Trong lòng Mạc Kỳ Minh hận lợi hại, cũng biết lực tay của mình có bao
nhiêu mạnh, Lăng Tuyết Mạn sẽ rất đau, vì vậy, cắn răng một cái, sau đó
vung tay một cái nới lỏng lực đạo, “Biết đau là tốt rồi, đau đớn thanh
tỉnh phải không?”
Lăng Tuyết Mạn bị hắn vung thân làm mất cân
bằng, lảo đảo một cái ngã ở trên mặt đất, khuỷu tay cọ xát ở trên bàn
đá, nhất thời đau nhe răng, “Đau chết!”
Nháy mắt, trong mắt Mạc
Kỳ Minh hiện lên một chút đau lòng, theo bản năng liền vươn tay ra muốn
đỡ Lăng Tuyết Mạn đứng lên, lại trong nháy mắt nghĩ đến lời hắn vừa nói, nghĩ đến sự lừa gạt không trinh của nàng, tay giống như bị giật điện
lập tức lùi về, vung tay áo lướt qua Lăng Tuyết Mạn hướng phía trước mà
đi.
“Haiz -”
Lăng Tuyết Mạn mới hô một tiếng, ngồi dưới
đất, liều mạng xoa khuỷu tay của nàng, trong đầu không ngừng nghĩ về Mạc Kỳ Minh hình như mất khống chế, hắn rốt cuộc là có ý gì? Chuyện không
dám gặp người?
Đôi mắt phút chốc căng thẳng, sắc mặt Lăng Tuyết
Mạn đột nhiên trở nên tái nhợt, hay là… Hay là hắn nói là chuyện nàng
cùng Tình nhân? Hắn đã biết?
Lăng Tuyết Mạn nhất thời bị dọa ra
một thân mồ hôi lạnh, nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Minh, lại quay đầu nhìn xem
mấy người Mạc Kỳ Diễn còn chưa theo kịp, liền giật mình bò lên, nhanh
đuổi theo Mạc Kỳ Minh, nàng muốn hỏi rõ ràng, nếu như hắn đã biết, rốt
cuộc hắn muốn thế nào?
“Tam, Tam Vương gia, ngài chờ một chút!”
Mạc Kỳ Minh hơi dừng bước chân, không ngờ tới Lăng Tuyết Mạn sẽ đuổi theo,
ngực siết thật chặt, lòng bàn tay nắm chặt, lại bước chân ra.
“Tam Vương gia! A -”
Lăng Tuyết Mạn chạy quá mau, giẫm đến váy dài, “Ạch!” Một tiếng liền ngã xuống đất!
Tâm tư của Mạc Kỳ Minh mặc dù hỗn độn, nhưng tâm trí vẫn đặt ở chỗ nữ nhân
sau lưng, nghe được tiếng hét thảm kia, lập tức quay đầu, không chút suy nghĩ nhảy lên, lộn trở lại đến bên cạnh, không chần chờ đưa tay cầm
cánh tay Lăng Tuyết Mạn kéo lên, hổn hển gầm nhẹ: “Nàng đuổi theo ta làm cái gì?”
“Ta… Ah… Ah…, ta có việc muốn hỏi ngài… đau quá a!”
Lăng Tuyết Mạn nhịn không được lập tức khóc lên, từ dưới đất đứng lên,
liền khẩn trương nhìn bàn tay của nàng, trầy da đỏ bừng một mảnh, “Ah…
Ah… Lại bị thương…”
“Xứng đáng!”
Mạc Kỳ Minh thở hổn hển, cắn răng ném ra hai chữ, nhìn quanh một vòng, nói: “Đi theo ta!”
Lăng Tuyết Mạn vừa khóc vừa đi theo sau, vào một gian phòng tên là ‘Mặc Thủy Trai’, sau khi đi vào, Mạc Kỳ Minh tận lực mở cửa, như vậy thời điểm
Mạc Kỳ Diễn tìm được bọn họ, có thể không bị hiểu lầm, nhưng lại ra lệnh cho mọi người tự giác lảng tránh.
Lăng Tuyết Mạn chỉ lo ngồi ở
trên ghế khóc, chẳng biết lúc nào Mạc Kỳ Minh đã lấy một lọ thuốc giảm
đau lại đây, vẫn lạnh mặt, nhìn nàng trầm giọng nói, “Đem thuốc bôi
lên.” Nói xong quăng thuốc lên đùi Lăng Tuyết Mạn, liền ngồi ở đối diện
trên cái băng ghế, không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói: “Cảm ơn.”
“Ai cần nàng cám ơn chứ?” Mạc Kỳ Minh chuyển mắt, nhìn đến Lăng Tuyết Mạn
bị dọa đến muốn khóc lớn tiếng, liền khẽ cắn môi, thấp tiếng nói, “Nhanh bôi lên đi, thuốc này giảm đau tốt lắm.”
“Ờ.” Lăng Tuyết Mạn hàm hồ trả lời một tiếng, nhưng hai lòng bàn tay đều đỏ, cứng ngắc nửa ngày không bôi thuốc được, liếc liếc mắt nhìn Mạc Kỳ Minh nghiêng đầu hờ
hững, lại nhìn trong phòng đến một nha hoàn cũng không có, liền ngập
ngừng đáng thương tội nghiệp nói: “Ta làm không xong.”
Mạc Kỳ
Minh nhếch môi, trừng mắt nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn đẫm lệ, cuối cùng
hạ quyết tâm không được đứng lên, bước tới cầm lọ thuốc động tác mềm nhẹ thoa lên cho nàng, cũng dặn dò: “Không nên đụng nước, hai ngày thì tốt
rồi.”
“Ừ.” Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, bởi vì khóc thương
tâm, trên mặt nước mắt nước mũi, Mạc Kỳ Minh sắc mặt muốn có bao nhiêu
khó coi thì có bấy nhiêu, “Khóc cái gì? Nhìn mặt nàng bẩn đến muốn nôn
mửa kìa?”
Ngoài miệng nói như vậy, trong tay lại cầm một cái khăn gấm, thân mình cao lớn cúi xuống, động tác mặc dù không ôn nhu, nhưng
cũng tận lực nhẹ sức lau chùi cho nàng, Lăng Tuyết Mạn ngước mặt, chất
phác hỏi: “Ngài không phải nói sinh tử của ta không quan hệ đến ngài
sao? Ngài bây giờ còn theo ta làm bạn bè tốt sao?”
“Lăng Tuyết
Mạn, nàng!…” Mạc Kỳ Minh chán nản, lui hai bước, “Ai là bạn bè với nàng? Nam nhân cùng nữ nhân có thể làm bạn bè sao?”
“Ách… Nhưng, có
thể a, vậy ý của ngài là, xem ta là em dâu ngài phải không? Cái này cũng có thể…” Lăng Tuyết Mạn bị này hắn rống làm sợ hãi, thân mình run lên,
nói chuyện cũng lắp bắp.
“Có thể cái gì?” Mạc Kỳ Minh nắm chặt
tay, sắc mặt xanh mét lợi hại, nếu là có thể, nếu là bọn Mạc Kỳ Diễn
chưa đến, hắn thật muốn hung hăng hôn môi nàng, trừng phạt nàng, chất
vấn nàng!
“Ah… Ah…” Lăng Tuyết Mạn bị dọa, nước mắt vừa ngừng lại mãnh liệt rơi ra, nhỏ giọng nói: “Ngài, ngài không nên làm ta sợ…”
Người ta chính là mâu thuẫn như vậy, rõ ràng hận đòi mạng, rõ ràng tức muốn
chết, muốn phất tay áo chạy lấy người, Mạc Kỳ Minh lại thế nào cũng làm
không được, sợ nha đầu kia lại bởi đuổi theo hắn mà té, lại bị thương
thân mình.
Tiếng khóc đè nén ỉ ôi truyền vào trong tai, Mạc Kỳ
Minh càng thêm phiền tâm loạn ý, nhịn không được lại là gầm nhẹ một
tiếng, “Không được khóc!”
Lăng Tuyết Mạn im bặt, ngây người một
lát, nhịn không được lại khóc thút thít một tiếng, bất quá hai giây, lại là một tiếng, đứt quãng như thế, thẳng đến Mạc Kỳ Minh nắm tay càng
chặt, một khuôn mặt tuấn tú u ám, muốn lại rống nàng một tiếng, lại sợ
nàng sợ tới mức khóc lớn, chỉ có thể hít sâu hai cái, bắt buộc bản thân
mình thả mềm giọng nói, “Đừng khóc.”
“Không, ta không khóc.” Lăng Tuyết Mạn cố nín, gặp Mạc Kỳ Minh không lại dữ tợn, mới dần dần hoàn toàn dừng lại.
“Nàng đuổi theo ta làm gì?” Mạc Kỳ Minh tức giận hỏi. Lăng Tuyết Mạn mới nhớ
lại chuyện nàng muốn hỏi, không khỏi khẩn trương, lúng ta lúng túng hỏi: “Ngài nói ta làm chuyện không dám gặp người, rốt cuộc có ý tứ gì? Ngài
vì sao từ sau tiết nguyên tiêu liền hung dữ với ta?”
“Ta…” Đồng
tử của Mạc Kỳ Minh chợt co rút nhanh, một cái chớp mắt nhìn Lăng Tuyết
Mạn, được nửa ngày, mới chậm rãi nhẹ thở nói: “Ta hung dữ với nàng là
bởi vì, ta đã biết chuyện nàng cùng Nhị ca, Nhị ca từ lúc mới bắt đầu
liền thích nàng phải không? Phụ hoàng dùng hỏa hình với nàng, nhị ca
không sợ liên lụy chạy đi cứu nàng, nàng cũng thích Nhị ca đúng không?
Ta nói không dám gặp người ý tứ là, nàng cùng Nhị ca ái mộ nhau, không
có ý tứ gì khác.”
“Vậy kẻ lừa đảo thì sao? Ngài còn nói ta là kẻ
lừa đảo, đùa bỡn tình cảm của người khác mà?” Lăng Tuyết Mạn mừng thầm
Mạc Kỳ Minh cũng không biết Tình nhân, lại khẩn trương nghi vấn nói.