Lâm Mộng Thanh hai tay ôm ngực ung dung tựa vào tường than một tiếng, “Haiz! Đáng tiếc! Đáng
tiếc bản công tử muốn anh hùng cứu mỹ lại bị một tiểu gia hỏa giành
trước, thật là mất hết hứng!”
“Bất quá -” Lâm Mộng Thanh liếc xéo một khuôn mặt tuấn tú đông lạnh nào đó, cười quỷ dị, “Bất quá tiểu Vương
gia kia vừa mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc còn được thưởng một đôi môi
thơm, cảm giác kia…”
Một ánh mắt lạnh lẽo quét tới, Lâm Mộng Thanh
cười khan một tiếng, “Hì hì, chỉ đùa một chút thôi. Lão đại, huynh đừng
để ý. Là ta nói hưu nói vượn, người ta là mẹ con thuần khiết, đệ không
nên nghĩ sai!”
“Câm miệng!”
Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh một tiếng, nhưng
ánh mắt chưa bao giờ rời đi bóng người phấn hồng sôi nổi ở bên hồ, mắt
lạnh ẩn chứa tức giận vô hạn, tay nắm chặt, hận không thể lập tức đi ra
khiêng nữ nhân đáng đánh đòn kia lên mà hành hung. Đã cảnh cáo bao nhiêu lần rồi, ngày thường kéo kéo tay Ly Hiên cũng không sao, hôm nay lại
còn dám hôn Ly Hiên. Nhìn Ly Hiên đối với nữ nhân kia quan tâm quá đáng
cùng ý muốn bảo hộ rất mạnh, bị hôn xong lại có vẻ mặt hoảng loạn, hắn
liền biết cháu hắn có tâm tư khác! Mà cái nữ nhân ngốc kia còn không
biết, đắc ý nhảy cà tưng. Cái này bảo sao lòng hắn không nổi lửa.
“Haiz, lão đại à, khi nào có thể cho đệ đi ra ngoài tâm sự cùng ý trung nhân
của đệ vậy?” Lâm Mộng Thanh chờ không nổi đành hỏi thăm.
“Không được hiện thân, đệ muốn kinh động đại nội thị vệ sao?” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nói.
“Chúng ta đều dịch dung rồi, cho dù kinh động thì hai ta là thủ vệ Hương Đàn
Cư ở Tứ Vương phủ phụng mệnh âm thầm bảo hộ Vương phi, cho dù lão gia tử nhà huynh thấy cũng không có vấn để gì.” Lâm Mộng Thanh buồn bực nhíu
mày.
Mạc Kỳ Hàn liếc liếc mắt, “Đệ biết cái gì? Cho dù là thủ vệ Tứ
Vương phủ sao lại có thể tùy ý ra vào hoàng cung? Nếu để cho người nào
đó cắn ngược lại một cái, không thì phiền toái sao?”
“Té xỉu! Sớm
biết tiến vào với huynh chỉ có thể xa xem không thể lại gần, vậy không
bằng đệ trở về ngủ cho khỏe.” Lâm Mộng Thanh vỗ cái trán buồn bực muốn
chết.
“Vậy bây giờ đệ trở về cũng không muộn!” Mạc Kỳ Hàn chuyển mắt tiếp tục nhìn bên hồ.
“Ách, coi như hết. Đệ chờ một phần vạn hi vọng thôi!” Lâm Mộng Thanh ai thán
nhìn qua, lại ha ha cười, “Lão đại, tiểu tình địch của huynh lại tới
nữa!”
Bên hồ, Mạc Ly Hiên ôm haicái áo choàng đến gần, “Mẫu thân, hoàng cô, phủ thêm đi!”
“Hiên nhi, cám ơn cháu!” Nhã Phi cầm một cái, cười nói
“Ha ha, hoàng cô quá khách khí.” Mạc Ly Hiên khẽ cười cầm một cái tự tay
cho choàng trên vai Lăng Tuyết Mạn, lại xoay người cẩn thận buộc dây
lại.
“Ôi, Hiên nhi sao không khoác cho hoàng cô chứ? Trong mắt cũng chỉ có mẫu thân thôi.” Nhã Phi trêu ghẹo.
Lăng Tuyết Mạn ngây ngô cười, “Nhã Phi, muội nhanh thành thân đi, chờ muội
sinh một đứa con trai sé có người choàng áo cho muội.”
“Mạn Mạn, tẩu…” Nhã Phi nhất thời đỏ mặt, ngập ngừng nói không ra lời.
“Ha ha, hoàng cô, mẫu thân của cháu còn nhỏ tuổi, sẽ không chiếu cố bản
thân mình. hoàng cô lớn hơn mẫu thân nửa tuổi, Hiên nhi mới chiếu cố mẫu thân, hoàng cô không nên tức giận.” Mạc Ly Hiên áy náy nói.
“Hừ hừ, dù sao mẹ con các ngươi tình cảm tốt, ta đây chỉ là hoàng cô, thành người ngoài rồi!” Nhã Phi đen mặt.
Mạc Ly Hiên lại cười, lắc lắc cánh tay Nhã Phi, tươi cười hồn nhiên mê
người, “Hoàng cô không nên tức giận, chờ lúc hoàng cô đại hôn Hiên nhi
tặng ngài một lễ vật tinh xảo nhất được không?”
“Đều giễu cợt ta, ta mới không cần thành thân đâu!” Nhã Phi quẫn sắp phát điên.
“Ha ha, ta thấy tiểu bạch kiểm lần trước muốn làm phò mã a. Nhã Phi nhốt
hắn lại đi! Đỡ cho Yêu tinh kia xinh đẹp quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt
hồng hạnh vượt tường!” Lăng Tuyết Mạn vừa nhớ đến chuyện trên sân bóng
liền phì cười, sau lại buồn bực than một câu, “Không biết Yêu tinh kia
có rời đi như lời quản gia nói không, hay còn núp ở trong Vương phủ
chúng ta ăn cơm chùa! Ta trở về phải lục soát, nếu có liền một cước đá
hắn về nhà!”
“Mạn Mạn!” Nhã Phi không biết nói cái gì cho phải, vừa
vội vừa thẹn, lắp bắp nói: “Tẩu nói bậy bạ gì đó? Cái gì phò ngựa phò
ngựa chứ? Lâm công tử lại không chọc tẩu, tẩu đừng nói như vậy hắn a.”
“Ha, Nhã phi, muội đau lòng sao?” Lăng Tuyết Mạn thấy mặt Nhã Phi đỏ ửng, cười khanh khách nói.
Mạc Ly Hiên bật cười không thôi, “Mẫu thân, hoàng cô, trở về đi. Chắc tiệc
chấm dứt rồi. Trang phục của mẫu thân Xuân Đường đã đưa đến, trở về
chuẩn bị một chút đi.”
Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Lâm Mộng Thanh
tức giận vỗ ngực liên tục vì không thể lao ra lý luận với nữ nhân vô
lương kia, chỉ có thể giận cá chém thớt trên thân nam nhân của ả!
“Lão đại, mắt huynh chắc là hư rồi, làm sao có thể coi một nữ nhân xấu xa
như vậy là bảo vật? Nói ta tiểu bạch kiểm, yêu tinh thì thôi đi, còn
trước mặt Công chúa Nhã Phi đồn ta trêu hoa ghẹo nguyệt hồng hạnh vượt
tường. Đây không phải là muốn tự tay hủy diệt hạnh phúc nửa đời sau của
ta sao? Nói ta ăn cơm chùa, muốn đá ta về nhà? Mẹ kiếp, ta không để yên
cho lão bà của huynh đâu!”
Mạc Kỳ Hàn chỉ sung sướng cười nhẹ ra
tiếng, “Vẫn là Mạn Mạn nhà ta hiểu biết tâm ý của ta, biết ta không muốn giao muội muội vào tay đệ, liền thay ta tiêu diệt đệ!”
“Haiz, ta tại sao lại không được? Ít nhất vẫn là thân đồng tử (trinh nam ấy), ai như
huynh không biết đã có bao nhiêu nữ nhân, hừ hừ! Ta xem huynh chính là
cố ý không cho ta qua nửa đời sau!” Mặt Lâm Mộng Thanh chuyển đỏ, lại
xanh, rồi đen.
“Ha ha” Mạc Kỳ Hàn thoải mái cười, “Được, Mộng Thanh
ta liền cho đệ một cơ hội. Nếu đệ có thể đạt được tâm hồn thiếu nữ của
Nhã Phi, có năng lực cả đời đối xử tốt với nàng, ta liền làm chủ thành
toàn hôn sự cho hai đứa!”
“Nha! Thành giao!” Hai mắt Lâm Mộng Thanh nứt ra sáng rọi.
………….
Điện Thái Hòa
Mạc Ngự Minh giương tay lên, nhạc ngừng lại, sang sảng nói: “Tiệc chấm dứt, bãi giá đến hồ Thúy Trà!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Quần thần quỳ xuống đất, tiếng hô cao vút.
“Thì ra hồ đó tên là Thúy Trà.” Lăng Tuyết Mạn cảm thán, “Thật là dễ nghe.”