Mưa như cũ tí tách
không ngừng. Ngoài cửa sổ quản gia đã toàn thân ướt đẫm, vẫn đứng yên
không nhúc nhích đợi nam tử bên trong cửa sổ ra lệnh.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của nam tử không chút thay đổi, trong mắt chỉ hiện lên một chút kinh ngạc cùng khinh thường.
Thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng “Con gái của Lăng Bắc Nguyên này thật
rất có can đảm, còn biết mượn sức Hiên nhi để ngày sau cầu được an ổn!
Hừ! Bổn vương phải tận mắt nhìn xem đây là nữ tử như thế nào!”
“Chủ tử! Ngài muốn…” Quản gia cả kinh mở to con ngươi.
Nam tử nhíu mày lạnh nhạt nói: “Lệnh cho toàn bộ hạ nhân túc trực bên linh
cữu rời khỏi Thủy Viện! An bài tiểu Vương gia nghỉ ngơi!”
“Chủ tử, ngộ nhỡ việc giả chết truyền đi chẳng phải sẽ làm cho người hoài nghi?” Quản gia lo lắng nói.
“Ngươi cả việc này cũng làm không xong sao? Trong Vương phủ này, trừ bỏ chủ
tử, nếu ai để lộ nửa lời đồn liền tiên trảm hậu tấu!” Nam tử mắt âm
ngoan lạnh lùng nói.
Quản gia chấn động chắp tay nói: “Tuân mệnh chủ tử! Nô tài lập tức đi làm!”
Dứt lời liền động thân rời Hương Vò Cư.
Nam tử lại yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người đi đến bên giường, nhấn vào cơ quan, đi vào một cái đường hầm.
Trong linh đường Lăng Tuyết Mạn nghe tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, tâm thế nào cũng không thể bình tĩnh.
Mạc Ly Hiên cảm nhận được sự khẩn trương của Lăng Tuyết Mạn, trấn an nói:
“Mẫu thân, ngài đừng khẩn trương. Chỉ là trời mưa mà thôi. Nơi này có
nhiều người như vậy, ngài không phải sợ.”
“Ly Hiên ta, ta không
có cách nào khác. Chính là khẩn trương!” Lăng Tuyết Mạn run rẩy không
ngừng quay đầu nhìn lại quan tài gỗ màu đen, sợ phát sinh chuyện quỷ dị
như xác chết sống lại hay cương thi chui ra, phá vỡ trái tim nhỏ bé của
nàng.
Mạc Ly Hiên nắm tay Lăng Tuyết Mạn, kiên định nói: “Mẫu
thân, thật sự không phải sợ. Con tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng con là nam
tử hán. Có con ở đây ngài sẽ không có việc gì.”
“Ah... Ah... Ly
Hiên…” Lăng Tuyết Mạn cảm động hai tay ôm lấy Mạc Ly Hiên, khóc nói:
“Con thật đúng là đứa bé ngoan. Hai ta về sau nương tựa lẫn nhau mà
sống!”
“Mẫu thân!”
Mạc Ly Hiên bị ôm sát vào thân mình
thêm mềm của Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phát quẫn. Lăng
Tuyết Mạn bất quá mới mười sáu tuổi, hương thơm nhè nhẹ nhập của thiếu
nữ bay vào mũi làm hắn không được tự nhiên. Nên biết ngay cả mẹ ruột hắn lúc trước cũng không thân cận hắn như vậy.
Nến trắng trong linh đường đột nhiên tắt sạch, toàn bộ linh đường lâm vào một mảnh tối đen.
Bọn hạ nhân không dám kêu, hoảng sợ che miệng co mình.
Lăng Tuyết Mạn kinh hãi không tự chủ được kêu to, càng ôm Mạc Ly Hiên chặt
hơn, môi run rẩy không ngừng “Ly, Ly Hiên có phải là hồn của hắn đã trở
lại không?”
“Mẫu thân chớ sợ. Phụ Vương ngày thường rất thích
con. Cho dù là phụ vương trở về cũng sẽ không làm thương tổn chúng ta.”
Mạc Ly Hiên lo lắng an ủi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ, tuy rằng gan lớn nhưng cũng có chút sợ hãi, bất đắc dĩ nói rất lớn tiếng để che dấu bản thân mình khẩn trương.
Trong bóng đêm một đôi mắt
sâu ở sau màn trướng lạnh lùng theo dõi hình ảnh hai người đang ôm nhau
đẹp mắt kia, hắn nhàn nhạt tức giận.
Quản gia từ ngoài phòng vội
tiến vào, lớn tiếng nói: “Vương gia có thói quen không thích nhiều
người. Để không quấy nhiễu đến chủ tử, các ngươi toàn bộ lui ra ngoại
Thủy Viên!”
Hạ nhân ở trong cơn kinh hách nghe lời nói như thế, vội hướng về linh vị dập đầu lạy ba cái sau đó nhanh đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn vui mừng quá đỗi vội cùng Mạc Ly Hiên đứng lên chuẩn bị chạy. Ai ngờ quản gia đã đến trước mặt, cung kính lại không cho cự tuyệt nói: “Vương phi ngài không thể đi. Ngài là chánh phi của chủ tử, nên ở chỗ
này cùng chủ tử! Tiểu Vương gia vẫn còn nhỏ, quỳ lâu thân thể sẽ chịu
không nổi. Nô tài đã sai người chuẩn bị xong Liễu Hương Cư cho tiểu
Vương gia. Tiểu Vương gia trước nghỉ ngơi, chờ sau khi trời sáng lại đến túc trực bên linh cữu để Vương phi nghỉ ngơi.”