“Cha của Thiên Vương
đến đây cũng không sợ! Kêu Ngưu Ma Vương cút!” Thiên Cơ lão nhân than
thở một câu, lật người, lại tiếp tục ngủ.
Lăng Tuyết Mạn quay đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, nhún nhún vai, “Hoàng thượng, sư phụ ngài bảo ngài cút kìa! Ngài còn không tuân lệnh?”
“Ngài nói Ngưu Ma Vương chắc là sư nương đi?” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói một
câu, mắt đen hơi nhíu, lại nói: “Sư nương, sư phụ bảo ngài cút nhanh lên kìa!”
Một câu này, âm thanh cao một chút, không chỉ làm Lăng
Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, còn làm ông lão đang ngủ ngon
phải lộc cộc ngồi dậy, miệng la hét, “Không phải không phải, ta chưa
nói! Ta chưa nói!”
Lần này, Lăng Tuyết Mạn mới hiểu được, không
khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, oán hận trừng mắt Mạc Kỳ Hàn một cái,
hai tay ôm ngực, bỏ đá xuống giếng nói: “Lão gia gia, đồ đệ ngài gạt
ngài đó! Đều nói giỏi gạt người nhất là mỹ nữ, kỳ thực không hẳn vậy,
phải nói mỹ nam so với mỹ nữ còn cao tay hơn!”
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, trừng Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn đắc ý, mắt đẹp nhìn quanh, chỉ xem là hắn là không khí.
Thiên Cơ lão nhân tìm một vòng, lại nghe lời Lăng Tuyết Mạn nói, liền cũng
đen mặt, “Hàn tiểu tử, dám gạt sư phụ con, thật sự là đáng đánh!”
Nói xong, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Nha đầu Mạn Mạn, con cũng biết Tình nhân là ai sao?”
“Con biết, là kẻ lừa đảo! Là kẻ lừa đảo siêu cấp vô địch vũ trụ! Là ảnh đế
Oscar! Kỹ thuật diễn còn lợi hại hơn Lưu Đức Hoa!” Lăng Tuyết Mạn
nghiêng đầu không nhìn Mạc Kỳ Hàn, không mặn không nhạt chế ngạo.
“Sao? Oscar là ai? Lưu Đức Hoa là ai? Hắn là nam nhân nàng thích ở hiện đại
sao?” Mạc Kỳ Hàn nói như pháo nổ, tuy rằng nghe giọng nói kia là châm
chọc hắn, nhưng tính mấu chốt của vấn đề phải làm rõ ràng.
Thiên Cơ lão nhân liều mạng nháy mắt, một câu cũng nghe không hiểu! Vì thế, bắt đầu hoài nghi kiến thức mình nông cạn…
Nghe vậy, mắt đẹp của Lăng Tuyết Mạn vừa chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn rất phối hợp ngượng ngùng đỏ ửng lên, cúi thấp đầu, nhỏ nhẹ nói: “Đúng vậy, Lưu
Đức Hoa là nam nhân ta luôn luôn luôn để ở trong lòng đó! Ta thường
xuyên nằm mơ thấy chàng ấy! Chàng ấy vô cùng đẹp trao, lại có tiền tài,
ca hát giỏi, trình diễn hay, là nam nhân hoàn mỹ nhất, mơ ước lớn nhất
của ta là về sau có thể gả cho chàng ấy, nếu ta trở về hiện đại, chuyện
đầu tiên phải làm đó là đi tìm chàng…”
“Bốp!”
Một bát trà sứ quý báu trên bàn bị quăng xuống đất!
Thiên Cơ lão nhân rụt cổ, nhìn trong phòng, chỉ có ba người bọn họ, đến kẻ
chết thay đều không có, không khỏi nuốt nước miếng, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
Lăng Tuyết Mạn bị chấn động một chút, miệng mới mở
ra còn chưa kịp hỏi, liền kinh hãi mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy hình như trên trán Mạc Kỳ Hàn có gân xanh nhô ra, sắc mặt khó coi không thua gì
đêm đó hắn uống say… Chính là đêm ghen tị Mạc Kỳ Minh cầm tay nàng trượt băng!
“Hừ! Thì ra là chỉ là một con hát! Trẫm so không được với
hắn sao? Lăng Tuyết Mạn, nàng dám nói thêm câu trở về hiện đại nữa, trẫm lập tức tìm đạo sĩ bắt hồn phách nàng!” Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt, trong
mắt nhảy lên từng ngọn lửa, ánh mắt kia tuyệt đối ác độc có xúc động
muốn giết người, nhưng, lại bỏ thêm một câu, “Dám nói muốn nam nhân khác với trẫm, muốn gả cho nam nhân khác, không muốn sống phải không? Họ Lưu cái gì đó, trẫm một chưởng đánh chết hắn!”
“Ách!” Lăng Tuyết Mạn run rẩy, mím môi, nín nửa ngày, mới to gan nhả một câu, “Chàng… chàng
thật ngốc a! Chàng muốn đánh chết Lưu Đức Hoa, chờ chàng có bản lĩnh bắt hắn đến cổ đại rồi nói tiếp!”
“Nàng lặp lại lần nữa!” Mạc Kỳ Hàn sải bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, mắt vừa lạnh
vừa ác, nàng mà dám nói một chữ, liền nuốt sống nàng!
Lăng Tuyết
Mạn nhịn không được, mồ hôi ướt đẫm, thân mình rụt về phía sau, trong
đầu nhanh nghĩ cách dập tắt lửa giận của bình dấm chua này…
Nghĩ vậy, đầu choáng váng, vì thế, tương kế tựu kế -
“Tình nhân, đầu ta thật choáng váng…” Nhắm ngay khoảng cách, xác định Mạc Kỳ
Hàn có thể đỡ thân thể của nàng, Lăng Tuyết Mạn khẽ nhắm mắt, thân mình
mềm yếu rồi ngã xuống…
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn không nghi
ngờ gì, một tiếng thét kinh hãi, cánh tay dài chụp tới, thân mình xoay
tròn một cái, liền ômLăng Tuyết Mạn vào trong lòng, vội kêu lên: “Sư
phụ, mau nhìn xem!”
Thiên Cơ lão nhân chậm rì rì xuống giường,
lại chậm rì rì tiêu sái đi tới, trừng mắt Mạc Kỳ Hàn đến nỗi sắp phóng
ra lửa, không nhanh không chậm nói: “Hàn tiểu tử, con quá quan tâm đến
loạn luôn rồi!”
“Sư phụ, Mạn Mạn thật sự không thoải mái, mấy
ngày nay thường nôn mửa, hôm nay ói sạch cơm trưa, trẫm đành mang nàng
đến tìm sư phụ xem bệnh.” Mạc Kỳ Hàn xem như là không nghe thấy, cấp
bách giải thích.
“Sao? Có việc này?” Thiên Cơ lão nhân nhướng mày, “Nhanh đặt nó lên trên giường đi.”
Nằm ở trên giường, Lăng Tuyết Mạn nhất thời không dám mở mắt ra, sợ Mạc Kỳ
Hàn tức giận trách móc nàng là kẻ lừa đảo, liền gắt gao nhắm mắt lại, để mặc cho Thiên Cơ lão nhân bắt mạch, nàng nghĩ đó là đau bao tử, nhất
định là vậy!
Ai ngờ -
“Trời ạ! Nha đầu, con… con…” Không
đến một phút đồng hồ, bên tai liền vang lên giọng kích động của Thiên Cơ lão nhân, sau đó không có câu tiếp theo.
Nhất thời, Lăng Tuyết
Mạn bối rối, lập tức nghĩ đến một sự kiện, sau đó mở mắt ra, bật thốt
lên: “Con mắc bệnh nan y sao? Có phải không có thuốc nào cứu được
không?”
Lời vừa nói, lập tức hù ngã Mạc Kỳ Hàn, cũng mặc kệ Lăng
Tuyết Mạn giả bộ bất tỉnh, vội khẩn trương hỏi: “Sư phụ, Mạn Mạn bị bệnh gì?”
Thiên Cơ lão nhân híp híp mắt, đứng lên, hai tay chắp sau
lưng, nhìn Mạc Kỳ Hàn từ trên xuống dưới, đến khi toàn thân Mạc Kỳ Hàn
muốn nổi da gà, sốt ruột khó nén muốn thúc giục, mới chậm rãi nói: “Hàn
tiểu tử, con thật có năng lực a!”
“Ách, sư phụ có ý tứ gì?” Nam nhân nào đó luôn luôn trí tuệ siêu quần, bị nghẹn, hai mắt trừng lớn!
“Đúng là con có bản lĩnh a, không chỉ làm Hoàng đế thống trị giang sơn, mà
còn… Khụ khụ!” Thiên Cơ lão nhân đang dài dòng thì nhìn thấy nam nhân
nào đó cực kỳ không kiên nhẫn, liền thức thời đi vào vấn đề chính, “Giúp người ta sinh con, ách, không đúng, giúp người ta chữa chứng bệnh thể
hàn…”
Nghe được mấy từ ngữ quan trọng, Mạc Kỳ Hàn và Lăng Tuyết Mạn cùng nhau ngắt lời, thất kinh hỏi: “Cái gì? Mang thai?”
“Ừ, đúng vậy…” Bị phản ứng của hai người dọa, Thiên Cơ lão nhân líu cả lưỡi.
“Sư phụ, ngài xác định sao? Mạn Mạn nàng… nàng thật sự có mang thai? Nàng
mắc ói cũng là vì mang thai sao? Sẽ không chẩn sai sao?” Mạc Kỳ Hàn kích động nắm chặt tay của Thiên Cơ lão nhân…