Đông cung.
Mạc
Kỳ Hàn khôi phục thân phận, lại đi lên vị thái tử, ăn mặc đương nhiên sử dụng quy cách của thái tử, Lễ bộ tới buổi chiều đã làm xong cẩm áo,
triều phục, đồ trang sức, ngọc đái, hài tượng trưng cho địa vị thái tử.
“Chủ tử thật sự là tướng mạo rất được!” Vô Giới tán thưởng không thôi, “Cùng với một thân trang phục bày, thật khiến người ta không dám nhìn thẳng
a!”
“Ồ? Vậy ngươi còn dám nhìn bản cung?” Mạc Kỳ Hàn trêu tức.
Làm thái tử, sửa cách tự xưng, dù là huynh đệ chủ tớ cùng nhau xuất sinh nhập tử, tôn ti cũng không thể bỏ qua.
Vô Giới quẫn ép không thôi, vội cúi đầu, “Nô tài biết tội!”
“Ha ha, đùa thôi.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười một tiếng, cầm ngọc bội ở bên hông
nhìn nhìn, ở mặt trên điêu khắc tinh tế, có khắc một chữ “Hàn” rất nhỏ,
miếng ngọc bội này là đại ca hắn đưa cho hắn làm lễ vật sinh nhật, hắn
luôn luôn trân quý mang trên người, hiện thời nhoáng một cái đã hơn năm
năm!
Đại ca, thù của ca cũng sắp báo rồi!
Vô Cực tiến vào, thấy thế, dừng một chút, khom người nói: “Bẩm chủ tử, năm vị Vương gia và tiểu Vương gia đã đến!”
“Mời vào đây đi!” Mạc Kỳ Hàn khôi phục thần sắc, gương mặt lạnh lùng.
“Vâng!”
Quay lưng, nghe vài bước chân vững vàng vang lên, cho đến khi cách hai thước đều dừng lại, thân mình kiêu căng chậm rãi quay lại, sắc mặt thanh lãnh là bọn họ quá quen thuộc, cũng rất giống cho dung mạo bọn họ.
Trang phục thái tử màu vàng sáng chói mắt, lộ ra mặt kiệt ngạo rét lạnh, giờ
phút này, một tay chắp sau người cao lớn vững chãi, tổng thể tản ra cảm
giác áp bách không nói ra được, gần như làm bọn họ không dám đến gần.
Mấy người sợ run vài giây, sau đó vén áo hành lễ, “Khấu thỉnh thái tử điện hạ kim an!”
“Đều là huynh đệ trong nhà, không cần đa lễ!” Mạc Kỳ Hàn cười, đưa tay, một
tay đỡ Mạc Kỳ Diễn, một tay đỡ Mạc Kỳ Minh, “Nhị ca, Tam ca, Ngũ đệ, Lục đệ, Thất đệ, mau đứng lên!”
“Tạ thái tử điện hạ!”
Mấy
người đứng lên, một lần nữa đối mặt với Mạc Kỳ Hàn, tâm tư đều phức tạp, thậm chí, không cách nào đối mặt, mặc dù bọn họ cho là, Mạc Kỳ Hàn cũng không biết bản thân mình kìm lòng không đậu với Lăng Tuyết Mạn, nhưng
trong lòng từng người cũng không dễ chịu.
Huynh đệ chết mà sống
lại, họ liền mừng cực độ, cái này không liên quan đến ngôi vị Hoàng đế,
chính là tình cảm huynh đệ, bởi vì tổ tiên Hoàng đế Đại Minh đã lập quy
củ, bọn họ từ lúc sinh ra liền biết bản thân mình không có khả năng kế
thừa ngôi vị Hoàng đế, tâm tính đương nhiên cũngbình thản, cũng không si tâm vọng tưởng.
Nhưng những điều đó, đều là trừ Mạc Kỳ Minh.
Mạc Ly Hiên cúi thấp đầu, bất an nắm ống tay áo, nó được đưa làm con thừa
tự cho Tứ thúc, hiện tại Tứ thúc sống lại, có thể giải trừ tước vị của
nó hay không? Mẫu thân… Nó phải rời mẫu thân sao?
“Hiên nhi!” Mạc Kỳ Hàn nhẹ cười, cúi người xuống nắm tay Mạc Ly Hiên, nhẹ chau mày,
“Sao lại cúi đầu? Ngẩng đầu lên, cho phụ vương nhìn xem!”
Nghe
vậy, Mạc Ly Hiên ngẩn người, không thể tin được, chậm rãi ngẩng đầu,
nhìn vào một đôi mắt từ ái, môi mấp máy, sợ hãi kêu một tiếng, “Tứ hoàng thúc!”
“Hiên nhi!” Mạc Kỳ Diễn ra tiếng, “Xưng hô như thế nào?”
“Nhị ca, không sao, chớ dọa Hiên nhi.” Mạc Kỳ Hàn vội ngăn lại, cũng nói:
“Các huynh đệ đều ngồi đi, đến, Hiên nhi cùng phụ vương ngồi bên này.”
Nói xong, Mạc Kỳ Hàn dắt tay Mạc Ly Hiên, đi ngồi xuống chủ vị, những người khác ngồi ở hai bên.
Hai cung nữ dâng trà, liền lui xuống.
Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống, sau đó nhìn Mạc Ly Hiên, tươi cười không giảm, “Hiên nhi, không phải nên gọi Tứ hoàng thúc là phụ vương sao? Sao lại sửa? Ha ha, Hoàng gia gia đem con làm con thừa tự cho Tứ hoàng thúc, vậy con
chính là con của Tứ hoàng thúc, không cần sửa, kêu phụ vương, hơn nữa
tính cả phụ vương ruột, là con có hai phụ vương!”
“Thật, thật sự
sao?” Mạc Ly Hiên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn đến Mạc Kỳ Hàn mỉm
cười gật đầu, vui mừng thanh thúy kêu một tiếng, “Phụ vương!”
“Ha ha, được!” Mạc Kỳ Hàn hài lòng khẽ cười, nâng mắt, nói: “Vô Cực, dâng kiếm!”
“Vâng!”
Một thanh Hỏa Long Kiếm dâng lên, mấy người đang ngồi đều là người tập võ,
liền đều đứng lên nhìn lại, chỉ thấy toàn thân vỏ kiếm là màu trắng,
chạm khắc hình rồng, hai mặt chuôi kiếm khảm một viên dạ minh châu màu
lam nho nhỏ, lóe ra tia sáng chói mắt, phàm là người có chút hiểu biết
về kiếm, vừa thấy liền biết là kiếm tốt.
“Hiên nhi, kiếm này tên
là Hỏa Long Kiếm, là phụ vương giết nguyên soái Nam Chiếu Hách Liên
Thiết, thu được từ tay hắn, kiếm này đặc biệt ở chỗ một khi dính máu
người, toàn thân liền biến màu đỏ như lửa, vô cùng sắc bén. Kiếm này, là phụ vương mang về đưa cho con lễ gặp mặt!”
Mạc Kỳ Hàn cười, đưa thanh kiếm tới trong tay Mạc Ly Hiên, nhíu mày nói: “Như thế nào? Thích không?”
“Thích! Phụ vương, cám ơn ngài!” Mạc Ly Hiên vui sướng cầm kiếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn sáng rọi.
Mạc Kỳ Diễn khẽ mỉm cười.
“Tứ ca, nghe nói Hách Liên thiết ở Nam Chiếu có võ công bậc nhất, thật là do một mình ca giết sao?” Mạc Kỳ Dục giật mình hỏi.
“Tiểu Thất, nếu không tin, Tứ ca so chiêu với đệ là được!” Mạc Kỳ Hàn cười, nói.
“Ách, vậy không cần, Tứ ca có thể dạy đệ là tốt lắm.” Mạc Kỳ Dục sờ sờ cái mũi.
“Ha ha, đến, huynh đệ chúng ta hai năm không gặp, ngày hôm nay phải uống
một phen!” Mạc Kỳ Hàn cười ha hả, cao giọng phân phó: “Vô Cực, chuẩn bị
rượu và thức ăn!”
“Đúng vậy, Tứ ca, ca kể cho các huynh đệ nghe
một chút, hai năm qua ca sống thế nào, ngày đó ca bệnh chết rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra? Thật thần kỳ a! Thần y cứu ca làm sao biết ca còn có
sức lực mà cứu? Đệ tò mò muốn chết! Còn có, Tứ ca bây giờ có võ công cao cường như vậy là học được ở chỗ nào? Cũng đúng là thần y dạy ca sao?”
Mạc Kỳ Sâm liên tục hỏi, khiếp sợ quan sát Mạc Kỳ Hàn mấy lần, thở dài:
“Tứ ca thật sự là người có phúc, so với trước khi bệnh, thật sự là một
trời một vực a!”
“Ha ha, không vội, chúng ta vừa uống, vừa từ từ nói.” Mạc Kỳ Hàn nhìn Mạc Kỳ Sâm vội vàng, nhịn không được cười nói.
Mạc Kỳ Dục đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, dè dặt cẩn trọng hỏi:
“Tứ ca, vậy ca bây giờ là thái tử, ở trong cung, khi nào thì nhận Mạn
Mạn vào cung?”