Lăng Tuyết Mạn co rúm
khóe miệng, liếc xéo tiểu mĩ nhân trong kiệu, cười như không cười, “Nàng là Di Quí Phi của Hoàng thượng? Không tệ a, ánh mắt Hoàng thượng cũng
còn đượng, nàng xinh đẹp hơn Lệ quý phi một chút, bất quá, cáu kỉnh cũng giống Lệ quý phi nha!”
“A?” Bạch Tử Di nhướng mày, cười hứng thú, “Có thể được Lăng cung nữ khen, bản cung thật là vinh hạnh!”
“Ha ha, ta chỉ là đánh giá khách quan mà thôi, mong Di Quí Phi sớm ngày
được thánh thượng cưng chìu!” Lăng Tuyết Mạn nâng phượng mắt lên, cười
yếu ớt.
Bạch Tử Di khẽ nâng cằm, cươi tười trong sáng, trong mắt
trong veo hiện ra một chút bí hiểm, lườm thái giám theo hầu một cái,
giọng nói mượt mà: “Lăng cung nữ vô tình đụng phải, bản cung độ lượng,
không so đo. Không nên làm chậm trễ tuyên triệu, khởi kiệu!”
“Vâng, nương nương.” Thái giám cung nữ vội khom người đáp lời.
Lăng Tuyết Mạn hơi kinh ngạc một chút, sau đó khẽ cúi người, “Nô tì đa tạ nương nương.”
Cỗ kiệu nâng lên, Bạch Tử Di lại ghé nhìn, cười nói: “Lăng cung nữ nếu
rảnh vài ngày, có thể đến chơi ở cung Trường Nhạc của bản cung được
không? Bản cung rất muốn làm bạn với Lăng cung nữ.”
“Hả?” Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, gật đầu, “Có thể, khi ta nhàm chán, thường hay đi chơi.”
“Tốt lắm, một lời đã định, bản cung sẽ phái người đến mời Lăng cung nữ.”
Bạch Tử Di hài lòng nhếch môi, cười chân thành, “Đi thôi!”
Lui
sang một bên, nhìn đội ngũ to lớn rời đi, Lăng Tuyết Mạn khoanh tay
trước ngực, khinh thường lạnh lùng hừ cái mũi, quay người lại, liền đụng vào một bức tường người sống, không khỏi tức giận nói: “Chàng vẫn đi
theo ta làm cái gì?”
“Nháo đủ chưa? Nhanh trở về, bữa tối đều
nguội rồi!” Mạc Kì Hàn nói xong, nhét hộp thức ăn vào trong tay Lăng
Tuyết Mạn, dặn dò: “Ta còn có việc phải làm, nàng trước về Hoán Y Cục
dùng bữa, một lát ta kêu Xuân Đường Thu Nguyệt tới đón nàng.”
Nói xong, có chút lo lắng, lại từ trong lòng lấy ra một lệnh bài, đưa tới,
“Đây là ta lấy ở chỗ Thượng Công Cục, cầm cái này, nàng có thể tự do đi
lại ở trong cung.”
“Có ý tứ gì?” Lăng Tuyết Mạn càng thêm nổi giận, trừng mắt nói: “Cái đưa cái này rồi mặc kệ ta?”
Mạc Kì Hàn nhíu mi, nhìn mọi nơi thấy không có người, mới kéo Lăng Tuyết
Mạn vào một góc yên lặng, nhẫn nãi nói: “Mạn Mạn, nàng đi về trước,
ngoan một chút, ăn cho no, ta xong việc sẽ tìm nàng, nghe lời được
không?”
“Ta sẽ không nghe lời, dù sao ta và chàng không liên
quan, mặc kệ chàng làm gì, ta sẽ không đi đến mật thất.” Lăng Tuyết Mạn
uốn éo thân mình muốn đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng tràn đầy tức
giận.
“Từ từ!”
Mạc Kì Hàn gấp lên, một phen túm lấy tay
Lăng Tuyết Mạn, vội vàng nói nhỏ: “Trong cung có rất nhiều cơ sở ngầm
của kẻ địch, nàng không phải là muốn cho ta gặp phiền toái đi?”
“Đã vậy, chàng buông ta ta, chàng đi dương quan đạo của chàng, ta đi cầu độc mộc của ta.” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nói.
“Nàng!” Mạc Kì Hàn tức giận, thời gian lại thực cấp bách, chỉ đành nói: “Nàng rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Những lời này hẳn là hỏi chàng!” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, “Ta hiện tại chính là nữ tử độc thân, chàng theo ta như vậy, sẽ phá hủy danh dự của ta,
Lăng Tuyết Mạn ta cũng sẽ không treo cổ ở trên cây của chàng, chàng
không thèm ta, ta lại càng không thèm chàng! Hừ! Trừ chàng ra, chàng
nghĩ thực không ai muốn ta sao?”
“Nàng dám!”
Mạc Kì Hàn cắn chặt khớp hàm, “Coi như ta sai lầm rồi được chưa?”
“Cái gì gọi là coi như?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt đẹp.
“Chết tiệt! Là ta sai lầm rồi được chưa?” Ngực Mạc Kì Hàn phập phồng, bực
mình nói: “Mặc kệ là cái gì, nàng nhanh đi về trước, đừng chạy loạn
loạn.”
“Hắc hắc, vậy không được, ta ở bên ngoài đụng tới chàng
một lần dễ dàng sao? Chàng đã đuổi theo ta ra đến đây, phải phụ trách
đem ta trở về, bằng không……” Lăng Tuyết Mạn cười thực âm hiểm, đắc ý
nhướng đôi mày thanh tú, “Bằng không, ta tuyệt đối không trở về Hoán Y
Cục, khẳng định chàng sẽ không tìm thấy ta!”
“Nha đầu chết tiệt
kia, còn phân cao thấp với ta?” Mạc Kì Hàn muốn hộc máu, nhìn chằm chằm
đôi môi đỏ mọng đang chu ra kia, thật muốn cắn một ngụm, nhưng là……
“Như thế nào, Hoàng Thượng lật thẻ bài mình lâm hạnh Di quý phi, chàng gấp
cái gì? Hay là……” Lăng Tuyết Mạn nhướng đôi mày thanh tú, ánh mắt tỏ vẻ
hoài nghi.
Nghe vậy, Mạc Kì Hàn đen mặt, “Nàng nghĩ cái gì?”
“Hắc hắc, chàng đi đi!” Lăng tuyết mạn đột nhiên cười, khoan dung hào phóng, hừ, nàng không biết theo dõi sao? Không tin không biết được nam nhân
đáng chết này rốt cuộc là ai! Vô Giới chết tiệt, nếu không thì đi thẩm
vấn hắn!
Nhưng, Mạc Kì Hàn lại vô cùng khôn khéo, nghe vậy, chưa
đi, ngược lại nheo con ngươi, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn vài giây,
chậm rãi khẽ cười: “Tốt lắm, bản công tử không đi, đưa nàng trở về.”
“Hả?” Cái này đến phiên Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc , “Chàng không phải bề bộn
nhiều việc sao? Vừa rồi là ta cố tình gây sự, chàng nhanh đi thôi, cẩn
thận kẻo chậm trễ công việc, Hoàng Thượng lại phạt chàng!”
“Không sợ, phu nhân quan trọng nhất không phải sao?” Mạc kì hàn cười thâm, vỗ
vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, nhu tình như nước, “Phu nhân, chúng ta đi!”
“Ách……” Lăng Tuyết Mạn run rẩy khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng đây là nâng tảng đá đập chân mình sao? Ai, ngu ngốc a! Nam nhân này thông minh muốn chết, nàng
nên nghĩ đến theo dõi ngay từ đầu, hiện tại đột nhiên lật lọng, hắn sao
đoán không rất? Ngốc ngốc ngốc!
Thầm mắng mình một phen, vừa ngước mắt lên, Mạc Kì Hàn đã đi năm sáu bước , chỉ đành thở dài đuổi theo.
…………………
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng trong.
Nhìn Bạch Tử Di lâm vào hôn mê, Mạc Kì Hàn vừa lòng, xuống giường sửa sang
lại quần áo, dặn dò Xuân Đường Thu Nguyệt một tiếng, mới bước vào mật
thất.
Lăng Tuyết Mạn ban ngày không ngủ, lúc này ngủ sớm, thậm chí đến váy áo cũng không cởi.
“Vật nhỏ, tâm địa thật gian giảo!” Mạc Kì Hàn sờ khuôn mặt của nàng, bật cười.
Cở áo lên giường, ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, xoa má phải của nàng
ngày hôm qua bị Hạ Lệ Nhân đánh, con ngươi ôn nhu dần dần trở nên sắc
bén.
“Ưm…… Người xấu…… Dám nhéo cằm ta…… Đau quá……”
Thiên
hạ trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng ưm, Mạc Kì Hàn cúi đầu, hối
hận vạn phần, đêm qua, rượu xông lên ót, lòng ghen tị tác quái nghiêm
trọng, không ngờ làm bị thương nàng, hắn thật sự là đáng chết!
Rõ ràng biết, nàng chính là vô tâm vô phế như vậy, không câu nệ tiểu tiết, cũng rõ ràng biết nàng yêu hắn kiên định không thôi, làm sao lại nhịn
không được chứ?
Hơn nữa, muốn trách thì trách Mạc Kì Minh chết tiệt, thật sự là vừa có cơ hội liền xum xoe!
“Mạn Mạn, ta thật muốn tìm cái lồng sắt nhốt nàng lại, đỡ phải suốt ngày lo lắng cho nàng gặp sự cố.”