"Hừ, ai muốn làm phu
nhân dâm tặc a? Lão gia gia, nói chuyện kiềm chế một chút, phu quân ta
đang ở trên trời trừng ngài đó!" Lăng Tuyết Mạn mang khuôn mặt khinh
thường, lại bởi vì lời của Thiên Cơ lão nhân mà mặt hơi đỏ, tay chỉ lên
trời hù dọa.
"Cái gì -"
Thiên Cơ lão nhân kinh ngạc một
tiếng, cũng theo hướng ngón tay Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn lên trời,
rất là nghiêm trang kêu lên: "Đồ đệ, ở đó có cái gì tốt mà đánh? Mau tới đây!"
Lúc đó, Mạc Kỳ Hàn đang cất bước đi hướng bọn họ liền đi
nhanh hơn, đợi hắn lại đây, Thiên Cơ lão nhân kéo cánh tay hắn, nói: "Đồ đệ, con mau nhìn lên trời, có một Tứ Vương gia so với con đẹp trai hơn, so con lạnh lùng hơn, so con quyền thế hơn, so với con có nhiều tiền
hơn, so con càng sẽ thương nữ nhân đang dùng ánh mắt giết người trừng
con!"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, trừng mắt Thiên Cơ lão nhân một cái, nói: "Sư phụ, ngài hồ nháo cái gì?"
"Không phải sư phụ hồ nháo a, là nha đầu kia nói không chịu làm dâm tặc phu
nhân, sợ vong phu của nàng tức giận kìa!" Thiên Cơ lão nhân rất là vô
tội chỉ Lăng Tuyết Mạn nói.
"Sao?" Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng,
chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn nâng cao cằm khiêu khích nhìn hắn, nhưng
mà hắn lại không có tức giận như Lăng Tuyết Mạn tưởng tượng, mà là bình
thản nhíu mày, nói: "Không muốn làm phu nhân, vậy thì làm thiếp đi,
phòng thứ ba trăm tám mươi còn thiếu một người."
"Phụt -"
Thiên Cơ lão nhân thật không có hình tượng cười phun ra!
Lăng Tuyết Mạn tức gần như không thở không nổi, không ngừng lấy tay vỗ ngực, mặt xanh mét cắn răng quát: "Ngươi cho là ngươi là ai? Phòng ba trăm
tám mươi, cũng không sợ ngươi mệt chết a! Muốn cưới Lăng Tuyết Mạn ta
làm phu nhân, kiếp sau đi! Không phải, kiếp sau sau nữa cũng không tới
phiên ngươi!"
"Phụt -"
"Ha ha ha -"
Thiên Cơ lão nhân lại một lần nữa phun ra!
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, cũng tức muốn ngất đi, bàn tay nắm chặt, trừng mắt
Thiên Cơ lão nhân đang cười muốn tắt thở, hướng ba người Vô Cực quát:
"Người đâu!"
Tiếng rống này, ba người kia cả kinh, đảo mắt liền nhảy đến trước mặt, quỳ một gối, chắp tay nói: "Chủ tử xin phân phó!"
Vô Giới liếc liếc mắt áo khoác của Mạc Kỳ Hàn đang bao bọc trên người Lăng Tuyết Mạn, thông minh ngậm chặt miệng, không dám làm cho tiếng nói tiết lộ thân phận của hắn.
"Đem nữ nhân này trói xách về cho bản công tử, nhanh!" Mạc Kỳ Hàn đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn, âm trầm nói.
"Ách -"
Vô Cực ba người thất thần, mê mang ngẩng đầu lên.
Thiên Cơ lão nhân ngẩn người thần, sau đó cười lớn tiếng hơn, "Ha ha, nha
đầu, con lúc này xong rồi, con không làm phu nhân cho tiểu tử này, sợ là con phải hối hận rồi!"
Mạc Kỳ Hàn nhìn một cái, ba người Vô Cực hiểu ý, lại cúi đầu, nói: "Vâng, chủ tử!"
Sau đó ba người đứng lên, đi đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hơi khom người nói: "Phu nhân thỉnh!"
Lăng Tuyết Mạn vốn không tin, nhưng nhìn Mạc Kỳ Hàn làm thật, mới hoảng hồn, vội túm chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, la lên: "Ngươi làm gì a? Ngươi muốn ta bị Hoàng Thượng đuổi giết sao?"
"Hừ, nếu Hoàng Thượng đuổi
giết nàng, thì bản công tử phải ném nàng cho Hoàng Thượng!" Mạc Kỳ Hàn
chắp hai tay sau người, hơi nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng
nói.
"Ngươi, ngươi là đồ dâm tặc vô tình vô nghĩa! Hoàng Thượng
giết ta, ta chết cũng muốn kéo ngươi theo!" Lăng Tuyết Mạn tức dậm chân.
Nghe vậy, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới im lặng cúi đầu, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
"Ha ha ha -"
Thiên Cơ lão nhân cười gần như muốn quỳ rạp trên mặt đất, "Nha, nha đầu này so, so với Mộng Thanh thú vị hơn!"
Mạc Kỳ Hàn dùng sức trợn mắt mấy cái, cắn răng nói: "Sư phụ, ngài có thể
lên ngựa đi trước!" Sau đó liếc về phía Lăng Tuyết Mạn, "Nàng cho là
Hoàng Thượng có thể bắt được ta sao?"
"Hừ, tự đại cuồng!" Lăng Tuyết Mạn cho một cái ánh mắt khinh bỉ, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, nâng cao cằm.
"Hì hì, đồ đệ à, sư phụ thật vất vả mới có dịp cùng cô bé này tán gẫu, con
cũng đừng mang khuôn mặt lạnh lẽo này, cùng cô bé này nói vài lời mềm
mỏng vui vẻ đi!" Thiên Cơ lão nhân cười tít mắt kề sát đầu nói, khà khà, nếu có thể chính tai nghe được đồ đệ băng hàn vạn năm này ăn nói khép
nép dỗ cô nương, thật là chuyện đáng sợ đến cỡ nào!
"Không cần thiết, cũng không khả năng!" Mạc Kỳ Hàn lành lạnh phá vỡ giấc mộng của Thiên Cơ lão nhân.
Nghe vậy, ba người Vô Cực lại cúi đầu thầm nghĩ, đây mới là bản sắc của chủ
tử a! tiểu thư Ngô Đồng ôn nhu dịu dàng, tất nhiên là chưa bao giờ chủ
tử phải dỗ, Vương phi như vậy, haiz, sợ là hai chủ tử này muốn ầm ĩ cả
đời, vậy hạ nhân bọn họ không phải là chết chắc sao? Chỉ đơn giản nhìn
Vô Giới xui xẻo sẽ biết a!
Thiên Cơ lão nhân hung hăng nuốt nước
miếng, vô lực lắc lắc đầu, thâm trầm thở dài một hơi, "Haiz! Mộng Thanh
tận tình khuyên nhủ xem như uổng phí!"
Lăng Tuyết Mạn càng xấu
hổ, nam nhân đáng chết, bộ dạng cuồng đại này, hắn cho hắn là là ai a!
Thở từng ngụm từng ngụm, lòng trả thù dâng lên, nghiêng người một cái,
chân dùng sức một dẫm lên chân Mạc Kỳ Hàn, mặt năm nam nhân, bao gồm cả
Mạc Kỳ Hàn, đều co rút!
Ba người Vô Cực hóa đá, không biết lúc
này có cần trung tâm bảo vệ chủ hay không, nhưng ai đụng tới Vương phi,
sợ là lại thê thảm như Vô Giới, thầm nghĩ, ba người rụt cổ trở về, đầu
cúi thấp hơn!
hiên Cơ lão nhân kinh ngạc, một tay bịt miệng, ánh
mắt trừng lớn như chuông đồng, bị hào khí cùng dũng khí của Lăng Tuyết
Mạn hoàn toàn khuất phục! Đây là chuyện hắn muốn làm vô số lần mà không
dám làm, bây giờ đã có người thay hắn làm!
"Dám đạp ta? Vậy nàng càng không thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của ta!" Mạc Kỳ Hàn híp mắt, cắn răng nhìn Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn bị ánh mắt quá đáng sợ này này làm giật mình, vội thu chân
về, nhanh như chớp trốn ở phía sau Thiên Cơ lão nhân, điềm đạm đáng yêu
nói: "Lão gia gia, cứu một mạng người hơn xây bảy cái chùa!"
"Ách, cái gì, đồ đệ, vô bé này nhát gan, đừng dọa nàng!" Thiên Cơ lão nhân lo lắng lên tiếng xin xỏ cho.
"Vâng, đúng vậy!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu phụ họa, ánh mắt nhìn loạn, chỉ là
không dám nhìn vào mắt Mạc Kỳ Hàn, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn đêm qua bạo
ngược, liền sợ lại giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng môi Mạc Kỳ Hàn mới
khẽ nhúc nhích, Lăng Tuyết Mạn lại nhìn thấy mười một cổ thi thể nằm
trên mặt đất cách đó không xa, tướng chết thảm hại, trên đất máu chảy
thành sông, mùi máu tươi nhức mũi theo gió bay tới, Lăng Tuyết Mạn buồn
nôn, "Oa" một ngụm phun ra!
"Tuyết Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, vội vỗ lưng cho nàng, vội vàng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, bọn họ đều chết chưa hết tội, nàng đừng -"
"Ngươi, ngươi thật là một ma đầu giết người không chớp mắt!" Lăng Tuyết Mạn tái mặt, vô lực ngắt lời, kích thích quá mức này khiến cho nàng bỗng thấy
tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Tuyết Mạn!" Mạc Kỳ Hàn vội hô một tiếng, ẵm thân mình Lăng Tuyết Mạn lên, vô cùng lo lắng nói: "Lập tức trở về!"