Lăng Tuyết Mạn không thể mở miệng nói chuyện, liền dùng sức hô hấp để diễn tả bất mãn cùng phẫn nộ!
Dâm tặc đáng chết nầy luôn lén nhiễu loạn giấc ngủ của nàng!
Nam nhân đang tận tình hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào nghe được Lăng Tuyết Mạn
thở hổn hển, nhanh dừng động tác, đầu lông mày hơi cong cong, nghiêng
thân, tà mị nhếch môi “Tỉnh rồi hả?”
“Vô nghĩa! Bị sỗ sàng không
biết xấu hổ như vậy, ta cũng không phải lợn chết!” Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, tức giận đến trợn tròn con mắt.
“Nàng nói chuyện có giáo
dục một chút được không?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, quả nhiên người ta bất kể vẻ bề ngoài như thế nào, bên trong cũng nhất định là khuê tú!
Lăng Tuyết Mạn cười nhạt “Dựa vào! Ta thấy ngươi một dâm tặc, phải dùng tới
giáo dục sao? Ngươi thử cùng hòa thượng tán gẫu về nữ nhân xem, người ta có lấy mõ gõ chết ngươi hay không!”
“Khụ khụ!”
“Nữ nhân
đáng chết, trong miệng nàng cái gì cũng nói ra được!” Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen trên trán, tức giận không nhẹ, thở khẽ một hơi, quyết định không
lãng phí thời khắc này, không thể đụng vào nàng thì cùng nhau thoải mái
ngủ một giấc cũng được.
Nghĩ, ngồi dậy, nhìn nàng nói: “Đứng lên hầu hạ ta cởi áo!”
"Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn gãi lỗ tai, khẽ cười đùa cợt “Thật coi ngươi là
Tình nhân của ta sao? Còn muốn cô nãi nãi ta hầu hạ ngươi cởi áo, ta xem ngươi đúng là điên không nhẹ. Đầu ta cũng không phải bị lừa đá!”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn phút chốc siết chặt hai tay, mắt sâu khép hờ, nhiễm lên một tầng sương lạnh, khẽ mím môi, trong tiếng nói mang theo hơi thở
nguy hiểm “Nàng là cô nãi nãi của ai? Lặp lại, bản công tử muốn nghe một lần nữa!”
Cảm xúc giận dữ không khống chế được, suýt nữa thốt ra từ ‘bổn vương’!
Lăng Tuyết Mạn mặc dù không thấy rõ biểu tình biến hóa trên mặt Mạc Kỳ Hàn,
nhưng nghe mấy lời kia như là nặn ra từ trong kẽ răng, thân thể run run, mất khí thế, ‘hì hì’ cười khan một tiếng, hai tay nhanh chóng kéo chăn
trùm toàn thân để bảo vệ mặt nàng không lại bị đánh thành lá cải rách,
sợ đến thở cũng không dám thở mạnh!
Mạc Kỳ Hàn nổi giận, dở khóc
dở cười, nữ nhân lá gan luôn lớn này lại rất sợ chết, vừa đến thời khắc
mấu chốt liền thay đổi thành con chó nhỏ!
Xem xét việc nàng sống
sót sau tai nạn, hắn cũng không muốn làm khó nàng, nhưng hù dọa nàng một phen vẫn là việc cần làm, để nàng coi trọng mình một chút!
Vì thế mặt vẫn lạnh, trầm thấp nói: “Bản công tử đến cùng có phải Tình nhân của nàng không? Nói!”
“Không phải! Ách, để ta suy nghĩ một chút, ngươi đừng vội, ngàn vạn đừng nóng
vội.” Lăng Tuyết Mạn vừa run rẩy vừa lẩm bẩm, nàng rất muốn dũng cảm mà
nói ‘không phải’, nhưng hảo hán không ăn thua lời nói, nàng có cần vì
vấn đề danh dự mà bảo vệ quyền lợi của mình không, nếu cãi lại hắn…
Lăng Tuyết Mạn vẫn nói lảm nhảm, Mạc Kỳ Hàn chờ không được, gầm nhẹ một tiếng “Rốt cuộc như thế nào?”
“Tình nhân, tuyệt đối là Tình nhân!” Thân mình Lăng Tuyết Mạn lại run lên,
rất là buồn bực nói thầm nho nhỏ: “Vương gia tướng công, ngài phải làm
chứng cho ta, ta thật là bị dâm tặc cường đại này ép buộc! Oa... oa...
Ngài ở âm phủ chớ có trách ta, ta không có lén lút đội nón xanh cho
ngài, ta còn muốn quang minh chính đại bỏ trốn, ta muốn bạc, hì hì ta
vừa gom được một vạn hai…”
Mạc Kỳ Hàn càng nghe mặt càng xanh
biếc, suýt nữa không thở nổi, một phen xốc chăn gấm lên, như con chim
ưng già đi bắt con gà con, xách gáy Lăng Tuyết Mạn lên, hơi dùng sức kéo nàng vào trong lòng hắn, cắn răng nghiến lợi nói: “Nàng muốn bỏ trốn
với ai? Lấy một vạn hai là để bỏ trốn sao? Lăng Tuyết Mạn. về sau một
phân tiền nàng cũng đừng hòng có!”
“Ah... Ah... Ngươi làm sao
nghe được, ta nói rất nhỏ mà.” Lăng Tuyết Mạn như trái cà héo, thật sự
muốn đập đầu một cái chết tươi.
“Hỏi lại nàng một lần nữa, muốn
bỏ trốn cùng ai?” Mạc Kỳ Hàn nổi giận thật, mắt lạnh khóa chặt cặp mắt
nàng ở dưới ánh trăng chiếu xuống trong veo như nước.
“Ta, ta nghĩ muốn cùng…” Lăng Tuyết Mạn cắn môi, đánh chết nàng cũng không dám nói ra nửa câu sau!
“Ai?”
Mạc Kỳ Hàn gằn một chữ, mang theo hơi lạnh thấu xương. Lăng Tuyết Mạn quyết tâm, run lên, lần đầu tiên chủ động mà ôm chặt hắn, điều này khiến nàng hận, không thể một đao hoạn dâm tặc đáng chết thành thái giám, hai tay
lõa lồ giống dây mây bò lên cổ Mạc Kỳ Hàn, cũng mãnh liệt lấy lòng phủ
trên môi lạnh như băng của Mạc Kỳ Hàn, lung tung hôn môi hai cái, mới
lấy dũng khí tráng sĩ chặt tay nói: “Tình nhân ta muốn bỏ trốn với
ngươi!”
Dùng bộ dạng này nói sẽ không bị đánh đi. Ah... ah... Nhị Vương gia, chuyện vừa rồi chàng tha thứ cho ta đi! Lăng Tuyết Mạn đang
khóc trong lòng, khi nào bạch mã vương tử của nàng mới có thể cứu nàng
ra bể khổ đây?
Nhìn Lăng Tuyết Mạn ân cần, Mạc Kỳ Hàn rất là
hưởng thụ, cong khóe miệng, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tin. Xem ra
hôm nay Lâm Mộng Thanh nghe được là sự thật, nha đầu này thật là động
tâm với Mạc Kỳ Diễn!
Cảm xúc không vui lập tức trào lên trong
lòng, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Lăng Tuyết Mạn cùng, bình
tĩnh dọa người, lạnh lùng nói: “Tuyết Mạn, nàng đang khiêu khích ta. Ta
đã phóng túng nàng cực hạn rồi! Nói cho ta, nàng cần bao nhiêu thời gian để đoạn tình với Nhị Vương gia?”
“Không, ta không có.” Lăng Tuyết Mạn môi hoảng hốt nhìn Mạc Kỳ Hàn, giải thích trái lương tâm.
“Phải không? Tuyết Mạn, ta chỉ cho phép trong lòng nàng suy nghĩ đến ta, nếu
là nàng dám yêu người khác, vậy với cái nam nhân kia mà nói, tuyệt đối
sẽ là bi kịch!”
Mạc Kỳ Hàn gằn từng chữ, mắt thâm trầm, giờ phút
này hắn đột nhiên cực hận việc hắn che dấu thân phận, giả bộ bệnh nhiều
năm như vậy, Ngô Đồng vì thế rời bỏ hắn, nói là yêu hắn cũng không
nguyện làm quả phụ, còn Lăng Tuyết Mạn mặc dù bị ép xuất giá cho hắn,
lại một lòng muốn cùng nam nhân khác quang minh chính đại yêu nhau, bỏ
trốn, xem hắn là cái gì!
Đang lúc hơi thở hỗn loạn, Mạc Kỳ Hàn
đột nhiên đẩy ra Lăng Tuyết Mạn đang dán lên thân thể của hắn, đi tới
trước cửa sổ, nhắm mắt đứng lại thật lâu, từ đáy lòng tràn ra chính là
đau đớn khôn cùng.
Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi ở góc giường, kinh ngạc nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Hàn cô đơn tịch mịch, trong lòng đột nhiên đau.
Nam nhân này, nàng không rõ hắn là người tốt hay là người xấu, hắn khi dễ
nàng, đánh nàng, trách móc nàng, bá đạo tàn nhẫn, nhưng lại hai lần cứu
nàng, cứu Ly Hiên, khi thì lạnh lùng, khi thì ôn nhu săn sóc, làm người
ta không đoán được.
“Ngươi sợ ta yêu người khác sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi nhỏ đến không thể nghe thấy.