Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 414: Chương 414




Giống như cái gì cũng không nghe được, lại giống như nghe được toàn bộ, trong tai chỉ còn lại giọng nói quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.

Hoàng thượng…… Tình nhân……

Thì ra người nàng khổ công truy tìm chính là…… Đang ở trước mắt……

Thì ra là nàng xem là hai người…… Lại chỉ là một……

Thì ra là hắn thật sự là…… phu quân danh chính ngôn thuận của nàng……

Thì ra là nam nhân đoạt trong sạch của nàng vào đêm tân hôn là phu quân của nàng! Hắn chưa từng bệnh qua đời, chỉ là đem nàng từ Vương phi quang minh chính đại thành người tình trong bóng tối của hắn…… Cho đến hôm nay nàng vẫn không thể lộ ra ngoài ánh sáng……

Nàng bị ba ngàn nữ nhân hậu cung của hắn cười nhạo khi dễ, bởi vì bọn họ là hoàng phi, mà nàng là tiện tỳ……

Phần vinh hoa này đều là một tay hắn ban cho……

Trò chơi…… Giấc mộng……

“Ách, đúng vậy, chàng đã đáp ứng chỉ lấy ta, hoàng thượng có hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, chàng mà là hoàng thượng thì ta liền đi!”

“Không, không phải, ta không phải là hoàng thượng, sao ta có thể là hoàng thượng được!”

Bên tai chợt quanh quẩn lời đêm đó nàng cùng hắn nói chuyện……

Lời nói dối……

Hai năm, nàng chịu đựng bao nhiêu lời nói dối, bao nhiêu lừa gạt.

Mạc Kỳ Hàn…… Thì ra hắn là Mạc Kỳ Hàn…… Ngô Đồng hẳn đã từng là người yêu của hắn……

Không trách được…… Tất cả, tất cả mọi thứ nàng từng không nghĩ ra, kết quả ở hôm nay lại phơi bày trước mắt!

Hô phong hoán vũ thần thông quảng đại đều bởi vì hắn là Tứ Vương Gia, là hoàng thượng!

Bạn bè cái gì, ân nhân cái gì, chồng trước cái gì?

Kẻ ngu! Nàng thật là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này!

Trong dạ dày đột nhiên lăn lộn, Lăng Tuyết Mạn lấy tay che miệng thật chặt, sợ mình sẽ nhịn không được ói ra, cũng sợ mình phát ra tiếng động bị hắn nghe được. Sao bẩn như vậy? Nàng không bao giờ muốn nhìn đến hắn nữa……

Thân thể mảnh mai không nhịn run rẩy, nàng nắm thân cây thật chặtm móng tay đâm thật sâu vào vỏ cây, môi đỏ mọng không ngừng run rẩy, mà nước mắt lại chưa từng rơi xuống……

Hận đến mức tận cùng……

Trong đình, Liễu Ngô Đồng thương tâm tuyệt vọng quỳ gối bên chân của Mạc Kỳ Hàn, nắm góc áo bào của hắn, lệ như mưa, “Hàn ca ca, thật xin lỗi. thật xin lỗi…… Địa vị cái gì ta cũng không tranh, ta chỉ muốn chàng, chỉ muốn bên cạnh chàng, cầu xin chàng… cầu xin chàng không tàn nhẫn với ta……”

“Ngô Đồng!” Trên gương mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn hiện vẻ bất đắc dĩ, đang định khuyên nữa, trong tai bén nhạy lại nghe được tiếng hít thở không đúng, ánh mắt run sợ lập tức nhìn về phía rừng phong, quát lạnh: “Người nào ở đó!”

Tiếng quát đột ngột làm Từ An Xuân Đường Thu Nguyệt kinh hãi, võ công bọn họ thấp kém, không nghe thấy dị thường!

Vì vậy, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức chia ra ở hai bên Mạc Kỳ Hàn, tùy thời chuẩn bị đối phó với địch, Từ An nhanh bước tới rừng phong!

Liễu Ngô Đồng bị kinh sợ giật mình hốt hoảng đứng núp ở sau lưng Mạc Kỳ Hàn, thân thể khẩn trương dán thật chặt vào hắn, run rẩy: “Hàn ca ca ta sợ……”

“Không sao, trẫm đây.” (Toi anh rồi anh ơi)

Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, dưới tình huống đặc biệt liền không đẩy đẩy nàng ra nữa, nhẹ giọng an ủi, ánh mắt lẫm liệt như mũi tên bắn về phía phát ra thanh âm dị thường sau gốc cây!

Từ An chưa kịp đến gần, phiến vạt áo lại chậm rãi lộ ra, sau đó là nữ nhân nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng màu tím chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thẳng vào từng đôi mắt khiếp sợ, luống cuống, hốt hoảng, từng bước đi ra khỏi gốc cây bên rừng, đi vòng qua con đường đá xanh bên dòng suối nhỏ, đi tới bên ngoài đình, chậm rãi quỳ xuống, làm lễ theo chuẩn mực, thái độ cũng cung kính có thừa, giọng nói bình thản không lạnh cũng không nóng, từng câu từng chữ rõ ràng: “Nô tỳ Lăng Tuyết Mạn ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Sắc mặt Từ An tái nhợt, từ từ cúi đầu đi vào phần, mới vừa rồi hoàng thượng chưa thay đổi giọng, nương nương nghe được toàn bộ!

Xuân Đường Thu Nguyệt ngẩn ra, không chịu nổi vẻ mặt của Lăng Tuyết Mạn.

Liễu Ngô Đồng trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó ánh mắt dán chặt lên Mạc Kỳ Hàn, kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, cười dịu dàng, giọng nói mềm mại: “Ha ha, Hàn ca ca, thì ra là Tuyết Mạn, thật làm Ngô Đồng bị hù dọa!”

Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn đoan đoan chính chính quỳ gối trên bậc thang đá cuội, trong nháy mắt đầu óc trống không!

Nàng nghe được! Biết được!

Nàng đến gặp hắn, hành lễ, xưng mình là nô tỳ!

Khoảnh khắc này giữa bọn họ đã cách xa thiên sơn vạn thủy!

Trong thời gian thật lâu, nàng quỳ an tĩnh, hắn cứng ngắc thân thể, quên nâng nàng đứng lên, tâm thần xốc xếch cắn nuốt toàn bộ hắn……

Đá cuội lạnh như băng cũng không bằng phẳng, đầu gối lạnh quỳ lâu sẽ đau đớn.

Lăng Tuyết Mạn bình tĩnh lạnh nhạt như nước, vốn tưởng rằng nàng sẽ hô to, sẽ náo loạn, sẽ ầm ĩ, sẽ đánh hắn, sẽ mắng hắn, sẽ lệ rơi đầy mặt chất vấn hắn, nhưng là, nàng lại tỉnh táo khác thường, tiếp nhận.

Chỉ là từ đó hắn là đế vương cao cao tại thượng, nàng là nô tỳ nhỏ bé như con kiến hôi, không cho phép sẽ không mở miệng……

Có chỉ là nỗi hận truyền khắp tứ chi……

“Sao nàng ở nơi này?” Hồi lâu hắn rốt cuộc hồi thần, dị thường gian nan thở khẽ ra một câu, thân thể cũng là lảo đảo.

“Hàn ca ca, chàng sao vây? Ngô Đồng đỡ chàng về cung nghỉ ngơi đi!” Liễu Ngô Đồng rất là gấp, ân cần nói

Nghe vậy thần chí Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn trở lại, lập tức đẩy Liễu Ngô Đồng ra, nói thật nhanh: “Ngô Đồng trẫm đã nói rõ với nàng, chuyện đã qua, tuyệt đối không có khả năng nạp nàng làm phi, trẫm sẽ lệnh cho Thái Phó tìm hôn sự cho nàng, tự giải quyết cho tốt đi! Xuân Đường đưa Liễu tiểu xuất cung!” (chắc là đang nói cho em Mạn nghe)

“Nô tỳ tuân chỉ!”

Xuân Đường hồi hồn từ trong cơn chấn kinh, vội vàng tiến lên đỡ Liễu Ngô Đồng, “Liễu tiểu thư, mời!”

“Không! Hàn ca ca, chàng có thể nào không quan tâm ta? Tại sao có thể không quan tâm ta? chàng đã yêu nữ nhân khác sao?” Liễu Ngô Đồng hoàn toàn suy sụp, tránh thoát tay Xuân Đường, thống khổ hỏi.

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chợt trở nên lạnh, giọng nói càng thêm lạnh hơn, “Trẫm là thiên tử, không phải nam thân bình thường, đế Vương thiên hạ há có thể đặt tim trên người một nữ nhân? Ngô Đồng, từ khi nàng cự tuyệt gả cho trẫm, trẫm liền không hề cần nàng nữa! Tứ Vương Gia của nàng đã chết! Nàng hiểu chưa?”

“Hàn ca ca……” Liễu Ngô Đồng dẫu môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy

“Trẫm là hoàng thượng! Duyên phận giữa Trẫm và nàng đã hết, ngày sau chỉ là quân cùng dân!” Giọng nói Mạc Kỳ Hàn càng thêm lạnh, tấm mặt tuấn tú còn một chút ôn nhu, “Lui ra!”

“Hàn ca ca…… Hoàng thượng……”

Liễu Ngô Đồng muốn nhào lên ôm Mạc Kỳ Hàn, lại bị Xuân Đường đem kéo nàng ra khỏi đình……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.