Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn
đầu nổi gân xanh, hơi hơi nghiêng người giảm bớt áp lực cho Lăng Tuyết
Mạn nhưng vẫn cường thế nói: “Nữ nhân, ta chính là bắt buộc ngươi yêu
ta. Ngươi yêu hay không yêu cũng đờng mơ tưởng yêu người khác! Ngươi
muốn Mạc Kỳ Diễn mang ngươi đi, khuyên ngươi lập tức thu hồi tâm tư này. bằng không là ngươi ép ta hủy đi Mạc Kỳ Diễn! Hơn nữa ngươi vui vẻ với
hắn là hại hắn! Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là nữ nhân của Tứ
đệ hắn!”
“Ta không để Nhị Vương gia dẫn ta đi? Ngươi dựa vào cái
gì nói như vậy? Ta tin ngươi có bản lĩnh rất lớn, nhưng ngươi đừng đánh
giá bản thân quá cao. Người ta là con đương kim hoàng thượng, là Vương
gia! Ngươi cho ngươi là ai?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc đồng thời không
quên cười nhạt nói.
Nàng lại lần nữa coi hắn như là một thằng điên không biết trời cao đất rộng!
Mạc Kỳ Hàn từ chối cho ý kiến, nhíu mày, hắn dám nói lời này đương nhiên là có lá bài tẩy. Minh quốc truyền ngôi không phân biệt trưởng ấu, truyền
dòng chính không truyền thứ! Nếu không có con trai trưởng, sẽ chọn lựa
hoàng tử có năng lực làm thái tử. Thái tử đại ca của hắn ba năm trước
đây đã chết, hắn là con thứ của Hoàng Hậu, chỉ cần đứng ra là có thể kế
nhiệm vị trí thái tử. Ai cũng phải đối với hắn cúi đầu xưng thần!
Chính là khi đại sự chưa xong, hắn còn phải lấy thân phận người chết mà che dấu!
“Không phải ngươi nghĩ rằng Nhị Vương gia cùng ta có việc gì không dám cho
người khác biết cho nên mới nổi điên đánh ta đi?” Lăng Tuyết Mạn suy
đoán hỏi.
“Mọi cử động của ngươi nằm ở trong lòng bàn tay của ta. Xế chiều hôm nay các ngươi nói chuyện thật lâu đi? Ngươi đuổi theo Mạc
Ly Hiên suýt nữa té ngã, hắn còn anh hùng cứu mỹ nhân đỡ ngươi đúng
không? Tuyết Mạn ngươi tin ta có bản lĩnh thông thiên chưa? Ngươi muốn
giấu ta gặp gỡ tình lang là tuyệt đối không thể! Còn có, về sau nằm mơ
coi chừng miệng của ngươi cho tốt, đừng làm cho ta nghe được ngươi muốn
sống cùng Mạc Kỳ Diễn, muốn hắn mang ngươi đi!”
Mạc Kỳ Hàn dừng
một chút, ác độc bổ sung thêm: “Không phải chỉ quản tốt miệng, là phải
quản tốt lòng ngươi! Không có nam nhân có thể chịu được nữ nhân đứng núi này trông núi nọ! Ta muốn thể xác và tinh thần của ngươi đều hoàn toàn
thuộc về ta, có nghe hay không?”
Lăng Tuyết Mạn nghe mông lung
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta nằm mơ? Ta nói nói mớ kêu Nhị Vương gia dẫn ta đi? Ách, trời ạ! Ta thật sự là mất trí rồi! Người ta có thê có
thiếp, làm sao có thể dẫn ta đi? Thật là mất mặt!”
“Hừ! Hiểu được là tốt rồi!” Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh nói.
“Haiz, không đúng! Ngươi giám thị ta sao? Vì sao biết rõ ràng như thế? Còn có, ta đối Nhị Vương gia là ngưỡng mộ, đó là bởi vì hắn đã giúp ta, ta
không phải người vong ân phụ nghĩa. Nhưng ta kêu hắn dẫn ta đi chỉ là
nói bậy. Lăng Tuyết Mạn ta không làm nữ nhân phá hư gia đình người ta.
Ngươi nổi điên đánh ta thì ngươi phải giải thích cho ta!” Lăng Tuyết Mạn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Giải thích? Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp “Bản công tử không cần giải thích cho người khác!”
“Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nghiến răng “Được, ngươi không giải thích thì nói cho ta biết ngươi tên gì!”
“Không có khả năng! Đến đúng thời điểm. ngươi tự nhiên sẽ biết. Hiện tại ngươi cái gì cũng đừng nghĩ biết!”
“Ngươi! Ngươi xếp nội ứng bên cạnh ta?”
“Không thể trả lời!”
“Xuân Đường Thu Nguyệt biết ngươi không?”
“Không thể trả lời!”
Lăng Tuyết Mạn chen vào, nhón mũi chân nhìn xuyên qua vô số cái đầu đến bảng thông báo, cách quá xa thấy không rõ liền kéo tay áo Mạc Kỳ Dục kêu
lên: “Dục Dục ngươi xem xem xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi không được
gọi như vậy, ghê tởm chết!” đầu Mạc Kỳ Dục nổi gân xanh. Hắn đã quyết
định tuyệt không thể thích này nữ nhân điên điên này, không chỉ vì nàng
là Tứ tẩu của hắn, mà còn vì nếu thích nàng, ngày sau hắn chắc chắc
không có nổi một ngày tốt lành. Hắn muốn kiên quyết sửa lại xưng hô của
nàng.
“Ta cứ gọi, có bản lĩnh ngươi khâu miệng của ta đi!” Lăng Tuyết Mạn liếc mắt thè lưỡi nói.
Mạc Kỳ Dục lại phát điên “Ngươi, ngươi lại gọi, ta thật sự khâu miệng của ngươi!”
“Ây da, không gọi, không gọi, ngươi nhanh nhìn thôi!” Lăng Tuyết Mạn chuyển biến tốt, đẩy Mạc Kỳ Dục vào trong.