Hoàng đế Thái Tông của Minh quốc đại thọ, các châu huyện quan phủ cả nước thi nhau chúc thọ Hoàng Thượng.
Mà kinh thành Cẩm An của Minh quốc càng phi thường náo nhiệt, từng nhà vui sướng giăng đèn kết hoa.
Trong hoàng cung, theo quy chế tổ tiên, thọ yến tiến hành tại điện Thái Hòa.
Ngoài sườn tây Điện Thái Hòa có một sân đá cẩm thạch rộng bát ngat, bốn phía
đủ loại cây cối xanh um tươi tốt, mùi hương tràn ngập, thơm ngát một
mảnh.
Một cái hồ nhân tạo cực rộng bao quanh điện Thái Hòa. Trên
mặt hồ, sóng xanh nhộn nhạo, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt hồ
trong vắt, như phủ lên một lớp bạc lóng lánh
Hôm nay trên dải đất trống trải kia nổi lên đài biểu diễn cao ba thước. Toàn bộ đài phủ kín
thảm đỏ kéo dài đến tận điện Thái Hòa.
Theo lệ thường, tiệc sẽ cử hành ở trong điện Thái Hòa, sau đó quan Lễ bộ tỉ mỉ bố trí các tiết mục biểu diễn.
Ban ngày Hoàng đế Mạc Ngự Minh dẫn văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích
đến thái miếu hiến tế dâng hương. Đến hoàng hôn đó lúc tiệc mừng thọ bắt đầu.
Sau khi Hoàng đế cùng Hoàng Hậu vào điện, phi tần cùng
hoàng tử, thân vương, hoàng tôn, công chúa, hoàng thân, bách quan theo
thứ tự tước vị quan chức tiến tới.
“Tham kiến Hoàng Thượng!”
Đại thái giám tổng quản Lý công công trang nghiêm hô lớn “Mọi người trong đại điện làm lễ quỳ lạy!”
“Cung chúc Hoàng vạn thọ vô cương! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Bình thân!” Mạc Ngự Minh thuần hậu mỉm cười.
“Tạ Hoàng Thượng!”
“Tiệc bắt đầu!”
Rốt cục tiến hành chủ đề chính!
Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ ngực nhẹ thở ra một hơi. Từ giữa trưa đi vào cung, đến
hiện tại nàng còn chưa uống một giọt nước đâu! Bị Hoàng Hậu cùng Nhã Phi kéo vào Phượng thần cung, một đống cung nữ trang điểm lại cho nàng, làm cho nàng không khác ngày đại hôn bao nhiêu.
Cúi đầu nhìn xem
cung phục Vương phi trên người, Lăng Tuyết Mạn thở dài một hơi. Thật là
hoa lệ! Cung trang màu đỏ tinh mĩ, vạt áo thêu lên Loan Phượng tượng
trưng cho thân phận Vương phi, bởi vì người nàng gả cho chính là con
trai của Hoàng Hậu, cho nên Loan Phượng có màu hoàng kim. Chỉ đáng tiếc -
Nàng là quả phi nha!
Ánh mắt liếc về phía thái tử phi ngồi bên cạnh, còn có Nhị Vương phi, Tam
Vương phi, Lăng Tuyết Mạn lại thở dài, thầm nghĩ nếu Tình nhân có thể
quang minh chính đại cùng nàng đứng trước mặt người đời thì thật là tốt! Haiz, lại ảo tưởng một chút, nếu Tình nhân là Vương gia phu quân đã
chết của nàng thì thật tốt!
Buồn bực, ánh nhìn lại rơi xuống trên người Nhị Vương phi. Mắt xếch, mày liễu, dung mạo đoan trang tú lệ,
đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, ngón tay thon dài nhẹ khép lại
trên chiếc đũa bạch ngọc, thật lâu sau nhẹ nhàng gắp một ngụm đồ ăn, sau đó tao nhã đưa vào trong miệng, khóe miệng không đọng một hạt cơm vết
nước, đã thục nữ lại có khí chất.
Lại nhìn Tam Vương phi cùng
thái tử phi đều giống Nhị Vương phi, đã mỹ lệ lại tao nhã cao quý, vô
luận nhìn thế nào đều không thấy có một chút thô lỗ cùng bất nhã.
Trong lòng Lăng Tuyết Mạn có chút mùi vị không tốt, thử học bộ dáng bọn họ ăn cơm, nhưng tao nhã cầm đũa gắp đồ ăn thì nửa ngày cũng đưa không đến
miệng, bụng rỗng tuếch lại không ngừng kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn đen
lại, cúi đầu hung hăng cắn đồ ăn, làm sao nhớ được nhai kĩ nuốt chậm,
cắn hai cái liền nuốt mất.
“Xem ra người ta là Phượng Hoàng bay ở trên trời, ta là chim sẻ đậu ở trên cây a!” Lăng Tuyết Mạn bi thương
than một tiếng, bắt đầu ăn ngấu nghiến!
Ai ngờ chờ nàng ăn uống
no đủ, ngước đầu lên, bi kịch phát hiện ba người kia sáu con ánh mắt
đang nhìn nàng, trong mắt có kỳ lạ cùng khiếp sợ!
“Hì hì, là do ta quá đói thôi, mẫu hậu không có cho ta ăn cơm, ta…” Mặt Lăng Tuyết Mạn xấu hổ đỏ lên, nói năng lộn xộn.
“Tứ Vương phi quả thực không giống người thường nha!” Nói chuyện là Nhị
Vương phi, khóe miệng cong lên mang theo một chút trào phúng.
Tam Vương phi thu hồi ánh mắt nhìn trên mặt Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng cười
“Tứ Vương phi, chúng ta dọa sợ nàng rồi. Ha ha, mới vừa rồi là ngoài ý,
nàng đừng trách.”
Đều là lần đầu tiên gặp, mặt lần đầu tiên nói
chuyện với nhau, Lăng Tuyết Mạn mờ mịt ngẩn ra nhìn hai nữ nhân này nói
chuyện với nàng. Nhị Vương phi rõ ràng có địch ý với nàng, Tam Vương phi không rõ thái độ, nói lời nghe qua chân thành nhưng đôi mắt lại khiến
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy căng thẳng, lắp bắp nói: “Ta… ta ăn cơm thật
không có quý củ.”
Bọn họ đều có phu quân làm chỗ dựa, nàng không có, cho nên khí thế liền giảm đi một chút.
Thái tử phi thấy thế, nhíu mày nhẹ nhàng nói: “Tứ Vương phi, không có chuyện gì, nàng đói bụng thì ăn một chút đi, chút nữa còn phải biểu diễn, tới
khuya nếu là đói bụng, dạ dày sẽ không thoải mái.”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nghiêng mắt nhìn thái tử phi, kia nụ cười thân thiết, lời nói ấm lòng, để cho trong lòng nàng nóng lên, nghẹn ngào nói nhỏ: “Cám ơn
đại tẩu!”
“Đại tẩu…” Thái tử phi ngẩn ra, rồi sau đó nhẹ nhàng
cười, “Đúng vậy, gọi đại tẩu gần gũi hơn. Ta và nàng vốn là thân chị em
bạn dâu. khi Tứ đệ còn sống cũng là gọi ta là đại tẩu.”
Hai
tiếng hừ lạnh từ trong cổ tràn ra, Nhị Vương phi cùng Tam Vương phi
nghiêng mặt đi, kiêu ngạo nâng cằm lên, “Đúng là hai quả phi, dễ thân
nhau thật.”
Thái tử phi mỉm cười như trước, chính là ánh mắt lóe
lóe, sau đó nhìn Lăng Tuyết Mạn nói: “Tứ Vương phi, nàng ăn xong chưa?
Chúng ta phải đi kính ly rượu cho phụ hoàng mẫu hậu. Phu quân mất nên
chúng ta thay thế phu quân tẫn hiếu đạo.”
Lăng Tuyết Mạn giật mình, sau đó gật đầu “Được.”
Nhị Vương phi cùng Tam Vương phi lại nâng cằm lên, bưng ly rượu trước mặt
khẽ nhấp, mắt liếc thái tử phi cùng Lăng Tuyết Mạn, trên mặt toàn là
khinh thường cùng đùa cợt.