“Ha ha, mồm miệng nha đầu kia cứ như chim sáo!” Hoàng Hậu bị chọc cười, mím môi chế nhạo nói.
Mạc Ngự Minh thấy Hoàng Hậu cao hứng, cũng thả lỏng cười ra tiếng “Ha ha,
trẫm cũng phát hiện cái miệng này có thể gặp rắc rối nhưng cũng có thể
lập công!”
Thái tử phi cũng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt tươi sáng động lòng người.
Lăng Tuyết Mạn cười gượng, kéo kéo môi “Mẫu hậu không cần so sánh con với chim sáo, ngài có thể nói con là tài nữ mà!”
“Ha ha ha, nha đầu không biết xấu hổ!” Mạc Ngự Minh cực kỳ vui, tươi cười đầy mặt.
Hoàng Hậu cười đến không khép miệng được, Thái tử phi kéo kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Kính ly rượu cho mẫu hậu.”
“Được.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu rót rượu, dâng tới trước mặt Hoàng Hậu, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Mẫu hậu, Tuyết Mạn mời ngài một ly, chúc mẫu hậu cùng
phụ hoàng phu thê tình thâm trăm năm hòa hợp!”
“Nha đầu nói rất
đúng, đây là tâm nguyện của trẫm a!” Mạc Ngự Minh nói xong chuyển mắt
nhìn Hoàng Hậu, trong mắt tình ý sâu nùng.
Hoàng Hậu sắc mặt có chút ửng đỏ, xấu hổ sẳng giọng: “Hoàng Thượng, trước mặt tiểu bối, nói những thứ này làm gì?”
“Ha ha, trẫm là nghĩ thế nào nói thế ấy!” Mạc Ngự Minh hào phóng cười.
Thái tử phi cùng Lăng Tuyết Mạn thấy thế, nháy mắt với nhau, cùng nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, con dâu cáo lui!”
“Được, lui ra đi.” Mạc Ngự Minh mỉm cười gật đầu.
Trở về chỗ ngồi, tâm tình Lăng Tuyết Mạn thật tốt, nhìn đến tình cảm của
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu khiến nàng lập tức nghĩ tới Tình nhân của
nàng, trong lòng cảm thấy ngọt dậy, bất giác trên mặt tràn đầy hạnh
phúc.
Ăn no không có gì làm, Lăng Tuyết Mạn liền tùy ý đánh giá
các tân khách hôm nay tới tham gia Hoàng Thượng. Nhìn sang từng dãy,
nàng thấy được một bóng dáng quen thuộc - Liễu Ngô Đồng!
Vui mừng trong bụng, Lăng Tuyết Mạn chồm tới, hai tay làm thành cái loa hô nhỏ: “Ngô Đồng –”
Liên tục gọi ba tiếng, rốt cục Liễu Ngô Đồng nghe được, đưa mắt nhìn lại, thản nhiên cười nhẹ nhàng chào hỏi
Lăng Tuyết Mạn vui vẻ phất phất tay, sau đó lại ngồi xuống. Ha ha, thật tốt, nàng ở trong này gặp được bằng hữu!
A, Liễu Thiếu Bạch đâu?
Lăng Tuyết Mạn nhìn quanh, bỗng nhiên vỗ trán một cái, nàng thật sự là hồ
đồ. Liễu Thiếu Bạch là nam nhân, hẳn là ở dãy khách nam đối diện! Mở to
hai mắt nhìn hướng đối diện, còn chưa thấy Liễu Thiếu Bạch đãgặp Mạc Kỳ
Dục cười xán lạn với nàng, giơ giơ ly rượu lên.
“Ha ha!” Lăng
Tuyết Mạn cười, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, lại chỉ miệng, sau đó chỉ ngoài
điện, ý hỏi hắn ăn no rồi đi ra ngoài được không.
Mạc Kỳ Dục xem
nửa ngay không hiểu, cúi đầu hỏi thăm Mạc Kỳ Sâm ngồi kế bên, lúc này
mới hiểu ra, ngẩng đầu cố lắc đầu, ám chỉ Lăng Tuyết Mạn ngàn vạn đừng
đi.
Lăng Tuyết Mạn buồn bực cúi đầum sau đó dùng khuỷu tay chống
đầu, ngồi dựa trên bàn, một ngón tay nhàm chán gõ vào mặt bàn phát ra
tiếng vang.
Nhìn Lăng Tuyết Mạn mang bộ dáng lưu manh, một loạt năm huynh đệ ngồi chung không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
“Haiz, Tứ ca là một người quy củ lạnh lùng như vậy, nếu còn sống nhìn đến bộ
dáng này của Tứ tẩu, sợ là thường dùng đến gia pháp!” Mạc Kỳ Dục rót một ly rượu, cảm khái vô hạn.
“Nếu Tứ ca ở đây chắc Tứ tẩu cũng
không dám làm càn như vậy. Tứ ca sao có thể dung nàng không quy không củ như vậy.” Mạc Kỳ Sâm rất tán đồng.
Mạc Kỳ Lâm trừng mắt nhìn hai người, không vui nói: “Các đệ còn đồng tình với nàng, quên thời điểm bị nàng chỉnh sao? Các đệ nên mong có người đến thu thập nha đầu kia đi!”
“Khụ khụ, Ngũ Ca giả bộ làm chi!” Mạc Kỳ Sâm ho khan hai tiếng, nói nhỏ vào
lỗ tai Mạc Kỳ Lâm: “Ngũ Ca, ta nghe nói có người đưa cho Tứ tẩu một bản
nhạc phổ viết tay nổi tiếng, ca có biết hay không?” (đã đưa ở chương 173 ấy)
“Khụ khụ!” Khuôn mặt Mạc Kỳ Lâm nóng lên, vỗ Mạc Kỳ Sâm một
cái, nhỏ giọng trách mắng: “Không được nói bậy! Muốn cho phụ hoàng biết
sao?”
“Ha ha, không nói, không nói.” Mạc Kỳ Sâm cười nhẹ. ngồi thẳng người, ra vẻ nghiêm trang.
Mạc Kỳ Minh vẫn lạnh nhạt, một mình uống rượu, ngẫu nhiên ăn một miếng đồ
ă,n khóe mắt nhè nhẹ liếc về người mặc cung trang đỏ đối diện, một tia
nóng cháy chợt lóe rồi biến mất, làm người ta không cách nào bắt giữ.
Mạc Kỳ Diễn tươi cười ôn hòa nghe mấy người Mạc Kỳ Dục nói cười, bưng ly
rượu lại nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, chăm chú nhìn, thấy bộ dáng nàng
nhàm chán buồn bực, khóe miệng gợi lên một độ cong mê người mà ấm áp.
Nhã Phi nhẹ bước đi tới, kêu: “Tứ tẩu!”
Lăng Tuyết Mạn chấn động, vội quay đầu, vui vẻ nói: “Nhã Phi!”
“Tứ tẩu, muội đi bẩm báo với phụ hoàng, phụ hoàng chấp thuận cho chúng ta
đi ra ngoài một chút.” Nhã Phi cao hứng giơ lên khuôn mặt tươi cười.
“Thật sự thật tốt quá!”
Lăng Tuyết Mạn kích động nóng nảy, lại không chú ý tới quần áo bị vướng, mới đi ra một bước liền lảo đảo ngã xuống đất này, đụng trúng chân Tam
Vương phi. Tam Vương phi cũng đo đất, hai người đồng thời kêu lên một
tiếng “Á!”
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn lại, Nhã Phi cuống quít đi đỡ Lăng Tuyết Mạn, Nhị Vương phi đi đỡ Tam Vương phi. Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, dùng sức đá một cước vào cái ghế, đen mặt mắng: “Cái
ghế đáng chết!”
“Tứ Vương phi, ngươi có ý gì? Ngươi ngáng chân ta làm cái gì?” Tam Vương phi bởi vì phẫn nộ, mặt đỏ lên, ngực thở hổn hển lớn tiếng chất vấn.
Lăng Tuyết Mạn cuống quít giải thích: “Xin lỗi, ta không phải cố ý, là cái ghế…”
“Ngươi rõ ràng cố ý!” Tam Vương phi giận không thể nuốt, cắn răng quát.
“Tam tẩu, làm sao Tứ tẩu lại là cố ý? Hôm nay là tiệc chúc thọ phụ hoàng,
nhiều người như vậy, còn có sứ thần ngoại quốc, không được làm cho phụ
hoàng xấu mặt.” Nhã Phi nhíu mày, hạ giọng nhắc nhở.
“Công chúa
Nhã Phi, muội cùng Tứ Vương phi tình thâm, đương nhiên giúp nàng nói
chuyện!” Tam Vương phi lạnh lùng hừ một tiếng, vô số ánh mắt quanh mình
làm cho nàng so đo nặng nhẹ một chút, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, miệng lẩm bẩm một câu “Một quả phụ
khắc chết nam nhân có cái gì đáng kiêu ngạo, hừ!”
Lời này không
lớn nhưng cũng rành mạch rơi vào tai Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi. Nhị
Vương phi ở gần đương nhiên cũng nghe, khóe miệng khơi gợi lên nụ cười
trào phúng, sau đó tao nhã ngồi xuống.