Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 472: Chương 472




Mà dưới chân núi, đã có bóng đen từ đỉnh núi bay xuống, Hoa Mai bà bà không cần suy xét liền tung ra một chưởng, đem Lăng Tuyết Mạn thủ hộ bên người!

Võ công Mặc Thanh vốn không thấp, né được, nhưng đầu vai vẫn bị chưởng quét đến, cánh tay trái nhất thời thõng xuống, lảo đảo hạ xuống, thấy rõ đúng là Lăng Tuyết Mạn, nói: “Chủ tử cho mời! Nhưng chỉ mời một mình Lăng chủ tử, những người khác nếu như cố ý đuổi theo, Thái Thượng Hoàng sẽ mất mạng!”

“Cút! Ở trước mặt Hoa Mai bà bà ta, còn dám làm càn!” Hoa Mai bà bà không cần che giấu thân phận nữa, lập tức mắng.

Mặc Thanh ngẩn ra, kinh nghi, cẩn thận quan sát Hoa Mai bà bà, một chưởng quỷ dị vừa rồi, hắn ngay cả chống đỡ cũng khó… Đúng là cực phụ vang danh trên giang hồ Hoa Mai bà bà!

Lăng Tuyết Mạn hạ nhô đầu ra, nói: “Mặc Thanh, ở trên núi như thế nào?”

Mặc Thanh dùng tay phải chống vai trái, kiên trì nói: “Lăng chủ tử, chủ tử của thuộc hạ có lệnh, chỉ cho phép một mình ngài lên núi, nếu như ngài không tuân theo, Mặc Thanh có bị Hoa Mai bà bà giết, sẽ không thể mang ngài đi lên.”

“Được!”

Lăng Tuyết Mạn mới đáp ứng, đã thấy Hoa Mai bà bà đã lẹ ra tay, nàng còn chưa kịp thấy rõ ràng, miệng Mặc Thanh đã phun máu tươi ngã trên mặt đất!

“Bà bà, bà giết người?” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi bước lui về sau, Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng đỡ lấy.

“Người xấu, ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta.” Hoa Mai bà bà nói xong, nắm vai Lăng Tuyết Mạn, nói với Xuân Đường Thu Nguyệt: “Bọn họ không thể đi lên, ở phía dưới chờ, hoặc là liên lạc với bọn Vô Cực, cẩn thận một chút.”

“Vâng!”

Hoa Mai bà bà mang theo Lăng Tuyết Mạn, nhảy lên, đứng ở đỉnh núi nhìn quanh, rất nhanh liền thấy được khe nước sâu, sau đó từ trên không duyên dáng hạ xuống.

“Tình nhân!”

Lăng Tuyết Mạn kêu một tiếng, vội chạy về phía Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn quay đầu, cả kinh kêu lên: “Mạn Mạn, nàng đừng chạy, trên đất có tảng đá!”

“A-” Lăng Tuyết Mạn vội dừng lại, vững vàng từng bước bước đi qua đi.

Hoa Mai bà bà chậm rãi đuổi kịp, một đôi ánh mắt lợi hại theo dõi Mạc Kỳ Minh đứng bên ngoài ngôi nhà gỗ, cùng Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu bị bắt làm con tin.

“Tình nhân, chàng bị thương? Sao trên người nhiều máu như vậy? Trên mặt cũng có, thương thế của chàng ở nơi nào? Mau cho ta nhìn xem!” Lăng Tuyết Mạn thấy người Mạc Kỳ Hàn đầy máu, kích động nói năng lộn xộn, ánh mắt thoáng nhìn, kinh hãi kêu to, “Người chết! Quá nhiều người chết!”

“Mạn Mạn, nàng đừng khẩn trương, trẫm không có bị thương, máu là của sát thủ.” Mạc Kỳ Hàn vội nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn, an ủi nàng, lại nhịn không được quở trách: “Bảo nàng trốn, nàng sao không nghe lời?”

“Ta sao có thể không đến? Đã nói sinh tử không rời, chàng lại gạt ta!” Lăng Tuyết Mạn tức giận nói xong, nắm chặt tay Mạc Kỳ Hàn, mới nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, lớn tiếng nói: “Tam Vương gia, ta cũng biết! Buổi tối tiết nguyên tiêu năm đó, ta coi ngài là bạn tốt, quan tâm ngài, ngài lại gạt ta! Chính là ngài bắt ta đi, ngài còn khi dễ ta! Ta thật giận ngài, ngài bây giờ nhanh thả phụ hoàng mẫu hậu, nếu không ta không muốn gặp ngài!”

Mạc Kỳ Minh trả lời: “Mạn Mạn, nàng lại đây! Nàng lại đây, ta thả bọn họ! Ta giữ lời!”

“Tam Vương gia, ta đã nói rồi, ta chỉ xem ngài như bạn bè, ngài cũng thấy đó, ta có phu quân, ngài không cần thích ta được không? Ngài thả người, Hoàng thượng sẽ không giết ngài, được không?” Lăng Tuyết Mạn quyết định hô lên, nàng, thật sự không muốn nhìn thấy Mạc Kỳ Minh chết, bất đắc dĩ…

“Ha ha! Không có khả năng! Mạn Mạn, nàng không cần quá ngây thơ! Ta nếu đi đến bước này, liền không tính quay đầu lại! Ta hỏi nàng một lần nữa, nàng không tới? Nếu còn không qua đây, ta trước hết giết mẫu hậu của nàng!”

Mạc Kỳ Minh lại cuồng tiếu, môt cây chủy thủ từ trong tay áo xuất ra, trong nháy mắt, nhắm ngay vào ngực Lương Khuynh Thành, đồng thời, một cánh tay để ngang trước ngực bà!

“Tam Vương gia không cần! Ngài đừng giết mẫu hậu! Ta van cầu ngài, ngài đừng giết người!” Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn lên, liên tục xua tay.

Trong mắt Mạc Kỳ Hàn phun lửa, nhìn mắt Hoa Mai bà bà, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, phải biết rằng, võ công Mạc Kỳ Minh không thấp, mà khoảng cách bọn họ lại khá xa, lại còn phải chống đỡ ước chừng hơn năm mươi sát thủ, chỉ cần vừa động, không đợi bọn họ qua được sát thủ, Mạc Kỳ Minh có thể đồng thời giết Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu!

“Mạn Mạn, ta đếm ba tiếng, nàng còn do dự, ta liền động thủ!” Mạc Kỳ Minh hô lớn, “Một, hai…”

Lăng Tuyết Mạn không tự chủ nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, tâm đột nhiên đau, ánh mắt kia thâm trầm cùng ảm đạm, bất đắc dĩ cùng bi thống, đối với người yêu của mình cùng mẫu thân, hắn không cách nào lựa chọn, cũng nói không nên lời một câu ngăn cản hoặc là khuyên nàng bước qua.

Nếu như Lăng Tuyết Mạn không đến, hắn liều mạng hết thảy, hắn có thể lấy cái chết cứu cha mẹ, nhưng Lăng Tuyết Mạn đã đến đây!

“Ba…”

Giọng Mạc Kỳ Minh nhỏ dần, đột nhiên đâm xuống một đao, tốc độ làm người ta ngăn cản không kịp, mà sát thủ cản trước mặt bọn họ, làm Hoa Mai bà bà cũng không thấy rõ một đao kia đâm ở nơi nào!

Chỉ thấy ngực Lương Khuynh Thành đỏ một mảnh, Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhìn bọn họ, “Mạn Mạn, một đao này không chết, nhưng mất máu nhiều sẽ chết! Nàng có thể chần chờ, nhưng đao tiếp theo sẽ đâm thẳng vào tim!”

“Không! Không! Mẫu hậu – “

Lăng Tuyết Mạn tuôn nước mắt, hô thê lương , té quỵ trên đất.

Toàn thân Mạc Kỳ Hàn cứng ngắc, gắt gao theo dõi mẫu hậu, môi mỏng rung động, cũng là phát không ra một thanh âm.

Đột nhiên, Lăng Tuyết Mạn bò lên, khóc biến thành cười!

“Ha ha ha – “

Cười, gần như điên, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu!

Từng bước một bước tới, từng bước đi đến -

“Mạn Mạn! Không cần! Không cần đi! Mẫu hậu – “

Mạc Kỳ Hàn đột nhiên điên cuồng gào thét, vừa xông lên muốn đi qua, Hoa Mai bà bà vội kéo hắn lại, gấp giọng nói: “Hàn tiểu tử con bình tĩnh một chút! Bình tĩnh xem xét! Mạn Mạn sẽ không sao!”

“Sư nương, làm sao bây giờ? Mạc Kỳ Minh là đồ điên, ai hắn cũng dám giết! Làm sao bây giờ!” Mạc Kỳ Hàn thấp giọng, đưa mắt nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn càng ngày càng xa, lần đầu tiên lại cảm nhận được thế nào là vô lực, đành chịu!

Lăng Tuyết Mạn nâng váy, cẩn thận đi qua khe suối, nhìn Mạc Kỳ Minh, nhợt nhạt cười, lại từng bước từng bước tới gần, thẳng đến ở trước mặt hắn, nâng mặt lên, nhẹ nhàng mở miệng, “Ta đến đây, ngài hài lòng chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.