Trong Thủy Viện, Lăng
Tuyết Mạn tắm nước nóng, thay quần áo sạch, cảm giác vẫn là lạnh đòi
mạng, Xuân Đường bưng canh gừng tới, nhưng Lăng Tuyết Mạn vừa nghe mùi
gừng liền nhăn mũi khó chịu, nói cái gì cũng không uống, cuối cùng chui
vào trong chăn ấm.
Liễu Ngô Đồng ngồi trong chốc lát, Lăng Tuyết
Mạn nhớ lại chuyện dâng hương, nói: "Ngô Đồng, ta không sao, nàng muốn
là ta cùng nàng đi dâng hương, hay là một mình nàng đi?"
"Tuyết
Mạn, nàng vừa bị lạnh, sẽ không cần đi, để khỏi bị nhiễm phong hàn. Ha
ha, một mình ta đi thôi." Liễu Ngô Đồng thân thiết nói.
"Ừm, cũng tốt." Lăng Tuyết Mạn gật đầu, kêu: "Thu Nguyệt!"
Thu Nguyệt tiến vào, "Vương phi, có nô tỳ!"
"Quản gia đồng ý cho Ngô Đồng đi dâng hương không?" Lăng Tuyết Mạn hỏi.
"Quản gia nói có thể." Thu Nguyệt nhìn Liễu Ngô Đồng một cái, cười hết sức giả tạo.
Nhưng Lăng Tuyết Mạn không chú ý tới, ngược lại vui mừng tràn ra tươi cười,
"Tốt lắm, Thu Nguyệt ngươi đưa Ngô Đồng đi từ đường đi."
"Vâng, Vương phi!"
Chậm rãi bước đi trên hành lang, Liễu Ngô Đồng thu hồi tươi cười, hỏi: "Thu Nguyệt, Hàn ca ca lúc đi yên ổn không?"
Thu Nguyệt bước thong thả ở đằng sau, nghe vậy, không mặn không nhạt trả
lời: "Chủ tử nhà nô tỳ thật yên ổn, Liễu tiểu thư nên cao hứng."
Bước chân nhẹ dừng, Liễu Ngô Đồng quay lại, khẽ cắn môi đỏ, nói nhỏ: "Thu Nguyệt, Hàn ca ca lúc lâm chung có nhắc tới ta không?"
"Không có, chủ tử cũng không nói gì, chỉ giao cho chúng nô tì ngày sau phải
hầu hạ tốt Vương phi, tận trung với Vương phi, đó là tận trung với chủ
tử." Thu Nguyệt mang tươi cười nhàn nhạt trên mặt, lại mạng giọng mỉa
mai.
"Ừ." Liễu Ngô Đồng máy móc gật đầu, nước mắt lại rơi xuống,
nói: "Hàn ca ca nhất định hận ta, là ta thực xin lỗi hắn, là ta phụ hắn, không có bồi hắn đi đến đoạn đường cuối cùng."
"Liễu tiểu thư,
chủ tử nhà nô tỳ đã mất, nói những thứ này đã không có ý nghĩa nữa, Liễu tiểu thư vẫn là nghĩ cho những ngày sau đi, nô tì mong ước Liễu tiểu
thư sớm ngày tìm được một nam tử khỏe mạnh làm phu quân." Thu Nguyệt
cười nói bình thản.
"Thu Nguyệt" Liễu Ngô Đồng mở to hai tròng
mắt, thì thào nói: "Ngươi, ngươi trách ta? Hàn ca ca nhất định là càng
hận ta, trách không được, trách không được…"
Thu Nguyệt đã không
còn nhẫn nại xem Liễu Ngô Đồng bi thương, liền thúc giục: "Liễu tiểu
thư, nhanh đến từ đường, chúng ta đi thôi, thời tiết thay đổi lớn, chậm
trễ một lát sẽ có mưa, Vương phi nhà nô tỳ bị lạnh, không thể chiêu đãi
Liễu tiểu thư, Liễu tiểu thư dâng hương cho chủ tử xong, nô tì liền đưa
Liễu tiểu thư xuất phủ đi!"
"Ngươi đuổi ta đi?" Liễu Ngô Đồng cắn chặt môi, dùng khăn lau lệ, nhìn Thu Nguyệt, nói: "Chủ tử nhà ngươi đều chưa bao giờ bảo ta đi, ngươi chỉ là một cái hạ nhân mà dám quá phận?"
Thu Nguyệt ngẩn ra, tức thì bình tĩnh nói: "Liễu tiểu thư, lời này sai rồi, nô tì sao dám có lá gan lớn như thế, đuổi Liễu tiểu thư đi? Chỉ là cho
đến hôm nay, chủ tử mất, nô tì hầu hạ bên cạnh chủ tử mười năm, chính
mắt nhìn chủ tử đặt hết cảm tình vào Liễu tiểu thư, nhưng khi bệnh tình
chủ tử nguy kịch là lúc, Liễu tiểu thư lại bỏ ngài ấy, nô tì là hạ nhân, không dám phán xét, nhưng cũng nhìn ra được, tình cảm của Liễu tiểu thư có không hơn cái này, ngài yêu nhất chính là bản thân mình, không phải
chủ tử nhà nô tỳ. Nô tì hôm nay nói lời này, tuy là bất kính, cũng là
lời tâm huyết."
"Thu Nguyệt!" Liễu Ngô Đồng khiếp sợ nhìn, cánh môi run lên, nói: "Thu Nguyệt, ngươi không phải là cũng thích Hàn ca ca?"
Sắc mặt Thu Nguyệt buồn bã, nhếch môi, dừng vài giây, sau đó cằm giương
lên, kiên định nói: "Vâng, nô tì luôn luôn ngưỡng mộ chủ tử, nhưng nô tì biết mình thân phận đê tiện, không xứng với chủ tử, chỉ cần chủ tử vui
vẻ, nô tì liền cũng vui vẻ, trong lòng chủ tử không có nô tì, nếu là có, nô tì nhất định cùng chủ tử sinh chết không rời, sinh ở cùng nhau, chết cũng cùng nhau!"
"Thu Nguyệt" Liễu Ngô Đồng ngẩn ra.
"Liễu tiểu thư, đi thôi, nô tì lát sau còn phải hầu hạ Vương phi nhà nô tỳ!"
Thu Nguyệt nói ra lời nói giấu ở đáy lòng nhiều năm, tâm lập tức buông lỏng, lạnh lùng đi về phía trước.
Liễu Ngô Đồng tái mặt, giật mình nhìn bóng lưng Thu Nguyệt, nàng không muốn
thừa nhận phê phán đau đến rỉ máu của Thu Nguyệt, lại không cách nào tìm cho mình lý do, nàng, quả thật không muốn chết, bởi vì nàng nghe được
tin tức phụ thân nàng mang về, Hoàng Thượng đã quyết định, nếu như đại
hôn có thể làm cho Tứ Vương gia hết bệnh, sẽ được phong thưởng, nếu như
Tứ Vương gia chết, Vương phi liền chôn cùng, phu thê cùng ngủ. Mặc dù
không phải chôn cùng, nàng không phải là làm quả phụ cả đời sao?
"Liễu tiểu thư?" Thu Nguyệt quay đầu kêu.
Liễu Ngô Đồng cả kinh, cắn răng một cái, dứt bỏ tâm tư lo lắng, cất bước đuổi theo.
Quản gia đã chờ ở trong từ đường, nhìn thấy Liễu Ngô Đồng tiến vào, dặn dò đơn giản vài câu, cùng Thu Nguyệt lui ra.
Quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.
Liễu Ngô Đồng nhìn linh vị trên bàn thờ, lòng đau như cắt.
"Hàn ca ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta phụ thâm tình của chàng, tha
thứ cho ta được không? Hàn ca ca, đêm đó ta nghe được tiếng tiêu của
chàng, nhưng ta đuổi theo đi ra, lại không ai, Hàn ca ca, có phải chàng
tới tìm ta không? Ta rất muốn gặp chàng, chỉ cần liếc mắt cũng được,
nhưng không thấy chàng nữa, chàng hận ta phải không? Chàng không muốn
gặp ta, lâm chung cũng không từng sai người tìm ta, trong lòng ta thật
là khó chịu, thật là khó chịu "
"Hôm nay, nhìn đến Vương phi của
chàng mặc cái áo choàng tuyết trắng đó, ta suýt nữa khóc lên, là bản
thân ta từ bỏ thân phận Tứ Vương phi a! Thu Nguyệt nói ta ích kỷ, ta
hiện tại mới phát hiện, ta thật sự thật ích kỉ, thật ích kỉ, ta chỉ nghĩ tới bản thân mình, mà không để ý cảm thụ của chàng, tổn thương tâm của
chàng, thật thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, Hàn ca ca, nếu có kiếp sau,
Ngô Đồng nhất định bồi thường chàng, cùng chàng không rời."
Sau tường, Mạc Kỳ Hàn căng thẳng thân mình, cứng ngắc khuôn mặt, xuất thần đứng yên.
Lời nói nỉ non, từng câu rõ ràng truyền vào tai, một tiếng ‘Hàn ca ca’ làm
hắn tan nát cõi lòng, nhưng mà, ngày đó một màn nàng tuyệt tình luôn
luôn nhảy ra trong đầu óc của hắn, hận sao? Hắn có thể nào không hận?
Mắt nhắm lại, bàn tay to chắp ở sau người run rẩy, môi mỏng nhếch, trong lòng nổi cơn sóng ngầm.
Sư phụ từng nói, Ngô Đồng cùng hắn không có tướng vợ chồng, lúc ấy hắn
không tin, vì đại kế hắn lừa gạt nàng, nhưng vì thế cũng biết, nàng
thương hắn thật sự không đủ sâu, không muốn cùng hắn đồng sinh cộng từ,
hắn để nàng đi, không lại vãn hồi nàng, hắn đang đợi thời gian hòa tan
tình yêu của hắn dành cho nàng, đế vương vốn cũng không có chân ái, hắn
không tin, hắn nếm thử, kết quả hắn thất bại.
Cuộc đời này, hắn
không nghĩ lại yêu, không nghĩ lại để cho dù bất kỳ nữ nhân nào làm hắn
rối rắm, đau lòng, nhưng lại xuất hiện một nữ tử, nàng tên Tuyết Mạn.
Thấy nàng rơi xuống nước, lòng hắn khẩn trương gần như muốn nhảy ra, bất
chấp khả năng bại lộ thân phận, không hề nghĩ ngợi nhảy ra ngoài.
Tuyết Mạn, nàng lại sẽ như Ngô Đồng, phụ ta?