Tứ Vương gia nhập táng đã hơn mười ngày, Lăng Tuyết Mạn tạm thời buông lỏng, chỉ cần đi từ
đường thắp cho phu quân của nàng ba nén nhang là được rồi, thời gian
khác nàng tự do hoạt động.
Mà đến lúc này nàng mới biết được trong phủ Tứ Vương không chỉ có nàng là một quả phụ, mà còn có thêm hai người nữa!
Nhìn cách đó không xa, hai nữ nhân thướt tha, tiêu sái, xinh đẹp, quyến rũ
đang tản bộ, Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trong lương đình cắn hạt dưa, co giật khuôn mặt nhỏ nhắn!
Nhìn chủ tử không vui, Thu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Vương phi nếu không thích có thể không gặp trắc Vương phi.”
Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tiếp tục cắn hạt dưa “Ta không sao. Dù sao hiện tại
ta suốt ngày ăn không ngồi rồi, có người cùng ta phân cao thấp cũng thú
vị.”
Nghe vậy Xuân Đường cùng Thu Nguyệt cười, rót ly trà cho Lăng Tuyết Mạn uống cho trơn cổ!
“Ừ. Tiểu Vương gia đâu?” Lăng Tuyết Mạn tiếp nhận, nhấp một miếng, thuận miệng hỏi.
“Hồi Vương phi, tiểu Vương gia cùng sư phụ ở giáo trường ở hậu viên luyện kiếm.”
“Vậy ta đi xem hắn một chút.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, liếc về phía hai trắc
phi của Vương gia đang càng ngày càng gần - Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển
Dung - cười yếu ớt nói nhỏ: “Ngươi nói các nàng hôm nay tới là muốn mang cho ta thứ tốt đẹp gì?”
“Vương phi, ngài cũng không thể để cho
trắc Vương phi lấn đến trên đầu ngài. Tuy rằng họ vào cửa sớm, lại đã
hầu hạ Vương gia, nhưng họ đều không phải là chính thất mà chỉ là trắc
phi. Hiện tại đều vì Vương gia thủ tiết, nhưng ngày còn dài mà!” Xuân
Đường nhắc nhở đầy ẩn ý.
Đáng tiếc Lăng Tuyết Mạn chỉ có thể hiểu ý tứ bên ngoài, cười hì hì nói: “Ngươi xem ta là loại cái sẽ để cho
người khác khi dễ sao?”
“Ha ha. Như thế chúng nô tì yên tâm.” Hai nha đầu xin lỗi cười rộ lên.
“A! Vương phi thật là nhàn rỗi!”
Cốc Vũ Mị tới ngồi đối diện Lăng Tuyết Mạn, không thỉnh an, mặt mang ý cười, trong ánh mắt lại toàn là đùa cợt.
Ngay sau đó, Tôn Uyển Dung ngồi xuống ở một cái ghế kế bên, tay vỗ về chơi
đùa sợi tóc, mắt đung đưa kiều diễm, tiếng nói mềm mại đáng yêu: “Vương
phi ngồi ở trong lương đình cắn hạt dưa nhìn không có tao nhã đâu!”
“A? Muội muội đến nhắc nhở tỷ tỷ à?” Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, chậm rãi tăng thêm hai từ ‘muội muội’ cùng ‘tỷ tỷ’.
Tôn Uyển Dung sắc mặt cứng đờ rất nhanh khôi phục, lại vẫn cao ngạo nói: “Ta cũng không rảnh rỗi như thế này.”
“Ha ha, xem ra danh hiệu Tứ Vương phi ta đây là không có giá trị!” Lăng
Tuyết Mạn cười nhếch môi, lấy một hạt dưa cắn kêu thật lớn, thoáng nhìn
hai nữ nhân, ánh mắt khinh bỉ “Xuân Đường, Vương gia nhà ngươi lúc còn
sống có gia quy gì không? Vương phi lớn hay là trắc phi lớn? Thu Nguyệt, thừa dịp hiện tại tâm tình ta cũng không tệ, giúp ta tiễn khách!”
“Hồi Vương phi, đương nhiên là Vương phi ngài lớn. Theo quy củ, trắc phi
phải thỉnh an ngài. Nếu như thất lễ với Vương phi, chủ tử sẽ lấy gia
pháp trừng trị!” Xuân Đường cười nhạt trả lời.
“Ta nhớ kỹ. Ngày
hôm nay tâm trạng ta thoải mái, coi như bỏ qua. Lần tới…” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, nghiêng đầu nhìn về phía kia hai cái nữ nhân xanh cả mặt,
chậm rì rì nói: “Lần tới cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!”