“Không có nghĩ gì cả, Tam Vương gia ngài tìm ta có việc sao?” Lăng Tuyết Mạn ra vẻ cười tự nhiên, hỏi.
Mạc Kỳ Minh nhìn nàng, chỉ cười không nói.
Lăng Tuyết Mạn bị nhìn chăm chúnhư vậy, làm cho mặt nàng có chút ửng đỏ,
“Khụ khụ” hai tiếng, cau mày nói: “Tam Vương gia, trên mặt ta có vết bẩn sao? Ngài nhìn ta làm gì? Có việc gì thì nói a!”
Sau bữa trưa,
thái giám cung nữ còn đang nghỉ ngơi, vì vậy, trong viện cũng không có
người, Mạc Kỳ Minh hơi cúi người xuống, cong khóe miệng, nửa là trêu tức nửa là nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có, chỉ là một đóa hoa nhỏ,
nhưng lại thật mỹ lệ.”
“Hả?” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc, lập tức
phản ứng kịp, gò má có cảm giác đỏ hơn, oán hận trừng liếc mắt, không
vui nói: “Nói cái gì đó? Ngài không nói, ta trở về nhà.”
“Được, chúng ta đến phòng nàng nói.” Mạc Kỳ Minh thật thuận theo, nói.
“A? Vậy không được, sẽ để cho người bàn tán, ở trong này nói đi, ta nghe
đây.” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức lắc đầu, mang vào nhà, là muốn
nàng chết sao?
“Mạn Mạn… Nơi này, tai vách mạch rừng.” Mạc Kỳ Minh thu lại nụ cười, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, lắc đầu nhanh hơn, “Vậy thì càng không thể vào trong phòng nói!”
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Minh hơi xụ mặt.
“Ngài nói mau a, không nói ta sẽ đi thật đó!” Lăng Tuyết Mạn càng đen mặt
hơn, nghe vậy, đó là hắn lại muốn nói thích nàng, làm cho nam nhân chết
tiệt kia biết, nàng sẽ cách cái chết không xa!
Mạc Kỳ Minh hơi
nhếch môi, có chút tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn chỉ cho là không nhìn thấy, ánh mắt liếc loạn, tìm kiếm bóng dáng Hoa Mai
bà bà.
“Mạn Mạn, nếu Hoàng thượng muốn lấy nàng làm phi thật, nàng nguyện ý sao?” Mạc Kỳ Minh mở miệng, nhẹ nhàng hỏi.
“Hả? Tại sao nói như thế?” Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, hỏi ngược lại.
Mạc Kỳ Minh đứng lên, nhìn xung quanh mấy lần, lại nhìn vào ánh mắt nàng,
nói nhỏ: “Hoàng thượng ngày hôm qua không phải đã dẫn nàng đi Hương Đàn
Cư sao? Như vậy rõ ràng biểu hiện… Mạn Mạn, ta chỉ hỏi nàng, nàng muốn
gả cho hắn sao? Nàng muốn cả đời ở trong thâm cung này sao?”
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cúi đầu xuống, ngừng một hồi lâu, lắc đầu, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy, “Ta không biết.”
“Mạn Mạn, nàng nói như vậy, chính là không muốn làm phi tử của Hoàng thượng
đúng không?” Mạc Kỳ Minh đột nhiên có chút vội vàng, lại ngồi xổm xuống, một tay cầm lấy bả vai Lăng Tuyết Mạn, tiếng nói hạ thấp, chỉ có hai
người bọn họ có thể nghe được, “Mạn Mạn, cuộc sống tù túng chốn thâm
cung không thích hợp với nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, ta liền dẫn nàng
đi, được không?”
“Đi? Đi đến nơi nào?” Lăng Tuyết Mạn cả kinh, mờ mịt hỏi.
Mạc Kỳ Minh hơi lộ ra ý cười trên mặt, mắt hướng về xa xa, “Nàng muốn đi
nơi nào, ta liền dẫn nàng đi nơi đó. Cách kinh thành khoảng hai mươi
dặm, có một tòa núi tên Vô Danh, ở phía dưới sơn cốc, có một dòng suối U Tuyền, nơi đó rất đẹp, chim hót hoa thơm, thanh u yên tĩnh, nước suối
trong suốt đầy mùi hoa, một năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, Mạn Mạn,
nàng muốn đi xem không?”
“Núi Vô Danh? U tuyền?” Lăng Tuyết Mạn
thì thào lặp lại, trong đầu kìm lòng không được miêu tả một bức tranh
thiên nhiên kia, nếu là có thể đi ra ngoài xem, đương nhiên tốt, nhưng,
“Tam Vương gia, ngài còn có gia quyến, có thê có tử, làm sao có thể dẫn
ta đi? Ngài muốn bỏ bọn họ sao? Hoàng thượng sẽ không đồng ý!”
“Mạn Mạn, việc này không cần nàng quan tâm, nàng chỉ cần nói cho ta, nàng có nguyện ý theo ta hay không, có nguyện ý rời đi nơi thị phi này hay
không?” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, thần sắc hơi lo lắng.
“Không đồng
ý!” Lăng Tuyết Mạn kiên định lắc đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Tam Vương gia, ta biết ngài thích ta, nhưng ta sớm đã nói, ta đối với ngài chỉ có tình
thân, chỉ có tình bạn, ta sẽ không nhận tình cảm của ngài, cũng không
thể nhận.”
“Vì sao? Nói cho ta vì sao không thể nhận? Trong lòng
nàng còn thích nam nhân kia phải không? Hắn có để ý nàng sao? Bên cạnh
hắn có nữ nhân khác, hắn không cần nàng, nàng vì sao còn muốn để ý hắn?
Ta có thể bỏ vợ bỏ con vì nàng, có thể vứt bỏ vinh hoa phú quý vì nàng,
hắn thì sao? Hắn có thể làm được cái gì!”
Mạc Kỳ Minh kích động,
không khống chế cảm xúc được, nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn, sẳng giọng làm cho người ta sợ hãi, “Lăng Tuyết Mạn, tên nam nhân kia căn bản không
xứng với nàng, hắn không xứng, không đáng giá nàng thủ thân như ngọc cho hắn! Nàng không muốn đi, là muốn trơ mắt nhìn hắn vì nữ nhân khác mặc
hỉ phục sao?”
“Ngài… Ngài buông ta ra!” Thân mình Lăng Tuyết Mạn
chấn động, kinh hãi, vội vàng dùng lực gỡ tay Mạc Kỳ Minh, hoảng loạn
đứng dậy, buột miệng cãi lại: “Hắn không có kém như ngài nói! Hắn… hắn
là có nỗi khổ, không phải hắn không cần ta, là ta không muốn gả cho
hắn!”
“Hắn có nỗi khổ gì? Hắn chính là một tên ngụy quân tử tham
vinh hoa phú quý! Hắn thật lòng yêu nàng sao? Nếu là hắn thật sự yêu, sẽ không để cho nàng ở trong cung chịu ủy khuất! Thời điểm nàng lần lượt
chịu thiệt, chịu nhục, hắn ở nơi nào? Hắn dám quang minh chính đại bảo
vệ nàng sao?” Mạc Kỳ Minh giận không thể nuốt, cực lực ẩn nhẫn, cắn răng nghiến lợi trách mắng.
“Chuyện của ta, không cần ngài lo! Vô
luận ra sao, đều là chuyện giữa ta và hắn, không lien quan đến ngài!”
Lăng Tuyết Mạn tái nhợt mặt, dẫu môi, không biết là tức giận hay là ủy
khuất, cái mũi đau xót, nước mắt không ngăn được rơi xuống, từng bước
một lui về phía sau, thì thào: “Ta chính là thương, chính là yêu hắn,
không cần ngài lo, không cần ngài lo!”
Nói xong, xoay người,
nhanh hướng chạy về phòng nàng, Hoa Mai bà bà nấp ở sau cây cột nhanh
chóng lẻn ra, ngăn Lăng Tuyết Mạn, bắt buộc nàng dừng chạy, chậm rãi
bước trở về.
Mạc Kỳ Minh kinh ngạc nhìn bóng lưng kia biến mất,
ngực kịch liệt phập phồng, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt
như đao khắc, đứng im thật lâu, vung tay áo rời đi.
Tam Vương phủ.
“Mặc Thanh, đêm nay Lâm Mộng Thanh dẫn cấm vệ quân trực dịch quán, phái
người ám sát! Mục tiêu thứ nhất là giết thái tử Nam Chiếu, nếu thành
công, đó là Lâm Mộng Thanh bảo vệ không chu toàn, bụng làm dạ chịu! Nếu
là thất bại, sử dụng toàn lực giết Lâm Mộng Thanh, bổn Vương phải cho
hắn chết không có chỗ chôn!”
“Vâng, chủ tử!”
Mặc Thanh không nói hai lời, chắp tay nhận lệnh, sau đó rời khỏi.
“Lăng Tuyết Mạn, nếu hắn là nam nhân nàng yêu tận đáy lòng, nàng vì hắn mà
không chịu đi cùng bổn Vương, bổn Vương sẽ giết hắn! Thứ gì bổn Vương
không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng!” Trên mặt Mạc Kỳ Minh
nổi lên lạnh lẽo cùng khát máu, “Bạch Tĩnh An, Hạ Chi Tín, bổn Vương
quyết không cho phép phản bội, tạm lưu lại bọn chúng, nếu không có giá
trị, giết không tha!”
Ban đêm, mây ít sao thưa.
Trong mật thất, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trước bàn, dạy nàng chơi cờ.
“Mạn Mạn, đánh cờ cần bình tĩnh, đi một bước, tính ba bước, mắt thấy sáu đường, trù tính bố cục…”
“Nhưng làm sao có thể tính được đối thủ sẽ đi nước nào?”
“Cái này cần có sức phán đoán, tỷ như, nàng đi một bước này, trẫm căn cứ nước cờ của nàng, là biết…”