“Mẫu thân!”
Một tiếng nói trẻ thơ truyền đến, mọi người nhìn lại, Mạc Ly Hiên cùng quản gia một trước một sau đi đến.
“Hiên nhi!” Lăng Tuyết Mạn tràn ra mỉm cười ngọt ngào trên mặt.
Mạc Ly Hiên đi tới, tràn đầy tươi cười nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Mạn, sau
đó hướng năm nam nhân kia quỳ gối hành lễ: "Con thỉnh an phụ vương!
Thỉnh an các vị hoàng thúc!"
"Hiên nhi, đứng lên đi." Mạc Kỳ Diễn cười nhẹ nói.
"Vâng, tạ phụ vương!"
Quản gia thỉnh an xong lui sang một bên, Mạc Ly Hiên không có ngồi, mà tới
gần Lăng Tuyết Mạn, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, ngài đã ra mắt phụ vương
hoàng thúc chưa?"
"Ách, quên rồi!" Lăng Tuyết Mạn le lưỡi.
"Mẫu thân, ngài không ngừng xảy ra chuyện, Hiên nhi lại còn nhỏ, vẫn là phụ
vương hàng thúc mới có trọng lượng nói chuyện ở trước mặt hoàng gia gia, ngài phải đối xử tốt với các ngài ấy, như vậy về sau mới có người bảo
vệ mạng cho ngài ở chỗ Hoàng gia gia!"
"A? Vậy à? Nhưng bọn họ cười nhạo ta, ta còn muốn tận lực nịnh nọt bọn họ sao?"
"Ách, không cần tận lực, phụ vương công minh phân rõ, ngài nịnh không được,
Tam Hoàng thúc tương đối làm cho người ta sợ hãi, ngài chú ý nhiều một
chút, Ngũ thúc lúc thì cười lúc lại lạnh, âm tình bất định, ngài cũng
phải cẩn thận, Lục thúc là người hiền lành, ha ha, Thất thúc trên mặt
càng hung dữ, nói rõ trong lòng ngài ấy càng không tức giận, ngài cũng
không cần lo lắng, con thấy Thất thúc đã bại dưới tay ngài."
"Ha ha, Hiên nhi thật hiểu chuyện nha!"
"Đó là đương nhiên!"
Đối với hai mẹ con thì thào bàn tán, năm người ngồi hai bên lại càng nhăn
mày, nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn đến Mạc Ly
Hiên cười hết sức đắc ý, Lăng Tuyết Mạn khi thì giật mình, khi thì vui
vẻ.
"Khụ khụ!"
Mạc Kỳ Dục cảm thấy có chút không tốt ho khan hai tiếng.
Vừa ra tiếng, rốt cục làm 2 mẹ con tạm dừng, quay đầu lại nghi hoặc nhìn
hắn, Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nói: "Dục Dục, ngươi uống trà bị mắc kẹt
lá trà ở trong cổ họng sao?"
"Ha ha ha!"
Mọi người đầu
tiên là ngẩn người, sau đó toàn bộ cười lên, ngay cả Mạc Kỳ Minh suốt
đời lạnh lẽo cũng không nhịn được ý cười trên.
Mạc Ly Hiên cười ôm bụng ngồi ở trên mặt đất, ngửa đầu vừa cười vừa nói: "Mẫu thân, ngài, ngài thật sự là thiên tài!"
Lăng Tuyết Mạn rất mơ hồ, chỉa chỉa Mạc Kỳ Dục, không hiểu nói: "Hắn, hắn
không phải là bị nghẹn lá trà sao? Vậy hắn không có việc gì đi ho khan
làm gì? Cổ họng nhiễm trùng?"
"Ngươi, ngươi mới bị cổ họng nhiễm
trùng, bị mắc kẹt lá trà!" Mạc Kỳ Dục vừa giận vừa buồn cười, tay ở trên đùi mạnh đập vài cái, "Ta có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy sao?"
Cạc cạc!
Lăng Tuyết Mạn lúng túng, cười khan hai cái, không ngại học hỏi kẻ dưới nói: "Vậy ngươi ho khan làm gì?"
"Tẩu cứ nói đi? Hai người các người một lớn một nhỏ cư nhiên không thèm để ý đến chúng ta mà nói nhỏ, nhưng chúng ta không có gì, chỉ có Tiểu Thất
không nhịn được, cho nên mới ho nhắc tẩu!" Mạc Kỳ Lâm khẽ cười nói.
"Ách, cư nhiên lại chê cười ta!"
Lăng Tuyết Mạn rất là thẹn thùng cúi đầu, kết quả bụng lại không tốt ‘ọc oc’ vang lên một tiếng, không lớn không nhỏ, vừa khéo có thể cho mọi người
trong phạm vi hai thước nghe được, cái này mọi người thật vất vả mới
dừng lại nổi lên tiếng cười!
"Cười cái gì mà cười? Người ta đói
bụng thôi, một ngày không đụng bữa cơm, đổi lại là các ngài, các ngài
không đói bụng sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận dùng sức dậm chân, muốn
ngăn tiếng cười chói tai của đám người này.
Nhưng, nàng dỗi hờn
như đứa nhỏ, một cái nhăn mày, một nụ cười lại tác động sâu sâu đến tâm
mấy nam nhân, Mạc Kỳ Diễn cười nhẹ, nhìn về phía Mạc Ly Hiên hỏi: "Hiên
nhi, bữa tối có làm tốt chưa?"
Một gia đinh ghé vào trên lỗ tai
quản gia nói vài câu, quản gia lập tức trả lời: "Bẩm Nhị Vương gia, tiểu Vương gia, Vương phi, bữa tối đã chuẩn bị tốt, mới vừa rồi chúng nô tài không dám quấy rầy, hiện tại xin chỉ thị các vị chủ tử, có dùng bữa
cùng nhau hay không?"
"Không!" Lăng Tuyết Mạn lập tức đáp "Không
được!"mới há miệng thở dốc, lời nói liền bị Mạc Kỳ Diễn cướp lấy, "Cùng
nhau dùng, tất cả mọi người không cần cố kỵ gì, cùng nhau dùng bữa."
"Vâng, nô tài thỉnh các vị chủ tử dời bước đến nhà ăn!" Quản gia cung kính trả lời, sau đó vội vàng mang theo gia đinh đi ra ngoài.
Mạc Kỳ Diễn giơ lên tươi cười như tẩm gió xuân, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mặt Lăng
Tuyết Mạn trợn mắt há hốc mồm, khẽ cười nói: "Sao Tứ Vương phi lại hẹp
hòi, không dám chiêu đãi chúng ta một bữa cơm sao?"
Đau dài không bằng đau ngắn, ta là không muốn dùng với ngài.
Lăng Tuyết Mạn lẩm bẩm trong lòng một câu, sau đó gượng ép ngoéo môi, cười
so với khóc còn khó coi hơn, "Ta làm sao dám? Dù sao lại không phải ăn
đồ của ta, các ngài ăn không hết cũng có thể đóng gói mang đi, ta thật
không sao cả."
Ah... Ah..., thật sự là không hiểu nổi, hôm qua
mới chính thức nói rõ tình cảm hai người bọn họ tan vỡ, thế nào hôm nay
lại cười với nàng như vậy?
Lăng Tuyết Mạn âm thầm nắm chặt nắm
tay, nói cho mình, tuyệt không thể bị nét mặt cùa Mạc Kỳ Diễn cho lừa
gạt càng sâu, hiện tại thu tay lại còn không đến mức quá thương tâm, nếu yêu đến không thể tự kềm chế, lại không cách nào chấp nhận hắn tam thê
tứ thiếp, vậy nàng liền thắt cổ tự sát đi!
Mạc Kỳ Lâm nhịn cười không được, "Tứ tẩu, tẩu thật không đau lòng gia tài của Tứ ca sao?"
"Hì hì, ta mỗi ngày chỉ làm sâu gạo ăn cơm ngủ qua ngày, cái khác cũng không quản!" Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt trả lời.
"Sâu gạo? Là cái gì?" Mở miệng hỏi là Mạc Kỳ Minh từ lúc tiến vào chưa phát ra một lời.
Lăng Tuyết Mạn bị giật mình, tươi cười cũng thay thành cứng ngắc, "Sâu gạo chính là, chính người là hết ăn lại nằm chờ ăn!"
"A? Cách nói này thật mới mẻ!" Mạc Kỳ Minh cong môi, tràn ra mỉm cười.
Lăng Tuyết Mạn bị nụ cười kia làm chấn động, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh,
tình cảnh trong thiên lao Mạc Kỳ Minh tới nhanh chóng nổi lên trước mắt, nhất là một câu cuối cùng của hắn, "Bổn vương đối với Tứ Vương phi cảm
thấy thật hứng thú!" Để cho nàng run sợ, cảm giác hứng thú này, tuyệt
đối không phải là thích như Mạc Kỳ Diễn, là cái gì nàng không rõ ràng
lắm, nhưng chính là trong lòng sợ hãi!
"Mới mẻ à? Ha ha, ta ta thuận miệng nói bừa thôi." Lăng Tuyết Mạn lắp bắp, tim khẩn trương đập bình bịch.
Thấy thế, những nam nhân khác đều cau mày, Mạc Kỳ Lâm lại cười nhẹ nói: "Tứ
tẩu, Tam ca không hay nhiều lời, hôm nay đột nhiên hỏi một câu lại làm
tứ tẩu vốn mồm miệng lanh lợi bị sợ đến cà lăm rồi!"
Nghe Mạc Kỳ
Lâm nói vậy, Lăng Tuyết Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ được hắn ở
trong thiên lao từng nhắc nhở nàng đề phòng Tam Vương gia, liền cảm kích cười mỉm với Mạc Kỳ Lâm, "Ngũ Vương gia nói đúng lắm, ta vốn nhát gan
mà."
"Sao? Ngươi nhát gan?" Mạc Kỳ Dục nghe vậy, khinh bỉ nói,
"Ngươi ngay cả quạt lưu ly của ta cũng dám đoạt, ngươi còn nhát gan à?"