Người đến mặc một bộ sa y xanh nhạt tinh sảo, váy khéo léo ghép vài cánh hoa xanh mộng ảo, mặt phấn hồng nhạt, ánh mắt nhu hòa sáng lạng. Mái
tóc nhẹ phủ lên vai mỹ nhân, cài một cây trâm ngọc nghiêng nghiêng,
thanh tú tao nhã. Lông mày kẻ đen vừa phải hợp với cách trang điểm,
quyến rũ động lòng người, miệng như ngậm châu, khuyên tai trong suốt
cùng bộ với trâm cài, đồ trang sức trang nhã tô điểm thêm cho nàng vẻ
đẹp mê hoặc người xung quanh (Rin: Oh My Chúa tôi!! Miêu với chả tả,
dịch đổ hết cả mồ hôi, cơ mà, miệng như ngậm châu nghĩa là sao nhỡ,
unimagine @.@
2blue: miệng như ngậm châu là hả miệng ra thấy nước miếng óng ánh như ngọc đó )
Lăng Tuyết Mạn nhìn cô gái nhẹ nhàng đi vào, ánh mắt không tự chủ phát sáng, tự đáy lòng nhỏ giọng thở dài nói: “Ngô Đồng thật đẹp nha!”
“Không bằng người nào đó!”
Bên tai trái truyền đến năm chữ, Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy một trận nhồn
nhột, vội vàng chuyển mắt nhìn sang, lại thấy bên trái nàng, Mạc Kỳ Diễn đã ngồi nghiêm chỉnh từ lúc nào, vẫn dáng vẻ thong thả, bên miệng mang ý cười, điều này khiến cho Lăng Tuyết Mạn lần nữa cho rằng nhất định là
mình nghe nhầm, nhưng nhồn nhộn trong lỗ tai lại nói cho nàng biết,
khẳng định là không phải!
Nhớ lại năm chữ đầy thâm ý của hắn, bên tai không khỏi nóng lên, Lăng Tuyết Mạn lúng túng vội vàng quay mặt, vờ như không nghe thấy gì, ánh mắt lại bay đến Liễu Ngô Đồng.
Chỉ
thấy Liễu Ngô hướng về tân khách trước mặt tiếu ngữ yên nhiên* khom khom người, sau đó nhẹ nhàng bước đến trước mặt Liễu Thái Phó, lần nữa khom
người cười khẽ: “Cha, tiết mục tại gia đã chuẩn bị xong.” (*tiếu ngữ yên nhiên: cười nói xinh đẹp)
“Được, vậy thì mở tiệc đi.” Liễu Thái Phó tươi cười lớn tiếng nói.
Tiệc rượu chỉ nửa canh giờ liền kết thúc, tất cả khách khứa được đề nghị xem biễu diện tại gia.
Lăng Tuyết Mạn được sắp xếp vào vị trí thứ nhất, từ dãy một nhìn sang, Liễu
Thái Phó cùng phu nhân ngồi giữa, bên trái là Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh,
Mạc Kỳ Sâm, còn lại bên phải là Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục, Mạc Ly Hiên, sau đó là nàng.
Trên sân khấu chính là kịch Hoàng Mai, Lăng Tuyết
Mạn ban đầu nghe còn thấy thú vị, nhưng sau lại luân phiên kinh kịch ra
sân, mãi đến khi nàng nghe đến buồn ngủ, một câu cũng không hiểu.
“Thật nhàm chán nha.” Lăng Tuyết Mạn thật to ngáp một cái, nghiêng đầu, gập cùi chỏ tiếp tục dập đầu ngủ.
Ngồi chừng một lúc, hai chú cháu Mạc Ly Hiên Mạc Kỳ Lâm liếc mắt nhìn nhau, nhếch nhẹ khóe miệng bật cười.
Mạc Kỳ Dục bu đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Mạn Mạn sao vậy?”
“Ta đoán là… tối hôm qua bị sái cổ, nên ngủ không ngon.” Mạc Kỳ Lâm suy nghĩ một lúc trả lời.
Ai ngờ, một lời này, làm Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, tối hôm qua không phải là
nàng bị sái cổ, mà là bị một tên nam nhân nào đó giằng co đến nữa đêm
đó.
Đáng tiếc, một chữ nàng cũng không dám nói, lại không dám
phản bác, chỉ đành phải cúi đầu xuống thấp hơn, ai ngờ, Mạc Kỳ Dục vẫn
không bỏ qua cho nàng, “Bị sái cổ không để cho nha hoàn xoa bóp, sao lại thành ra nông nổi này?”
“Mắc mớ gì đến ngươi?” Lăng Tuyết Mạn không ngầng đầu, nhưng lời nói lại nặn từ trong kẻ răng đi ra.
“A? Ai nha, nữ nhân này, Tứ tẩu sao lại không biết điều như vậy!” Mạc Kỳ
Dục đập bàn vài cái, chỉ sợ xung quanh có người nghe được, bởi vì thói
quen nhất thời khó sửa, khiến cho hắn đỏ mặt bừng bừng, lúng túng.
Lăng Tuyết Mạn vô cùng buồn bực, hơi hạ mắt, vẻ mặt rất ủy khuất nói: “Xem
như ta sai lầm rồi được chưa? Ngươi muốn bị người ta nghe thấy à?”
“Ách…” Mạc Kỳ Dục áy náy sờ sờ mũi “Ta quên.”
“Xí!” Lăng Tuyết Mạn liếc một cái, tiếp tục cúi đầu gục mặt ngủ, trong lòng
chỉ ngóng trông tiệc tùng mau mau kết thúc, để cho nàng về nhà ngủ bù
một giấc.
Vậy mà, vừa híp mắt lại, bất chợt nghe đến một trận
tiếng chuông leng keng thanh thúy dễ nghe vang lên, đầu tiên là một
tiếng ‘leng keng’, sau đó là hai, ba, bốn… càng ngày càng nhiều tiếng
chuông nhỏ truyền đến, hội tụ thành âm, nghe êm tai cực kỳ!
Lăng
Tuyết Mạn chợt ngồi thẳng người, giống như người dưới đài khác, ánh mắt
bị hấp dẫn bởi bóng người trên sâu khấu, những diễn viên khác đã thối
lui ra sau đài, trên đài không một bóng người từ từ toát lên một trận
khói mù thật mỏng, lượn lờ, tựa như tiên cảnh, tiếng chuông nhỏ vẫn
vang, nhưng càng thêm thanh thúy hơn vừa rồi, lại càng thêm dễ nghe, duy chỉ một điều là chỉ nghe âm lại không thấy người nào!
Các tân
khách đều nghểnh cổ chờ đợi, đang lúc mong đợi, rốt cuộc, người được
mong chờ mới ra ngoài, nàng che nửa mặt, mang theo một cây tỳ bà .
Một bộ váy lụa mỏng màu vàng nhạt, áo khoác sa y màu trắng nhạt, trên đầu
cài một cây trâm thủy tinh màu mật ong, châu hoa sức lệ, bên hông là lưu tô màu lam nhạt, trên trán tóc mái tùy tiện bay, mềm mại tựa thiên
tiên, gương mặt được che đậy một chiếc khăn lụa mỏng màu tuyết trắng, ở
mỗi cổ tay, chân đều mang đầy chuông bạc, theo điệu múa của cô gái,
chuông bạc phát ra tiếng vang khắp trời, phối hợp cùng nhạc khúc, quả
thật tuyệt vời vô song.
Dưới đài, đều bị hấp dẫn thật sâu, ánh
mắt không hề chớp nhìn cô gái vũ động trong khói mù lượn lờ, mỗi lần ống tay áo tung ra, mỗi cái xoay người của nàng, đều kích khởi từng trận
rung động của người nhìn, hô hấp thật chậm, ánh mắt không kìm hãm được
bay theo từng điệu múa của nàng…
Vũ điệu hoàn tất, khăn mỏng
tuyết trắng che mặt của cô gái được dỡ xuống, sau khi xoay tròn tại chỗ
một vòng, nàng khẽ cười nhẹ nhàng, “Ngô Đồng chỉ muốn dùng một khúc vũ
này chúc phụ thân trường thọ!”
“Hay!”
Liễu Thái Phó vui vẻ cười cong mi, vỗ tay ba tiếng, dưới đài các tân khách cũng ủng hộ theo, tiếng vỗ tay như sấm dậy, âm thanh trầm trồ khen ngợi không ngừng!
Lăng Tuyết Mạn nhìn Liễu Ngô Đồng, chậc chậc trầm trồ không dứt, “Vũ điệu
này thật tuyệt, rất có sáng ý! Lấy chuông phối nhạc, không tệ, rất hay,
xem ra Ngô Đồng không chỉ đơn gian có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành !”
“Bình thường!” Mạc Kỳ Lâm cười nhạt, ánh mắt mặc dù vẫn ở
trên đài, mặc dù vẫn nhìn Liễu Ngô Đồng, song rất lạnh nhạt. (Rin: *vỗ
vai Tiểu Ngũ* Lão bằng hữu! hảo nam nhân a! Không bị trần tục che mờ mắt !! *giơ giơ ngón tay cái*)
Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn tràn đầy bất
bình, trước nhìn Mạc Ly Hiên, sau khi phát hiện không phải là Mạc Ly
Hiên nói, mới nhìn về phía bên kia, cau mày nói: “Ngũ vương gia, ánh mắt của ngài có vấn đề sao?”
“Ánh mắt của ta rất bình thường.” Mạc Kỳ Lâm nhíu mày, miễn cưỡng trả lời.
“Ai, nếu như phụ hoàng thật sự ban hôn cho ngài cùng Ngô Đồng thì rất tốt
nha… ai, bỏ đi.” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, nghĩ đến chuyện Ngô Đồng thay lòng đổi dạ, bạc tình như vôi, liền thu hồi lời nói, lắc đầu một cái.
Mạc Kỳ Lâm lại hoài nghi hỏi: “Vì sao không nói tiếp?”
“Không vì sao, ta hi vọng ngài có thể tìm được một cô gái cùng ngài tương đầu ý hợp, Ngô Đồng và ngài, không thích hợp.” Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng cười
một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cảm thấy lòng buồn vô hạn,
phu quân đáng thương của nàng, cả đời không có được tình yêu, lúc khỏe
mạnh không có được, vì thương tiếc mà chết!
“Mạn Mạn, nàng nói
đúng, mặc dù người trong hoàng thất khó tìm được tình cảm chân chính,
nhưng vẫn còn một phần hi vọng, cho nên, ta đang đợi.” Mạc Kỳ Lâm liếc
mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thấp giọng nói, gọi nàng rất thuận miệng, cũng
giống như Mạc Kỳ Dục.
Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là ngẩn người, sau
đó mỉm cười, trêu đùa nói: “Tại sao không gọi là Tứ tẩu? Không muốn để
ta có địa vị cao hơn ngài?”
“Không phải vậy, bỏ qua Tứ ca, chúng
ta cũng được xem là bằng hữu không phải sao? Cách xưng hô này, không lẽ
nàng chỉ cho phép tiểu Thất gọi, mà không cho ta gọi thẳng tên sao?” Mạc Kỳ Lâm cười khẽ, nháy mắt, mắt ánh lên tia sáng ngọc mê người.
“Ách, cũng không phải, các ngài tùy tiện gọi, mấy cái tên gọi này, ta không
ngại, hay là ngài muốn bắt chước Dục Dục, vậy có phải ta cũng có thể gọi ngươi là… Lâm Lâm?” Lăng Tuyết Mạn buồn cười, đọc xong hai chữ kia,
nàng liền ‘xì’ một tiếng bật cười, “Không được, không được rồi, gọi ngài như vậy, ta cười ngất mất, giống như tên Linh Linh của bé gái, ha ha…”