Nghe Lâm Mộng Thanh
nói chuyện, làm mấy người đều nhíu mày, trong màn trướng yên tĩnh, đến
cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ.
Mà đám người Vô
Cực, Vô Giới, Lôi Việt như trước canh giữ ở ngoài trướng, vô cùng lo
lắng. Mới vừa nghe đến tiếng cười to, làm bọn họ có một lát vui mừng,
nghĩ rằng Mạc Kỳ Hàn không sao, nhưng ngay sau đó lại yên tĩnh khiến
lòng của bọn họ treo lên, thậm chí càng thêm bất an so với vừa rồi.
Đợi đã lâu, rốt cục nghe được trong màn trướng truyền đến tiếng kêu, “Người đâu!”
Là thanh âm Mạc Kỳ Hàn!
Mọi người kích động gần như muốn rơi lệ, Vô Cực, Vô Giới, Lôi Việt đồng
thời vọt vào, nhìn đến Mạc Kỳ Hàn nằm trên giường, chân ba người mềm
nhũn quỳ gối quỳ xuống!
“Chủ tử!”
“Chủ tử!”
“Tứ… Mạc tướng quân!”
Vô Cực Vô Giới vui mừng phát khóc, ánh mắt đỏ bừng, Lôi Việt thất thanh
kêu lên, lại vội sửa lại xưng hô, cúi thấp đầu, áy náy không thôi, “Vi
thần tội đáng chết vạn lần! Không mặt mũi nào gặp Hoàng Thượng a!”
Một tiếng ‘vi thần’ này, làm Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lại làm Mạc Kỳ Lâm khiếp
sợ mở to mắt! Ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên mặt Mạc Kỳ Hàn, ngây ngốc một lát, sau đó hiểu rõ, không nói gì.
Mạc Kỳ Hàn liền nói: “Vô Cực Vô Giới, đỡ Lôi Nguyên soái đứng lên!”
“Vâng, chủ tử!”
Hai cái nam nhi vạm vỡ, nâng tay áo lau khô nước mắt, nâng Lôi Việt dậy,
sau đó quỳ xuống trước mặt Thiên Cơ lão nhân, dập đầu trên đất, “Nô tài
tạ ơn lão tiền bối cứu chủ tử!”
“Khụ khụ, Hàn tiểu tử, nô tài của con biết chuyện hơn con, còn biết nói cảm ơn, giống như con, hừ, chỉ lo lắng con đẹp hay không đẹp!” Cái mũi Thiên Cơ lão nhân hừ hừ lên tiếng, ra vẻ tức giận trừng mắt Mạc Kỳ Hàn một cái.
Mạc Kỳ Hàn cười
nói: “Được, con cảm tạ sư phụ, để biểu đạt lòng biết ơn của con đối với
sư phụ, thỉnh sư phụ sống cùng với con g, để cho đồ đệ tẫn đạo hiếu, tự
mình phụng dưỡng sư phụ sống quãng đời còn lại!”
Mới nói xong,
Lâm Mộng Thanh cười không ngừng, từ trên ghế tuột xuống, đặt mông ngồi
dưới đất, “Sư phụ, ngài gọi cái này là cái gì? Là nâng cục đá đập chân
mình!”
“Tiểu tử đáng chết, con còn cười à!” Thiên Cơ lão nhân tức đỏ mặt tía tai, lại hung hăng trừng Mạc Kỳ Hàn, “Hai tiểu tử đáng chết, sư phụ con giận chết rồi nè!”
Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói: “Sư phụ,
ba thầy trò chúng ta đều hiểu nhau rất rõ, còn muốn nói cảm ơn gì chứ?
Ngài muốn nghe, con nói cho ngài nghe!”
“Ngừng! Không được, nghe
phát phiền!” Thiên Cơ lão nhân nâng tay kêu dừng, sờ sờ bụng đói dẹp,
nhìn về phía Vô Cực Vô Giới còn quỳ, “Dập đầu cái gì chứ? Nhanh làm cơm
đi, đói chết!”
“Vâng!”
Hai người vội đứng dậy đi ra ngoài, mới đi đến cửa, Thiên Cơ lão nhân lại nói: “Đợi một chút!”
“Lão tiền bối xin phân phó!”
“Ngân châm thử độc cần cẩn thận chút!”
“Vâng!”
“Nguyên soái, doanh hậu cần vẫn là do Phương giáo úy làm quản sự sao?” Mạc Kỳ Hàn ra tiếng hỏi Lôi Việt vẫn còn ở trong lều.
Lôi Việt ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu, “Vâng, thời gian này đều là do Phương giáo úy quản.”
“Ngày hôm nay, ta làm Mộng Thanh chịu tội thay!” Mặt Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh, mà mắt lại thâm thúy u ám, cúi xuống, môi mỏng mới chậm rãi nhẹ mở, “Quả
thật là làm người ta khó lòng chuẩn bị a! Gọi vị Phương giáo úy kia đến, bao gồm cả những người khác trong doanh hậu cần! Bổn vương cũng muốn
nhìn xem, bọn họ còn có thủ đoạn gì!”
“Vâng!” Lôi Việt cùng Mạc Kỳ Lâm chắp tay.
“Còn có, từ giờ trở đi, trên đường về kinh, bổn vương cùng Mộng Thanh ăn,
mặc, ở, đi lại toàn bộ từ Ngũ đệ cùng ba người Vô Cực xử lý, những người khác không được nhúng tay!” Mạc Kỳ Hàn trầm mắt, nhìn về phía Thiên Cơ
lão nhân, “Sư phụ, chỉ sợ phải dùng kim tàm ti của ngài nghiệm độc rồi!”
“Được.” Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lại đau lòng, “Kim tàm ti trân quý hai mươi năm đáng thương của ta a!”
“Sư phụ!”
Mạc Kỳ Hàn cùng Lâm Mộng Thanh cùng kêu lên, phóng cho Thiên Cơ lão nhân một cái xem thường khinh bỉ.
“Ách… Được rồi, mạng hai tiểu tử các con quan trọng hơn bảo bối của sư phụ,
ta cống hiến còn không được sao?” Thiên Cơ lão nhân bĩu môi, từ trong
ngực áo móc ra một cái hộp nhỏ, mở ra, lấy ra năm sợi tơ ánh vàng rực
rỡ, nói: “Ngũ Vương gia, ngài phải giữ kỹ, bảo bối này ngài chỉ cần dùng khi chuẩn bị quần áo, khăn, thức ăn cho hai người họ, vô luận độc gì
cũng có thể nghiệm ra, chỉ cần tàm ti này có chút thay đổi màu, đó là có độc.”
“Được, ta nhớ kỹ!” Mạc Kỳ Lâm vui sướng gật đầu.
Mạc Kỳ Hàn dưỡng thương năm ngày, trên trán đúng như Thiên Cơ lão nhân lời nói, khôi phục tuấn mỹ như cũ.
Đại quân không dám trì hoãn ngày hồi kinh, liền lại lên đường.
Đi suốt một tháng, dọc theo đường đi vô cùng thuận lợi, không còn phát
sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng, khi chỉ cách kinh thành mười ngày lộ
trình, tâm mấy người Mạc Kỳ Hàn giống như mũi tên, lại càng thêm cảnh
giác.
“Vô Ngân, Phương giáo úy không có gì dị thường sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ hỏi.
“Hồi chủ tử, trước mắt còn không có.” Vô Ngân nói.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nói nhỏ: “Ừ, không được lơi lỏng, cách kinh càng gần, càng không an toàn!”
“Vâng, chủ tử!”
Đêm đó, đại quân đóng ở trong rừng cây.
“A -”
Nửa đêm, đột nhiên từ trong cánh rừng sâu truyền đến một tiếng kêu thê
lương, thức tỉnh đại bộ phận tướng sĩ trong quân đội, cũng đương nhiên
thức tỉnh đám người Mạc Kỳ Hàn, Lâm Mộng Thanh!
“Sao lại thế này?”
Lâm Mộng Thanh từ trên giường ngồi dậy, trong khoảng thời gian này hắn và
Mạc Kỳ Hàn cùng ở chung một cái lều, nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn cũng ngồi dậy, nhìn bên ngoài, nói: “Mặc kệ, có vẻ như nguyên soái đã phái người đi
thăm dò!”
“Ừ.”
Lâm Mộng Thanh gật đầu, mới nằm xuống, lại
nghe thấy ồn ào, hai người nhìn về phía phát ra thanh âm, cả kinh, đỉnh
màn bị lửa thiêu, mà đồng thời bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, hơn
nữa truyền đến thanh âm Vô Cực gọi, “Chủ tử, có thích khách!”
Hai người lập tức nhảy xuống giường, vung kiếm chém rách màn trướng vọt ra, có chừng trăm tên sát thủ áo đen cầm kiếm công ám vệ, hai mươi ám vệ và ba người Vô Cực đang cùng thiết huyết sát thủ của Mạc Kỳ Minh bất phân
thắng bại, thanh âm kiếm cùng kiếm chạm vào nhau không ngừng vang lên,
hai phe đều kiếm kiếm tàn độc, liều chết một trận!
Mà vừa rồi một tiếng kêu kia, đó là để phân tán lực chú ý của ám vệ, một mũi tên tẩm
lửa từ trên không bắn xuống hướng Mạc Kỳ Hàn!