“Ngô Đồng, Tứ vương gia thật đã chết rồi, nàng đừng cố chấp nữa!” Lăng Tuyết Mạn ra sức rống đáp lại.
Hai mắt Liễu Ngô Đồng đỏ lên, dùng sức lắc lắc Lăng Tuyết Mạn, quát thành
tiếng, “Không có, không có! Không có chết, ngươi đang gạt ra, nhất định
là ngươi gạt ta!”
“Ta không có! Không có gạt nàng! Là nàng không
nhìn thẳng vào ám ảnh của mình, nàng mất đi thứ quý giá mới biết rằng
mình phải quý trọng nó, hiện tại muốn hối hận đã không còn kịp nữa rồi!
Tứ vương gia đã chết, thật sự đã chết rồi!” Lăng Tuyết Mạn bị lung lay
đến choáng đầu hoa mắt, dưới tình thế cấp bách, nàng nắm lấy hai tay của Liễu Ngô Đồng, dùng ngôn từ thẳng thắn công kích nàng ta, muốn để cho
nàng ta thanh tĩnh đối mặt với vấn đề thực tế.
Vậy mà, giờ phút
này Liễu Ngô Đồng càng thêm mất đi lý trý, ánh mắt đáng sợ nhìn Lăng
Tuyết Mạn, tựa như Lăng Tuyết Mạn chính là chướng ngại vật chắn giữa
nàng và Mạc Kỳ Hàn, một câu nói vừa nãy đã đánh nát hi vọng của nàng,
hoàn toàn đẩy nàng từ thiên đường xuống địa ngục, trái tim run rẩy, thân thể càng run rẩy hơn, cơ hồ không thể nghĩ ra được thứ gì, ý nghĩ duy
nhất của nàng lúc này là muốn làm cho Lăng Tuyết Mạn câm miệng, không
được nói Mạc Kỳ Hàn đã chết nữa, vì vậy, con ngươi điên cuồng chợt lóe,
hai tay nàng bất chợt bóp lấy cổ họng Lăng Tuyết Mạn!
“A!”
Lăng Tuyết Mạn thét một tiếng kinh hãi, cảm giác sợ hãi nhất thời lan tràn
khắp thân thể, hai tay hốt hoảng không ngừng vỗ lên cánh tay của Liễu
Ngô Đồng, cố sức mở bàn tay của nàng ta ra, nhưng người đang nổi điên đã lâm vào trạng thái mất đi ý thức, nên sức lực cũng vượt trội người
thường!
“A… a…” Hô hấp không thuận, gương mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, Lăng Tuyết Mạn lại một lần nữa cảm thấy cái chết đang dần dần
cận kề nàng!
Đôi tay bốp lấy cổ nàng càng lúc càng chặt, chặt đến mức hơi thở của nàng thoáng chốc đều trở thành hư vô, đại não bắt đầu
mờ mịt, chỉ còn có thể nặn ra câu nói không thành lời “Cứu….cứu
mạng….tình… nhân….”
___________________
Cũng trong lúc
đó, Mạc Kỳ Hàn ở Hương Đàn Cư đang nâng ly trà, tay đột nhiên buông
lỏng, chung trà rơi xuống mặt đất, văng thành một tảng nước lớn, tim hắn đập mạnh cùng loạn nhịp, hắn nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, nhất thời căng
thẳng, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt? (Rin: cái này gọi là tâm linh tương thông nga, ta nghe nói chỉ
những người nào có duyên tiền định mới có thôi =)). Aizz… biết khi nào
ta gặp được thiên duyên tiền định của ta đây?? *ủ rủ* *ủ rủ* *ngồi góc
tối chọc chọc kiến*)
Dù là hắn mưu lược cao siêu, tâm cơ sâu
nặng, nhưng lại hết lần này đến lần khác tính nhầm một bước, đó chính là vô luận thế nào, hắn vẫn không nghĩ đến, sau cái ‘chết’ của hắn, Liễu
Ngô Đồng lại trở nên điên cuồng đến bước đường này!
Mà quản gia
mang theo ám vệ đi cùng chỉ phụng mệnh chặt chẽ chú tâm vào nhất cử nhất động của Tam vương gia Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh xem trò vui, bọn họ
cũng chỉ ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm hắn, mọi người, kể cả quản
gia, ai cũng không ngờ tới, trong thời gian ngắn, Lăng Tuyết Mạn đang
phải trải qua một kiếp sinh tử!
Ngay tại thời điểm sức lực phản
kháng của Lăng Tuyết Mạn bị rút cạn, ngay khi nàng tự cho rằng mình vì
hít thở không thuận mà chết, trong hoàn cảnh u ám ấy, dường như là ông
trời đã cố ý an bài một duyên phận khác, bóng dáng màu xanh của Mạc Kỳ
Diễn vòng qua núi giả, hướng về phía hồ đi tới, hắn trầm muộn xem trò
vui, trong lúc vô tình nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn không còn ngồi ở chỗ cũ, trong lòng liền cảm thấy mất mát, tìm vài cái cớ, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, muốn ra ngoài đi dạo giải sầu, biết đâu có thể ‘vô tình gặp mặt’
Lăng Tuyết Mạn, ai ngờ_____
Ánh mắt chợt dừng lại ở hình ảnh
trước mặt, đại não Mạc Kỳ Diễn hồi thần trong một giây, không kịp nghĩ
ra bất kì ý tưởng nào, hắn phóng lên trước, từ sau lưng tóm lấy quần áo
Lăng Tuyết Mạn, cánh tay ôm choàng nàng, đoạt lại thân thể, đồng thời
một chưởng vỗ vào mặt Liễu Ngô Đồng!
Quay tròn tại chỗ một vòng,
vững vàng dừng lại, hắn cái gì cũng không kịp nhìn, lòng Mạc Kỳ Diễn
toàn bộ treo trên người Lăng Tuyết Mạn, lo lắng khiến hắn không để ý đến cách biệt nam nữ, đưa tay nâng cằm kiểm tra cổ họng nàng, giọng nói
tràn đầy đau lòng cùng lo lắng, “Tuyết Mạn, nàng sao rồi? Cổ họng đau
lắm không?”
“Khụ, khụ! Khụ, khụ!”
Lăng Tuyết Mạn nói không thành lời, chỉ không ngừng ho khan, nàng mềm nhũn vô lực tựa lên người
Mạc Kỳ Diễn, trong cái ôm của hắn, nàng thở gấp gáp, hít vào từng ngụm
từng ngụm.
Liễu Ngô Đồng bị một cái tát làm ngã nhào trên mặt
đất, lúc này nàng mới hồi tĩnh rốt cuộc mình đã làm cái gì, sững sờ một
phút đồng hồ, đột ngột cảm thấy sợ hãi, nàng chuyển từ tư thế ngồi sang
quỳ, thê lương bi ai, kêu một tiếng, “Mạn Mạn, thật xin lỗi!”
Đại não hỗn độn của Lăng Tuyết Mạn cũng dần dần sáng suốt trở lại, theo lời nói, nàng nhìn về phía Liễu Ngô Đồng, thì thào nói: “Nàng, tại sao nàng muốn bóp chết ta? Ta đắc tội với nàng ở chỗ nào?”
“Tuyết Mạn!”
Mạc Kỳ Diễn khẩn trương sầu lo nói: “Ta dẫn nàng đi, chúng ta trước
truyền thái y xem cổ họng nàng, chần chừ hoài không tốt!”
“Nhị
vương gia….” Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu, nhìn ân nhân từ trên trời giáng
xuống cứu nàng một mạng, ánh mắt chỉ có chua xót, môi ngập ngừng, “Ngài, cảm ơn ngài cứu ta…..”
“Cổ họng nàng bị tổn thương, đừng nói
chuyện.” Mạc Kỳ Diễn đau lòng nặn ra một nụ cười an ủi, sau đó ánh mắt
nhìn về phía Liễu Ngô Đồng trên mặt đất, ánh mắt thường ngày vẫn ôn hòa
thanh nhã, đột ngột trở nên lạnh như băng, lạnh đến mức thấm sâu vào tận xương tủy, lạnh đến mức khiến người khác phải phát run!
“Liễu
Ngô Đồng, ngươi dám phạm thượng, mưu sát Tứ vương phi, tội đáng xử chém! Bổn vương kính trọng Thái Phó đại nhân, nên tịch thu tài sản cả nhà kẻ
phạm tội có thể miễn, nhưng còn ngươi, bổn vương muốn mạng của ngươi!”
Tựa như Satan dưới địa ngục, Mạc Kỳ Diễn phun ra lời nói hoàn toàn không
hợp với tính tình của hắn thường ngày, môi lạnh thốt lên một câu, liền
muốn kéo Lăng Tuyết Mạn rời đi.
“Nhị vương gia!”
“Không được!”
Lăng Tuyết Mạn cùng Ngô Đồng đồng thời mở miệng, Lăng Tuyết mạn vừa định cầu tình cho Liễu Ngô Đồng, lại thấy sắc mặt Liễu Ngô Đồng trắng bệch lập
tức nhào đến ôm lấy chân nàng, vừa khóc vừa thê lương hô: “Tứ vương phi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là lỗi của ta, ta thật không biết vừa rồi
mình thế nào, tại sao lại muốn giết nàng đây? Không có, thật không có,
van cầu nàng, cầu xin nàng tha cho ta có được không?”
“Ngô Đồng…” Lăng Tuyết Mạn không biết nên thế nào nhìn nàng, lại bị Mạc Kỳ Diễn lôi kéo, trách mắng: “Tuyết Mạn, nếu như không phải ta nhìn thấy kịp thời,
nàng bây giờ sẽ chết trong ả nàng! Không cho nàng thương xót ả!”
“Nhị vương gia, ta…ta, Ngô Đồng không muốn giết ta, mới vừa rồi, hình như nàng đã mất đi tâm trí…..” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi nói.
Mạc Kỳ Diễn đột nhiên chuyển đổi tính tình, làm nàng càng bị dọa sợ.
“Bất kể nguyên nhân gì, ta chỉ thấy nàng suýt chút nữa là chết trong tayả!
Cho nên, tuyệt đối không thể tha cho ả!” Mạc Kỳ Diễn âm lãnh nói.
“Tứ vương phi, là Ngô Đồng sai lầm rồi, Ngô Đồng biết tội, biết tội rồi!”
Liễu Ngô Đồng ôm thật chặt đùi phải của Lăng Tuyết Mạn, khóc không thành tiếng.
“Ngô Đồng!”
Lòng Lăng Tuyết Mạn khổ sở gần chết,
nhất thời không biết nên làm gì mới phải, cánh tay lại bị Mạc Kỳ Diễn
kéo đi, nàng liền bị động đi theo Mạc Kỳ Diễn, nhưng Ngô Đồng vẫn gắt
gao ôm chặt nàng, nàng đi, Ngô Đồng quỳ lết theo, trong miệng ngoại trừ
‘tha cho ta’ thì không còn lời nào khác!
Tình huống kì dị này làm cho Mạc Kỳ Diễn vừa đi được năm sau bước, chợt tức giận xoay người, một cước đá lên vai Liễu Ngô Đồng, nàng lập tức hét thảm một tiếng, buông
lỏng tay, ngã nằm trên đất!