“Nhị Vương gia, ta thật không có ý đó, ngài đừng tức giận, cũng đừng không
đến thăm Ly Hiên được không?” Lăng Tuyết Mạn khẩn thiết nói.
Mạc Kỳ Diễn giật mình, nhẹ giọng nói: “Ta không có tức giận.”
Hắn quả thật không có tức giận, chỉ là có một chút mất mát không rõ. Đối
với nữ tử này, hắn nhìn không thấu. Trên người nàng có vẻ như có ma lực. Từ ngày đầu tiên nàng gả đến, hắn liền bị nàng hấp dẫn mà không hiểu vì sao, giúp nàng, cứu nàng, thương nàng. Ly Hiên bởi vì mẹ đẻ mất sớm,
lại là con của trắc phi, từ nhỏ rất ít gần gũi người khác, lại thích
nàng. Điều này làm cho hắn càng không hiểu rõ nữ tử này.
“Ha ha,
không tức giận là tốt rồi. Trong lòng Tuyết Mạn luôn luôn cảm kích ân
cứu mạng của Nhị Vương gia. Vừa rồi coi như ta nổi điên, Nhị Vương gia
đừng để trong lòng.” Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng cười nói.
Mạc Kỳ
Diễn nhìn Lăng Tuyết Mạn tươi cười tỏa sáng động lòng người, tâm tình
cũng vui vẻ theo, khóe môi giương lên một chút độ cong đẹp mắt “Tứ đệ
muội nói quá lời, ta biết nàng chính là như vậy, làm sao mà tức giận?”
“Làm sao ngài biết?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc.
“Ha ha!” Mạc Kỳ Diễn sâu mâu híp lại tuấn dật trên mặt giơ lên mê người
cười mang theo trêu tức nói: “Lần đầu gặp nàng đã biết! Nàng lỗ mãng,
nếu lúc ấy ta không ra tay, ai cũng không cứu được nàng!”
“Ách, là ta quá kích động thôi!” Lăng Tuyết Mạn xin lỗi, lại giễu cợt nói: “Ta có nên cảm tạ Nhị Vương gia một chút không?”
“Sao? Tốt lắm.” Mạc Kỳ Diễn ngẩn người, chợt cười khẽ bình tĩnh nhìn mắt Lăng Tuyết Mạn trong veo hoạt bát.
“Ha ha, ta không có lễ vật gì có thể xứng với thân phận tôn quý của Nhị
Vương gia. Vật bình thường nhất định là coi không được, chờ ta tìm ra
một lễ vật đặc biệt sẽ tặng cho Vương gia!” Con ngươi của Lăng Tuyết Mạn giảo hoạt chuyển động, nghiêng đầu cười nói.
Mạc Kỳ Diễn chợt
nhíu mày nói: “Được ta chờ! Bất quá ta không cần nàng hồi báo, chỉ cần
nàng giúp ta chiếu cố Hiên nhi là tốt rồi. Khó được hắn nàng thích như
thế, trong lòng ta thật cao hứng.”
“Hì hì chúng ta chiếu cố lẫn
nhau. Chính xác mà nói, không phải ta đang chiếu cố hắn, mà là hắn đang
chiếu cố ta. Ha ha, tiểu tử kia rất lợi hại, giúp ta trảm yêu trừ ma!”
Trong ánh mắt Lăng Tuyết Mạn kích động, thần thái tươi cười như tràn đầy sắc màu lung linh làm người ta hoa mắt.
Mạc Kỳ Diễn ngẩn người, hứng thú dạt dào nói: “Phải không? Tại sao gọi là trảm yêu trừ ma?”
“Chính là…”
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đứng ở ngoài cửa, tay đã bưng khay trà một hồi lâu, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Xem bộ dáng hai người trò chuyện với nhau thật vui như không dừng được,
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt thở dài một hơi tiến vào, để cái khay ở trên
bàn, rót xong mỉm cười “Thỉnh Nhị Vương gia dùng trà! Thỉnh Vương phi
dùng trà!”
“Được, các ngươi lui ra đi.” Mạc Kỳ Diễn ngưng cười nói.
“Vâng, Nhị Vương gia!”
Hai nha hoàn lui ra, để lại không gian cho Mạc Kỳ Diễn cùng Lăng Tuyết Mạn, canh giữ ở bên ngoài, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng nói tiếng cười bên trong luôn luôn không dứt. Thoáng cái đã buổi trưa.
Lúc sau, Mạc Ly Hiên từ phòng ăn mang đến bánh mai hương, Lăng Tuyết Mạn ăn vui vẻ, cười vui vẻ. Cái loại tình thân này làm nàng cảm thấy đây là
ngày vui sướng nhất kể từ khi đến nơi đây.
Lăng Tuyết Mạn cũng
không biết gặp gỡ Mạc Kỳ Diễn lần này sẽ mang đến cho nàng tai nạn lớn
lao, gần như thay đổi vận mệnh tình cảm cả đời nàng.
Gửi thanks