Vậy mà Mạc Kỳ Hàn càng dịu dàng, càng không giải thích, càng không nói, Lăng Tuyết Mạn liền càng tức giận muốn giết người!
Nghĩ đến bàn tay hiện tại nhích tới nhích lui mặc quần áo ở trên người nàng
từng ôm qua sờ qua những tiện nữ Di Quí Phi lệ Quý Phi, liền nhất thời
cảm thấy ghê tởm, đột nhiên đẩy hắn ra, gầm lên: “Đừng đụng ta!”
Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn cứng ngắc, có chút bị thương nhìn Lăng Tuyết Mạn, trầm
mặc một hồi đứng dậy xoay người, lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Vậy nàng tự
mình mặc!” Sau đó nhấc màn lụa lên đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng cắn chặt hàm răng, “Ghê tởm! Bẩn thỉu!”
Mặc xong, thấy Xuân Đường Thu Nguyệt đang bề bộn dọn dẹp thùng nước tắm,
bát đũa cái đĩa trên bàn tối hôm qua, đồng thời đã chuẩn bị xong rửa mặt chậu nước, thấy nàng, hai nha đầu khẽ cười cúi người nói: “Nô tỳ thỉnh
an nương nương!”
Xưng hô này nghe vào trong lỗ tai, Lăng Tuyết
Mạn chỉ cảm thấy là vũ nhục, lập tức xệ mặt trách mắng: “Các ngươi gọi
quỷ à! Các ngươi muốn tìm nương nương thì tìm bên ngoài đi! Bên ngoài có một đống nương nương đủ cho các ngươi gọi!”
Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, nhìn sang, thản nhiên nói: “Xuân Đường Thu Nguyệt đừng để ý tới nữ nhân ngốc nghếch đó, làm chuyện của các ngươi đi!”
“Dạ, hoàng thượng!”
Xuân Đường Thu Nguyệt vội đưa khăn ướt tới cho Lăng Tuyết Mạn lau mặt, Lăng
Tuyết Mạn nén tức giận, hung ác trợn mắt nam nhân chết tiệt trong góc,
từ trong tay Thu Nguyệt đoạt lấy khăn, tự mình tới chậu nước rửa mặt,
mái tóc dài của nàng tùy tiện buộc thành hai cái bím tóc, hiện tại không có đồ trang sức, không ra mật thất, nàng ăn mặc xinh đẹp cho ai nhìn
chứ.
Xuân Đường Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn kiểu ăn mặc đặc biệt
của Lăng Tuyết Mạn, không dám nói thêm cái gì, dọn xong thức ăn liền
thừa dịp Lăng Tuyết Mạn không chú ý lặng lẽ mở cửa đá ra lui ra.
Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống ở trước bàn, im lặng không lên tiếng, cầm chiếc đũa
lên ăn say sưa ngon lành, đợi một chút thấy Lăng Tuyết Mạn còn đứng ở
trước bàn trang điểm không thèm tới, bèn nói: “Bữa nay nàng không ăn,
bữa sau sẽ không đưa cơm cho nàng, trẫm nói được là làm được!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận xanh cả mặt, răng trên răng dưới răng cắn chặt, vì đại kế trả thù, nàng nàng nhịn!
Vì vậy đồ ăn sáng nàng ăn còn nhiều hơn hắn, ăn đến bụng tròn trịa, lúc
này mới ném chiếc đũa, cũng không thèm nhìn hắn, vào đường hầm trở về
Hoán Y Cục.
Mạc Kỳ Hàn cũng dừng đũa, ăn gì đó vào trong miệng
nhưng thật ra là ăn không biết ngon, chỉ là hắn làm bộ ăn rất ngon để
kích thích nàng, sầu khổ này chỉ có chính hắn biết.
Cả ngày Mạc Kỳ Hàn đều ở thượng thư phòng, bận rộn tới lúc xế chiều, đột nhiên có cấp báo trình lên!
“Hoàng thượng, Nam Chiếu phái sứ đoàn do thái tử Hiên Viên Cốc Cẩn dẫn đầu, sẽ tới Đại Minh ta cống nạp lễ vật, bái kiến hoàng thượng!” Lễ Bộ Thượng
Thư quỳ xuống đất trình tấu lên.
Mạc Kỳ Hàn trả lời: “Được! Hai
bên ký kết điều ước chính là từ năm nay Nam Chiếu phải xưng thần, cống
nạp lễ vật cho Đại Minh! Lễ Bộ Thượng Thư cần phải chuẩn bị tiếp đãi sứ
thần không được sai sót!”
“Thần tuân chỉ!”
Mặt trời lặn, Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc mệt mỏi đứng lên, “Từ An khởi giá hồi cung!”
Trở lại cung Đế Hoa, Mạc Kỳ Hàn muốn làm việc đầu tiên dĩ nhiên là đi đón
Lăng Tuyết Mạn, vậy mà mới muốn đi vào thư phòng, thái giám liền vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Lệ Quý Phi nương nương cầu kiến!”
“Trẫm khó chịu trong người, có chút nhức đầu, mời lệ Quý Phi hồi cung đi. Tối nay không lật thẻ bài!” Mạc Kỳ Hàn không vui nói,
“Dạ, hoàng thượng!”
Phiền não đợi Xuân Đường Thu Nguyệt đến, lúc này Mạc Kỳ Hàn mới cất bước rời đi.
Hoán Y Cục.
Lăng Tuyết Mạn đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, xếp xếp lật lật bảo
bối trong rương gỗ đỏ của nàng, cửa đá liền không tiếng động mở ra, Hoa
Mai bà bà tinh mắt nhìn đến, giọng nói nhỏ như muỗi: “Hàn tiểu tử, con
tới rồi!”
Nghe tiếng, Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng nghiêng đầu đi,
Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, gật đầu một cái, nói nhỏ: “Ừ, trẫm tới đón
Mạn Mạn trở về.”
Lăng Tuyết Mạn “Rầm!” một cái khép nắp lại, ôm
chặt gỗ đỏ rương vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Trở về đi, quang minh
chính đại trở về cung Đế Hoa của chàng đi, hừ, nhanh đi theo ái phi của
chàng đi!”
“Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà vội che miệng Lăng
Tuyết Mạn, cau mày nói: “Tại sao có thể nói chuyện với hoàng thượng như
vậy? Nó tới đón con, đừng làm khó nó, nhanh đi!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, dùng sức vặn bung tay Hoa Mai bà bà ra, “Bà bà, ngài còn nói giúp hắn……”
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn lên tiếng cắt đứt, đến gần, đoạt lấy rương gỗ đỏ trong ngực Lăng Tuyết Mạn, thản nhiên nói: “Không đi thì cái rương này cũng đừng muốn!”
“Chàng! Chàng trả lại cho ta! Đó là của ta!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận, càng thêm đỏ mặt tai khiển trách, liền thò tay muốn cướp về, nhưng lại bị Mạc Kỳ Hàn dễ dàng né tránh, cũng khẽ cười nói:
“Có đi hay không? Không đi nàng chỉ là người không có đồng nào! Muốn đào thoát khỏi kinh thành mà không có tiền chỉ sợ là nửa bước khó đi a!”
“Vương trứng thối khốn kiếp!”
Lăng Tuyết Mạn đấm xuống giường, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ một câu, sau đó nhảy xuống đoạt lại cái rương, lần này lại bị Mạc Kỳ Hàn dễ dàng chế
trụ, kéo vào đường hầm.
Hoa Mai bà bà xấu hổ lắc đầu một cái,
đóng cửa đá, nhớ tới Thiên Cơ lão nhân vô cùng hâm mộ nói: “Ai! Nếu lão
già kia có thể có bá đạo bằng một nửa Hàn tiểu tử thì thật là tốt!”
Nữ nhân chỉ cần nam không buông tay, còn cố cự tuyệt sao.
Trong đường hầm, Lăng Tuyết Mạn dùng sức kéo về sau nhưng đánh không lại Mạc
Kỳ Hàn, cuối cùng bị bắt vào mật thất, mà cái rương bảo bối của nàng
cũng bị hắn nhân cơ hội che kín mắt nàng rồi ném cái rương ra cho Xuân
Đường canh giữ ở phía ngoài.
Khép lại cơ quan, Mạc Kỳ Hàn mới
buông tay ra, đi thẳng tới trước bàn, nhìn thức ăn Thu Nguyệt đã dọn
sẵn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân đang tức giận trừng mắt
đứng tại chỗ, nói không nhanh không chậm: “Tới đây dùng bữa tối!”
“Mạc Kỳ Hàn, chàng rốt cuộc muốn như thế nào!” Lăng Tuyết Mạn không nhịn được rống giận.
“Gọi Tình nhân, nếu không không có bất kỳ thương lượng gì!” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói.
Nghe vậy, chóp mũi Lăng Tuyết Mạn lập tức chua xót, hai bước nhào vào trong
ngực Mạc Kỳ Hàn, đôi bàn tay không ngừng đánh lồng ngực của hắn, mi ra
nước mắt, kêu gào: “Khốn kiếp! Tại sao muốn gạt ta! Sao không chịu buông ta đi! Tại sao!”