Cùng một thời gian, ở Tứ Vương phủ, trong Hương Đàn Cư.
Lâm Mộng Thanh đã sẵn sàng, chỉ chờ Mạc Kỳ Hàn ra lệnh.
Vô Cực tiến đến, vui sướng chắp tay nói: “Chủ tử, có chuyện tốt, Tam Vương gia đã rời Tam Vương phủ đi vào cung, thám tử báo, xem sắc mặt của Tam
Vương, có vẻ như không có bệnh nặng, hắn chỉ dẫn theo bốn thị vệ, một
người trong đó chính là Mặc Thanh mà Lâm công tử sẽ dịch dung thành.”
“Sao? Hừ, như thế rất tốt.” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía Lâm
Mộng Thanh mặc quần áo thị vệ của Tam Vương gia, cùng gương mặt đã thay
đổi, gật đầu, nói: “Mộng Thanh, làm việc cẩn thận, chỉ cần vừa lấy đến
thư trao đổi giữa Mạc Kỳ Minh cùng Bạch Tĩnh An, Hạ Chi Tín, liền lập
tức lui về, an toàn là trên hết.”
“Ừ, đệ đã biết, đệ rất quý trọng cái mạng nhỏ của đệ.” Lâm Mộng Thanh thoải mái cười nói.
“Được, Vô Cực ngươi đi tiếp ứng Mộng Thanh!”
“Vâng, chủ tử!”
Hai bóng đen lấy tốc độ cực nhanh phóng đi, ở nơi cách Tam Vương phủ năm
trượng, Vô Cực nhảy ra sau bức tường, tránh thị vệ đi tuần tra, lẻn vào
Tam Vương phủ, phóng lên phía trên một nóc nhà, mà phòng này đương nhiên là thư phòng Mạc Kỳ Minh.
Lâm Mộng Thanh quang minh chính đại từ cổng lớn Tam Vương phủ mà vào, sau đó đi đến thư phòng, đứng trước cửa
thư phòng, có hai gã thị vệ hỏi, “Mặc đại nhân, không phải ngài đi cùng
Vương gia rồi sao?”
“Chủ tử phái ta trở về lấy đồ, các ngươi canh giữ ở bên ngoài là được.” Lâm Mộng Thanh theo tư thái thường ngày, lạnh lùng đáp một câu, sau đó đi vào thư phòng.
Mấy vật quan trọng,
theo tính cách giảo hoạt của Mạc Kỳ Minh, đương nhiên không có khả năng
giấu ở ngoài sáng, ở bên trong thư phòng này nhất định dấu diếm cơ quan, nhưng sẽ ở nơi nào đây?
Lâm Mộng Thanh nhanh chóng quét mắt xung quanh, tìm kiếm -
Mà lúc này ở trong ngự hoa viên hoàng cung, như cũ là một mảnh tiếng động vui cười.
“Hiên nhi, cháu thật đúng là hư a! Từ khi nhận nha đầu kia làm nương, cháu
một cước đá sạch các hoàng thúc rồi!” Mạc Kỳ Lâm tiếp lời Mạc Kỳ Diễn
nói, cười nói.
“Không có, các hoàng thúc hiểu lầm, Hiên nhi chỉ
là muốn mang mẫu thân đi chơi mà thôi, không có ý tứ gì khác.” Mạc Ly
Hiên tươi cười thật hồn nhiên, nhẹ chớp mắt, mang bộ dáng không có chút
tâm cơ.
Lăng Tuyết Mạn vừa nhìn câu đố trên đèn lồng, vừa nghe
lời nói khác thường của Mạc Ly Hiên, nghe tiếp lời nói của Mạc Kỳ Diễn
cùng Mạc Kỳ Lâm, có vẻ như… Mạc Ly Hiên đang ám chỉ cho nàng đáp án là
cái gì!
Mùa hè, trong hồ, sẽ có gì chứ? Cá? Không có khả năng, không phù hợp với hai câu trên câu đố, tôm? Cũng không khả năng! Con cua?
Trong đầu chợt lóe, Lăng Tuyết Mạn cực độ hưng phấn, mắt trong veo sáng lấp
lánh, lộng lẫy loá mắt, nhìn quét quá mấy người Mạc Kỳ Diễn, cười vạn
phần tà ác, “Hiên nhi của chúng ta làm sao hư chứ? Nó là đứa con đáng
yêu nhất trên đời này, ha ha! Bốn người các ngài chậm rãi thiếu nợ đánh
bạc đi, cẩn thận ta ngày mai sẽ từng cái cửa đòi tiền đó!”
“Tứ tẩu, nhìn vẻ mặt này của ngươi, ngươi biết?” Mạc Kỳ Dục bồn chồn hỏi.
“Tất nhiên, đầu óc của ta sao có thể đần như ngươi chứ?” Lăng Tuyết Mạn đắc ý cười nói.
Mạc Kỳ Dục lại tức đỏ mặt, tay nắm chặt, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi không có Hiên nhi nhắc nhở thì làm sao biết được?”
“Vậy cũng hay hơn ngươi, Hiên nhi nhắc ngươi cũng nghe, vậy ngươi đoán đi!” Lăng Tuyết Mạn không phục nói.
Mạc Kỳ Dục chán nản, mới định phản bác, giọng của Mạc Kỳ Minh đột nhiên vang lên -
“Tiểu Thất, các ngươi làm gì đó?”
Nghe tiếng, quay đầu, Lăng Tuyết Mạn giành trước cười nói: “Dục Dục hiện tại không kiểm soát được tinh thần, Tam Vương gia người cũng không nên trêu chọc hắn!”
“Tam ca!”
“Nhị ca!”
“Tam Hoàng thúc!”
Mấy huynh đệ, thúc cháu làm lễ chào xong, Mạc Kỳ Dục thình lình trừng mắt
đến trên người Lăng Tuyết Mạn, ảo não quát: “Nha đầu ngươi mới điên á!”
Mạc Kỳ Minh có chút nghi hoặc, khẽ cười nói: “Như thế nào? Thật xa đã nghe đến Tiểu Thất tức giận dậm chân, lại la ó.”
“Hì hì, Tam Vương gia đi hỏi Tiểu Thất đi, ta cần phải đi lĩnh thưởng!” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát chớp mắt, liền kéo Nhã Phi đi.
Mạc Kỳ Diễn thu hồi ánh nhìn chăm chú trên người Lăng Tuyết Mạn, nhìn về
phía Mạc Kỳ Minh, hỏi: “Tam đệ không khỏe, tại sao lại tiến cung?”
“Không có chuyện gì, uống xong thuốc cảm giác tốt hơn nhiều, nghĩ đêm nay
trong cung náo nhiệt, ngây người bên trong phủ đã nhiều ngày buồn chán,
tiến cung giải sầu, khụ khụ…” Mạc Kỳ Minh linh hoạt nói, nhưng tiếng nói vừa dứt, vẫn là không nhịn được ho khan vài tiếng.
“Tam ca, hiện tại mặc dù đã vào xuân, nhưng bên ngoài vẫn là gió lớn, không bằng ca
ngồi xuống uống chút trà nóng đi.” Mạc Kỳ Sâm thân thiết nói.
“Ừ, ta đi sang bên kia ngồi một chút.” Mạc Kỳ Minh gật đầu, liền để tiểu
thái giám giúp đỡ đi hướng bàn rượu bên kia. Tầm mắt nhìn quanh, Lăng
Tuyết Mạn đang mặt mày hớn hở cùng Mạc Ngự Minh nói gì đó, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, gương mặt Mạc Ngự Minh cũng tươi cười, mà nụ
cười kia rơi vào trong mắt hắn, lập tức nổi lên một chút lãnh ý cùng hận ý, hay tay nắm chặt, dựa vào cái gì phụ tử bọn họ có thể hưởng thụ niềm vui gia đình? Dựa vào cái gì vợ chồng bọn họ có thể ân ái?
Trong nháy mắt, hắn gần như muốn tiến lên, chất vấn nam nhân cao cao tại
thượng tươi cười đầy mặt, có từng nhớ ba mươi năm trước có nữ tử một tên là Vũ Vi?
“Vương gia!” Tiểu thái giám cảm giác được toàn thân hắn lạnh như băng, gọi hắn.
Mạc Kỳ Minh giật mình, chậm rãi nhắm chặt mắt, bắt buộc bản thân mình bình
tĩnh, khi mở mắt ra, trong mắt lại khôi phục lạnh nhạt quen thuộc, coi
như hận ý vừa mới nãy cũng chỉ là ảo giác.
Tiếp tục chậm rãi bước đi về phía trước, tiếng cười của Lăng Tuyết Mạn như chuông bạc truyền
vào trong tai, trong mắt Mạc Kỳ Minh hiện lên một tia phức tạp do dự,
nghĩ đến kế hoạch đêm nay, ngực đột nhiên cứng lại, hắn thật muốn xuống
tay với nàng sao? Nếu ngày sau nàng biết được, có thể, có thể… hận hắn
hay không?
Nhưng tiếng cười của nam nhân kia đồng thời vang lại,
còn có tiếng cười của Hoàng Hậu Lương Khuynh Thành, chói tai như vậy làm bước chân hắn lại bị kiềm hãm, ánh mắt lại lạnh, không, hắn không thể
bởi tư tình nhi nữ, bởi một chút tâm động cùng để ý đối với nàng, mà
buông tha cho kế hoạch của hắn!
Tâm cơ nhiều năm, há có thể thay đổi bởi một nữ nhân?
Mạc Ngự Minh, Lương Khuynh Thành, ta không chỉ muốn cho các ngươi nhận cơn
đau xót mất con, còn muốn đoạt giang sơn các ngươi, làm cho các ngươi
hai bàn tay trắng, làm cho các ngươi vì những hành động của mình năm đó, trả giá đại giới!
Tiếp tục cất bước về phía trước, ở khoảng cách hai trượng, trong đầu Mạc Kỳ Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội lại
ngừng bước, nhỏ giọng nói với tiểu thái giám: “Tìm thị vệ Mặc Thanh của
bổn vương đến, nhanh đi!”