Điện Vu Hành.
Đây là lãnh cung nằm ở một góc ẩm thấp phía đông, là một cung điện hoang
phế, quanh năm không người ở, cỏ dại tràn lan, tương truyền, tại cung
điện này từng có ba phi tử phạm sai lầm lớn bị Thái Tổ Hoàng đế ban
chết, vì vậy, có thái giám cung nữ từng thấy nơi xuất hiện quỷ hồn, là
một nơi không sạch sẽ.
Vì vậy, không có bất kỳ người nào dám tới
gần điện Vu Hành, cho dù là ban ngày ban mặt, ngoại trừ có việc phải đi
qua nơi này, cũng là mấy người cùng nhau bước nhanh qua, lúc khác, tĩnh
lặng không tiếng động.
Mà hôm nay, đã có mấy người xuất hiện ở
điện Vu Hành, làm là thái giám phụng mệnh tới đây đốt vàng mã dâng hương cho ba phi tử bị ban chết trước kia.
Một bóng người đi vào đại
điện, dừng bước, nhìn thấy mà bóng lưng mấy người đã chờ sẵn ở đó, quỳ
xuống đất dập đầu, “Thần Bạch Tĩnh An tham kiến Hoàng thượng!”
“Bạch ái khanh bình thân!” Mạc Kỳ Hàn quay lại, thản nhiên nói.
Bên cạnh là Vô Cực, Vô Ngân, Vô Giới, Từ An, mà ám vệ thì đang âm thầm xử
trí toàn bộ bọn gián điệp theo dõi hành tung Mạc Kỳ Hàn.
“Tạ Hoàng thượng!” Bạch Tĩnh An đứng dậy.
Mạc Kỳ Hàn cười nhạt, “Thứ trẫm muốn, có chuẩn bị tốt chưa?”
“Thưa Hoàng thượng, đây là danh sách thần viết ra, mời Hoàng thượng xem qua.”
Bạch Tĩnh An rút ra một cuộn giấy từ trong tay áo, hai tay nâng quá đỉnh
đầu, Từ An tới nhận lấy, mở ra, thấy không có gì dị thường, mới dâng cho Mạc Kỳ Hàn.
Mắt quét các tên trên danh sách một lượt, Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, “Thật sự là không ít, quan tam phẩm sáu người, quan ở kinh
thành mười người, quan địa phương mười ba người, cấm vệ quân ba tướng
lĩnh, hai phó tướng, trong ngự lâm quân cùng đại nội thị vệ trẫm nghiêm
mật điều tra, lại vẫn lọt lưới bốn người, lại còn là thị vệ trưởng! Bạch ái khanh, danh sách này có thể tin được không? Nếu có một người là
giả…”
“Thần không dám! Hoàng thượng cơ trí, thần không dám lừa
gạt Hoàng thượng? Nếu có một người là giả, thần lấy cái chết tạ tội!”
Bạch Tĩnh An lại vội quỳ xuống đất dập đầu nói.
“Ha ha, ái khanh đứng lên!” Mạc Kỳ Hàn xoay người, duỗi tay nâng đỡ.
“Hoàng thượng, thần sợ! Tạ Hoàng thượng cho thần cơ hội sửa sai!” Bạch Tĩnh An kinh hãi đứng lên.
“Bạch ái khanh, trẫm nghĩ, còn có một phần quan trọng nhất.” Mạc Kỳ Hàn nhìn Bạch Tĩnh An, vẫn đang cười nhạt.
Bạch Tĩnh An gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái bao nhỏ, mở ra, sau đó
trình lên, “Hoàng thượng, chứng cứ Hạ Chi Tín cùng Tam Vương gia tư
thông ý đồ mưu phản, thần có thể thu được chỉ có chừng này, thần là quan văn, mà lại ở kinh, rất nhiều việc bí mật thần không cách nào biết
được, là tuyến liên hệ của Tam Vương gia cùng Hạ Chi Tín.”
Mạc Kỳ Hàn nhìn một lát, giao cho Vô Cực, lại hỏi, “Năm đó hoạn quan làm loạn, Hạ Chi Tín đóng vai trò gì trong đó?”
“Hoàng thượng!” Bạch Tĩnh An cả kinh, vấn đề này làm hắn trở tay không kịp,
ngây người vài giây, lập tức đáp lời nói: “Thần không biết!”
“Thật không?” Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, lơ đãng nói: “Trẫm còn nghĩ rằng ái
khanh biết! Chuyện năm đó, trẫm đã tra ra tám chín phần, Lăng Vương cứu
giá là giả, mưu phản là thật đi? Chỉ tiếc, Thái Thượng Hoàng hồng phúc
khắp trời, vô sự, kẻ phải chết lại là Lăng Vương, mà thiếu chủ tử của
khanh là lập chí báo thù rửa hận cho phụ thân đi? Lập âm mưu, một lòng
làm cho Thái Thượng Hoàng tín nhiệm, không ngừng thu quyền lực vào tay,
lập bè đảng, tham ô vơ vét của cải, mà ngay cả tiền bạc triều đình đưa
đến cứu nạn thiên tai ở Giang Nam cũng vơ vào túi, mà mấy việc này, ái
khanh cũng đều có phần tham dự trong đó đi?”
“Hoàng thượng, thần
biết tội!” Mặt Bạch Tĩnh An xám xịt như màu đất, thân mình mềm nhũn quỳ
xuống, “Thần đều là bị bắt buộc, năm đó đi theo chủ thượng, từng lập lời thề với chủ thượng, phò tá thiếu chủ tử làm việc… thần có chút oan uổng a! Cầu Hoàng thượng khai ân, thần mong muốn bỏ gian tà theo chính
nghĩa, vì Hoàng thượng quét sạch loạn đảng của Tam Vương gia, Bạch gia
có thể được an ổn, chỉ cần còn sống là tốt rồi!”
“Bạch ái khanh,
trẫm hỏi lại khanh một lần nữa, tội của Hạ Chi Tín năm đó hoạn quan làm
loạn, khanh có thể đưa ra chứng cứ không?” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lại hỏi.
Bạch Tĩnh An không ngừng phát run, “Thưa Hoàng thượng, thần… thần có, nhưng
nếu thần lấy ra nữa, thì chính thần cũng bao gồm trong đó! Thần hiện tại bí mật làm việc cho Hoàng Thượng, nếu như thần tố giác việc này, cũng
chính là tự tố giác thần, Hoàng thượng có thể tha cho thần sao? Cho dù
Hoàng thượng không giết thần, Tam Vương gia cùng Hạ Chi Tín cũng sẽ
không thể bỏ qua cho thần, thần vẫn là chịu chết a!”
“À? Thì ra
ái khanh suy tính chu đáo như vậy, xem ra trẫm phái người bảo vệ khanh
mới được!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu như có đăm chiêu, “Như vậy tốt lắm, sau
khi ái khanh tố giác Hạ Chi Tín mưu phản, trẫm phái ám vệ tiến vào canh
giữ Bạch gia, bảo vệ cả nhà khanh an toàn, như thế nào?”
“Này…” Bạch Tĩnh An có chút chần chờ.
“Về Di Quí Phi, ái khanh cứ yên tâm đi, nàng ở trong cung, ở bên cạnh trẫm, đương nhiên không người nào dám đụng nàng, ngoại trừ bởi vì việc của
Lăng Tuyết Mạn, chọc giận Tam Vương gia…” Mạc Kỳ Hàn ngừng một chút nói: “Điều này cũng là nguyên nhân vì sao trẫm phải mau chóng ra tay! Chỉ sợ lại trễ mấy ngày, tính mạng Di Quí Phi khó giữ được!”
“Hoàng thượng!”
Bạch Tĩnh An rất là khiếp sợ, “Thiếu chủ tử thực sẽ giết Di Quí Phi sao? Người của hắn có thể nấp trong cung sao?”
“Thế nào? Đến hiện tại, ái khanh vẫn không tin thiếu chủ tử của khanh có
năng lực này sao? Giết người không ai biết, ái khanh nên ngẫm lại, trước kia thái tử chết như thế nào!” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười lạnh nói.
“Vâng… Phải…” Bạch Tĩnh An mềm nhũn ra, lẩm bẩm: “Đúng, thiếu chủ tử làm việc
luôn luôn tàn nhẫn, tâm tư khó dò, so với chủ thượng năm đó chỉ có hơn
chớ không kém, ngài ấy muốn ai chết, người đó khẳng định sống không
được, trừ…trừ Hoàng thượng là ngoài ý muốn…”
Bạch Tĩnh An dùng
sức dập đầu, trong giọng nói tràn đầy thấp thỏm lo âu, “Hoàng thượng, Di Quí Phi là trụ cột cả nhà thần, cầu Hoàng thượng bảo vệ nàng một mạng,
cho dù muốn thần đi cầu xin Lăng cung nữ cũng được, chỉ cần Tam Vương
gia có thể nguôi giận, thần… thần nguyện ý giao chứng cớ, tùy Hoàng
thượng xử lý!”
“Cầu Lăng Tuyết Mạn thì không cần, Tam Vương gia
chưa chắc sẽ nghe, trẫm sẽ lưu tâm, khối u nhọt trừ tận gốc mới được,
nếu không, chỉ giữ được nhất thời, không giữ được vĩnh cửu.” Mạc Kỳ Hàn
nhíu mày, khóe miệng mang ý lạnh.
“Vâng, vâng, thần nguyện ý tố
giác, nguyện ý giao ra toàn bộ.” Bạch Tĩnh An dập đầu như giã tỏi, “Năm
đó làm loạn, thần, Hạ Chi Tín cùng chủ thượng từng uống máu ăn thề, phần khế ước này hiện giấu ở trong mật thất nhà thần, thần sau khi trở về
liền mang tới giao cho Hoàng thượng!”
“Ái khanh, trẫm đồng thời
nghĩ, mấy năm nay Tam Vương gia cùng Hạ Chi Tín cấu kết làm việc trái
pháp luật, khanh nhất định phải viết ra giao cho trẫm, về phần ái khanh
lo lắng Hạ Chi Tín sẽ cắn ngược lại khanh một ngụm, hoặc là khai khanh
ra, điểm ấy trẫm đều có chủ trương, ái khanh không cần lo.” Mạc Kỳ Hàn
nói xong, liếc liếc mắt đám người Vô Cực, trầm giọng nói: “Phụ thân coi
trọng nữ nhi, trẫm sẽ ban thưởng ái khanh, Tam phẩm ngự tiền thị vệ sẽ
tự mình đưa thưởng cho Bạch gia, ái khanh biết phải làm sao chưa?”
“Vâng, thần hiểu, thần sẽ giao đến trong tay thị vệ Vô Cực.” Bạch Tĩnh An lập tức nói.