quá là một Ngự Sử nho nhỏ, có thể so sánh với Hạ Chi Tín hoặc là Bạch Tĩnh An sao? Tứ đệ là tân quân kế vị, hắn lại không phải kẻ
ngu!”
“Cái gì?” Mạc Kỳ Dục kinh hãi không thôi, “Tam ca, là thật sao?”
“Buổi tối tự bản thân đệ đến hỏi đi.”
Mạc Kỳ Minh nói xong liền xoay người đi.
Mạc Kỳ Dục nhìn tấm lưng kia, bên môi gợi lên một chút ý cười sâu xa, sau đó cất bước đi đến cung Phượng Thần.
Ban đêm, hoàng cung an bình yên lặng.
Mà Đông cung đang là một mảnh náo nhiệt, ca múa mừng cảnh thái bình.
Mạc Kỳ Hàn ngồi ở chủ vị, hai bên trái phải là Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh,
Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục, Lâm Mộng Thanh theo thứ tự mà ngồi.
Tiệc rượu phong phú, trong điện, nhóm vũ cơ tận tình múa may, váy dài quay
cuồng, giữa các vũ cơ có một nữ tử mang khăn che mặt màu trắng, phục sức hơi khác các vũ cơ khác, vừa thấy đó là người múa dẫn đầu, mang một đôi mắt hạnh hàm tiếu hàm kiều, liên tiếp truyền sóng điện tới Mạc Kỳ Hàn
ngồi trên chủ vị, nhất cử nhất động, ngàn vạn mị thái.
Đám người
Mạc Kỳ Diễn cười nhạt nhìn biểu diễn, thỉnh thoảng uống rượu, ánh mắt
đương nhiên cũng rơi vào trên người cô gái kia, lẳng lặng thưởng thức.
Mạc Kỳ Hàn giơ ly rượu trong tay, bên môi treo nụ cười tà tà, trong ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hứng thú.
Một khúc múa xong, cá vũ cơ quỳ xuống bái, “Thái tử điện hạ vạn phúc! Chúng nô tì bêu xấu!”
Nữ tử mặc váy lúa trắng đứng ở trung tâm, đến gần một bước, e lệ cúi đầu,
“Bạch Tử Di khấu thỉnh thái tử điện hạ kim an!” Giọng nói quả thực có
thể làm tan chảy xương cốt nam nhân!
Sáu nam nhân ngồi hai bên
trái phải đều không hẹn mà cùng run lên một chút, lại đồng loạt đem ánh
mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, chỉ thấy Mạc Kỳ Hàn vẫn bình thản, nâng ly rượu
trong tay, ngửa đầu uống xong, trong mắt tràn đầy ý cười lười nhác gian
tà, quét mắt sáu người một cái, sau đó ánh mắt ngừng ở trên mặt Bạch Tử
Di, khẽ cười: “Thì ra là thiên kim của Bạch Hầu gia! Tháo khăn che mặt
cho bản cung cùng các Vương gia nhìn một cái!”
“Vâng!”
Bạch Tử Di kiều mị chớp mắt, ngón tay nhỏ nhắn vê một góc khăn che mặt, chậm rãi vén lên, gương mặt tươi sáng xinh đẹp, mặt giống như phù dung, mi
giống như trăng non, kiều mị tận xương tủy.
“Bốp bốp bốp!”
Mạc Kỳ Hàn vỗ tay cười, “Bạch tiểu thư không chỉ có kỹ thuật nhảy kinh người, dung mạo càng đẹp làm người giật nảy mình!”
“Điện hạ tán thưởng, Tử Di hổ thẹn!” Bạch Tử Di được khen, liền mỉm cười, tiếng nói càng thêm mềm yếu.
Mạc Kỳ Hàn thoải mái cười to, “Ha ha ha! Người đâu, thêm ghế ngồi ở cạnh bản cung, hầu hạ Bạch tiểu thư ngồi xuống!”
“Vâng, thái tử điện hạ!” Hai cung nữ lập tức nhận lệnh.
Bạch Tĩnh An nghe nói Hạ Chi Tín mang Hạ Lệ Nhân đi Đông cung yết kiến Mạc
Kỳ Hàn xong, liền âm thầm lo lắng không thôi, sợ Hạ Lệ Nhân mê hoặc Mạc
Kỳ Hàn, đi lên vị Hoàng Hậu, vì vậy, vừa nghe nói buổi tối Đông cung
truyền vũ cơ hiến nghệ, liền sinh tâm kế, làm cho Bạch Tử Di theo nhóm
vũ cơ đến lộ mặt.
Giờ phút này, Bạch Tử Di được Mạc Kỳ Hàn vinh sủng, mừng rỡ như điên, vội quỳ xuống nói: “Tạ điện hạ!”
Mạc Kỳ Dục bĩu môi, hơi trừng mắt liếc Bạch Tử Di, nói thầm: “Đẹp cái gì mà đẹp? Kỹ thuật nhảy này sao so được với Mạn Mạn? Bộ dáng cũng bình
thường.”
“Khụ khụ, tiểu Thất, cẩn thận kẻo Tứ ca nghe được.” Mạc Kỳ Sâm vội ho một tiếng, nhắc nhở.
Mạc Kỳ Dục chỉ có thể ai thán một tiếng, tâm tư âm thầm bay tới trên người
cô gái làm hắn nhớ nhung, tính xem ngày mai, ngày kia rốt cục có thể gặp được!
Nhưng, diễn xuất đêm nay, hắn cũng phải làm đủ!
Bạch Tử Di vừa ngây ngất ngồi xuống ở bên trái Mạc Kỳ Hàn, ngoài điện lại có một thái giám tiến vào bẩm báo, “Khởi bẩm thái tử điện hạ, nữ nhi của
Hạ Tướng quân, Hạ Lệ Nhân cầu kiến