Lăng Tuyết Mạn là điển hình giả heo xơi tái cọp già, bộ dáng cuồng ngạo bị Lâm Mộng Thanh đột
nhiên tức giận rống lên một câu, khí thế lập tức giảm xuống, ngơ ngác
nhìn mặt Lâm Mộng Thanh, nói không ra lời!
Quản gia cảm thấy quýnh lên, vội hô: "Biểu đệ, ngươi làm cái gì?"
Nhã Phi không nói gì, ngẩn ra, hạ nhân đều khiếp sợ nhìn Lâm Mộng Thanh,
bởi vì là bà con quản gia, cho nên không có mệnh lệnh của Vương phi thì
không dám tiến lên ngăn cản.
Tên nam nhân nào đó nâng mi, nhìn
Lâm Mộng Thanh, mới nói, "Lâm công tử -" đề tài liền bị Mạc Ly Hiên mang vẻ mặt phẫn nộ tiếp nhận, thanh âm mang đầy khí phách, "Lâm công tử, ở
trước mặt mẫu thân của ta không được làm càn! Mặc dù mẫu thân của ta vui đùa, nhưng cũng không chấp nhận được ngươi vô lễ với ngài! Quản gia -"
"Haiz haiz, Hiên nhi, không cần không cần!" Lăng Tuyết Mạn phản ứng kịp, vội
ngăn cản Mạc Ly Hiên, cười ha ha nói: "Chúng ta không thể cậy quyền thế
mà khinh người, ha ha, là mẫu thân thương tổn mặt mũi của người ta, con
đừng vì mẫu thân mà bất bình, chuẩn bị một chút, chúng ta tiếp tục đá
bóng nha!"
"Mẫu thân! Ngài có sao không?" Mạc Ly Hiên lo lắng hỏi.
"Con thấy ta có gì sao?" Lăng Tuyết Mạn hoạt bát nháy mắt, nhưng hướng Lâm
Mộng Thanh, cười mỉa nói: "Lâm công tử, mới vừa rồi là ta nói hưu nói
vượn, ngươi đừng để trong lòng, ta hay gây sự trêu người chút, kỳ thực
ta rất thiện lương, chúng ta đấu đi, năm trăm lượng giảm một chút, còn
ba trăm lượng, không thể bớt nữa, ít hơn nữa ta sẽ muốn khóc."
"Ngươi… ngươi thật đúng là thật là một nữ nhân cực phẩm!"
Lâm Mộng Thanh trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nghẹn đỏ mặt, nửa ngày mới nói một câu như vậy!
Tên nam nhân nào đó khóe mắt giật giật, trợn trừng mắt không nói gì.
Mà những người khác khóc không phải khóc, cười không phải cười, tất cả đều ngây ngốc tại chỗ!
Lăng Tuyết Mạn trừng mắt Lâm Mộng Thanh, cũng giật mình lúng túng nửa ngày,
ngoài cười nhưng trong không cười đưa ra ngón tay cái, từ trong kẽ răng
cố rít ra một câu nói, "Lâm công tử đánh giá thật sự là kinh điển! Kinh
điển a!"
Nói xong, quay lưng lại sư tử Hà Đông rống, "Trận đấu bắt đầu!"
Còn lại nửa giờ, mọi người đều choáng váng, bởi vì căn bản không tới phiên
bọn họ xuất lực, quả bóng dây mây kia chỉ lăn lộn giữa Lâm Mộng Thanh
cùng thị vệ ‘Vô Giới’, chợt cao chợt thấp, khinh công hai người đều
tuyệt đỉnh, như hai con rồng tranh viên ngọc, dễ dàng đá ra đi, cuốn
thân mình, dùng mũi chân tiếp được, lại đá lên không trung, một người
khác phi thân tới, đá lại, nhưng ai cũng đá không vào được khung thành
đối phương.
Đến cuối cùng, người hai đội đều yên lặng lui ra khỏi sân, chỉ chừa hai đại biểu kia đá bóng, Lăng Tuyết Mạn xem hoa cả mắt, y như đang xem xiếc, đáng ao ước cực kỳ!
"Được! Vô Giới ca ca cố lên a!"
Lăng Tuyết Mạn đi đầu hô lên, người hai đội liền đều reo hò cho bên mình cố lên, nhất thời trên sân bóng ầm ĩ như sấm nổ!
Mà Lâm Mộng Thanh đá bóng đến gần, bớt thì giờ nói nhỏ: "Sư huynh, huynh cho đệ thắng một trái không được sao?"
"Cho đệ thắng, sư tẩu đệ không cao hứng!" Mạc Kỳ Hàn tiếp được bóng, mặt không chút thay đổi trả lời.
"Sư huynh, huynh đừng trọng sắc khinh bạn được không? Sư tẩu cường hãn, đệ
bị nàng chọc tức nhiều như vậy đều nhịn xuống, huynh còn muốn ác với đệ
như vậy sao?"
"Đệ thắng thì sao? Muốn Nhã Phi cao hứng?"
"Sư huynh, huynh đã nhìn ra? Hì hì, ta coi trúng muội muội của huynh, như thế nào? Cho đệ làm phò mã không?"
"Ta tính đưa đệ tiến cung làm thái giám."
"Sư huynh!"
"Được, đệ thua bạc ta đền gấp mười cho đệ, chuyện Nhã Phi đệ cũng phải cho ta
quan sát đã, hiếm khi Mạn Mạn vui vẻ như hôm nay, cho nàng vui vẻ trọn
vẹn đi!"
Mạc Kỳ Hàn vừa dứt tiếng nói, mạnh mẽ tung một chưởng về phía vai phải Lâm Mộng Thanh, làm cho Lâm Mộng Thanh tung người né, mà
hắn liền thừa dịp có lỗ hổng này, cười tà tứ, một cước dễ dàng đem quả
bóng đá tới cầu môn!
"Oa! Tuyệt quá a! Vô Giới ca ca tuyệt quá! Chúng ta thắng! Chúng ta thắng!"
Kích động, Lăng Tuyết Mạn cao hứng nhảy cà tưng, reo hò, Xuân Đường Thu
Nguyệt tất nhiên là cao hứng thật, nhìn một nam nhân nào đó chậm rì rì
đi tới, trên mặt chợt đỏ vội quay mặt đi.
Bọn hạ nhân một đội
hưng phấn, một đội ủ rũ, Nhã Phi kinh ngạc xong, cũng chỉ mỉm cười, nàng không có coi trọng thắng thua như vậy, chỉ cần chơi vui là tốt rồi.
Mạc Ly Hiên giữ chặt Lăng Tuyết Mạn, cười nói: "Mẫu thân, đừng kêu nhiều, một hồi cổ họng sẽ đau."
"Hiên nhi, hôm nay rất vui, có thể kiếm mấy trăm lượng bạc, ha ha ha!" Lăng Tuyết Mạn kích động cười lớn.
Lâm Mộng Thanh thở phì phò đuổi theo, ngăn trước mặt tên nam nhân nào đó, chất vấn, "Huynh lừa đảo!"
Tên nam nhân nào đó lãnh khốc trả lời hắn bốn chữ, "Binh bất yếm trá!"
Không nói gì, ngửa mặt lên trời trợn trắng, vẫn là không nói gì.
Lâm Mộng Thanh thanh toán tiền cá cược, làm các đội viên chọc cho Nhã Phi
cười, Nhã Phi nghĩ đến Lâm Mộng Thanh nói nếu nàng không cười, muốn bọn
hạ nhân trồng cây chuối, cảm thấy không đành lòng, liền bất luận buồn
cười hay không, đều khoan khoái cười ra tiếng, lây sang những người
khác, toàn bộ giáo trường tràn đầy tiếng nói tiếng cười.
Mạc Kỳ
Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn cười, khóe miệng cũng giương lên tươi cuời, thừa dịp nàng không có chú ý tới hắn, lặng lẽ bay vọt đi.
"Ui? Vô Giới ca ca đâu?" Lăng Tuyết Mạn hồi lâu mới phản ứng được, vội vàng hỏi.
Quản gia vội trả lời: "Hồi Vương phi, Vô Giới phải về Hương Đàn Cư trực,
thấy Vương phi vui vẻ, liền không dám quấy rầy. Bởi vì thủ vệ Hương Đàn
Cư được chủ tử cho đặc quyền, không có nhiều quy củ cấp bậc lễ nghĩa như vậy, vì vậy, kính xin Vương phi cùng tiểu Vương gia thứ cho Vô Giới
chưa cáo lui đã đi!"
"Không ngại." Mạc Ly Hiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Bên này, Lâm Mộng Thanh cùng Nhã Phi trò chuyện với nhau thật vui, hai
người tán gẫu võ công, tán gẫu âm nhạc, Lâm Mộng Thanh nói về cảnh đẹp
Lê Sơn quan, làm Nhã Phi không ngừng hâm mộ.
Đang nói chuyện
thoải mái, lại bị Lăng Tuyết Mạn giết phong cảnh ngắt lời, "Ta nói Lâm
công tử a, sao ta nhìn ngươi cứ tươi cười với công chúa chúng ta vậy? Ha ha, làm mỹ nam kế à?"
"Vương phi!" Lâm Mộng Thanh chán nản,
"Ngươi sao nghĩ người ta xấu xa như vậy? Lâm Mộng Thanh ta gặp được công chúa như tri âm, nói vài câu, cười vài cái sao là mỹ nam kế?"
"Hì hì, ta mặc kệ ngươi có tâm tư gì, thật ngượng ngùng, công chúa chúng ta hồi cung, mặt trời xuống núi, ngươi nha, có thể nói chuyện cùng chúng
ta một chút được không?" Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt nói, chớp tròng
mắt.
Té xỉu! Lâm Mộng Thanh trợn mắt, nếu là hắn dám cùng nữ nhân xấu tính này nói chuyện, phỏng chừng hắn sẽ chết hết sức thảm!
Cố cười, "Ngại quá, Vương phi, Lâm mỗ mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi. Ngày khác lại cùng Vương phi tán gẫu!"
Nói xong, hướng Nhã Phi ôm quyền, vẫn cười mê người như vậy, "Mộng Thanh cung tống công chúa hồi cung!"