Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 126: Chương 126: Nhìn như gang tấc, lại xa tận chân trời!




Khi Mạc Kỳ Diễn nhìn rõ nữ nhân đụng vào hắn, tuấn dung tràn ngập kinh ngạc, khuôn mặt ôn nhuận lịch sự tao nhã đen đi, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nói khẽ: "Vì sao không thể là ta? Sao lại mở miệng mắng chửi người?"

"Không phải, ta, ta rất kinh ngạc, ách, ngài biết đấy, ta dễ dàng buột miệng..." Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng nói, theo bản năng dời mắt, không nhìn tới nam nhân trước mặt, cách vài ngày lại nhìn thấy hắn, trong lòng đã có kinh hỉ, cũng có khẩn trương, vừa nghĩ đến dâm tặc kia có thể đang ở chỗ tối nhìn bọn họ, liền có chút sợ, bước chân cũng không khỏi nhẹ lui một bước.

Động tác rất nhỏ này rơi vào trong mắt Mạc Kỳ Diễn, phút chốc cảm thấy căng thẳng, nói nhỏ: "Tuyết Mạn, ngày ấy là ta không đúng, nàng đừng để trong lòng."

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn chấn động, lại dời ánh mắt về, ngẩn ra nhìn Mạc Kỳ Diễn, lúng ta lúng túng nói: "Nhị Vương gia, ta…" mấy ngày không thấy, lại giống như cách vài năm không thấy, nghẹn ở trong cổ họng, nhả không ra một chữ.

Mạc Kỳ Diễn thanh nhã mà cười, hai tay chắp ở sau người, thân mình hơi nghiêng về phía trước, nhìn nàng ân cần hỏi han: "Vừa rồi sao lại chạy? Nhìn nàng hốt ha hốt hoảng."

Tiếng nói ôn nhuận như ngọc, ánh mắt trìu mến, bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, đáy mắt không hiểu có chút chát, ngơ ngác nhìn hắn, trong não một mảnh trống không.

Từ sau đêm thiên lao hôm đó, hắn và nàng chưa từng đứng gần nhau, lúc rời khỏi thiên lao, hắn gọi nàng là Tứ Vương phi, quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn thuần là huynh trưởng - đệ muội, nhưng cũng là rào cản không cách nào vượt qua được.

"Tuyết Mạn" Mạc Kỳ Diễn khẽ mở môi mỏng.

"Ah, ta không sao, đùa giỡn với nha hoàn, không nghĩ tới sẽ đụng vào ngài." Lăng Tuyết Mạn cố nặn ra một chút tươi cười, ra vẻ thoải mái nói.

"Phải không?" Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt mím môi, ánh mắt bắn thẳng đến đến vết máu đỏ trên cổ Lăng Tuyết Mạn, phút chốc nhíu mày, trong giọng nói mang theo một chút vội vàng, "Tuyết Mạn, cổ nàng như thế nào? Ai làm nàng bị thương?"

Lăng Tuyết Mạn vội cúi đầu, lấy tay che cổ lại, nhẹ lắc đầu, "Không phải, chỉ là đụng phải gai làm rách da, không có gì đáng ngại."

"Không đúng!" Mạc Kỳ Diễn nhìn nàng, mắt sáng như đuốc, "Vô duyên vô cớ làm sao có thể bị thương? Nàng chạy vội vả như vậy, là có người đuổi theo nàng sao?"

"Ách, ta…" Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, bất an nhìn Mạc Kỳ Diễn, nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Ta đi Hương Vò Cư tìm người, thủ vệ nơi đó không biết ta, sau đó không cẩn thận sử dụng kiếm thương tổn ta. Ta là chuồn đi, ngài, ngài đừng nói cho quản gia, nếu không Xuân Đường Thu Nguyệt sẽ có phiền toái."

"Sao? Là như thế? Cho ta nhìn xem có nghiêm trọng không?" Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của Mạc Kỳ Diễn hiện lên một chút tức giận, "Nàng đi tìm ai, sao luôn không biết chiếu cố bản thân mình, khiến mình lâm vào nguy hiểm?"

Dứt lời, đến gần một bước, liền muốn đưa tay kéo cổ áo Lăng Tuyết Mạn ra, nhưng, tay vươn ra, nhìn đến ánh mắt Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, lại giật mình nhớ lại đây là đang Tứ Vương phủ, liền cứng ngắc ở giữa không trung, sau đó chậm rãi thu về, tức giận than nhẹ: "Một lát sao bảo bọn nha hoàn bôi thuốc cho nàng đi, ta đương nhiên sẽ không nói ra, Hương Vò Cư kia là mạch máu của Tứ đệ, phụ hoàng xuống chỉ, đến huynh đệ chúng ta cũng không thể tự tiện xâm nhập, nàng sao lại to gan dám đi? Bọn thủ vệ có thể giết nàng không tha, không phải ai cũng bảo vệ được nàng."

"Ừ. Ta đi tìm, tìm thị vệ nhảy xuống nước cứu ta." Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình gật đầu, mắt phượng nhẹ giơ lên, nói khẽ: "Ngài, ngài đến thăm Ly Hiên à? Giờ này nó hẳn là đang luyện kiếm."

"Ừm." Mạc Kỳ Diễn khẽ vuốt cằm, nhìn Lăng Tuyết Mạn vài giây, lại nhẹ nhàng nói: "Cũng là tới thăm nàng, nghe Hiên nhi nói nàng hôm kia rớt cuống hồ, ta có chút không yên lòng với nàng."

"Ách, ta thật bi thảm, năm nay năm là xui xẻo, mọi chuyện không thuận, mạng nhỏ thật khó có thể giữ được." Lăng Tuyết Mạn méo môi, quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nóng lên.

"Năm xui xẻo?" Mạc Kỳ Diễn ngây cả người, vừa bực mình vừa buồn cười, "Nha đầu nàng, còn có tâm tình vui đùa? Thân thể như thế nào? Không bị bệnh đi?"

"Không, ta rất khỏe, chỉ là thật buồn bực, giống như đến uống miếng nước cũng có thể mắc kẽ răng." Lăng Tuyết Mạn buồn bực cúi đầu.

Mạc Kỳ Diễn cười cười, ôn nhu trấn an: "Đừng thương tâm, ngày khác ta đi Bạch Vân Tự giúp nàng cầu cái bùa bình an, được không?"

"Bạch Vân Tự? Ở đâu?" Lăng Tuyết Mạn nghi ngờ hỏi.

"Nàng không biết? Ở Nam thành ngoại, toàn bộ dân chúng kinh thành người nào không biết ngôi chùa này dâng hương rất linh nghiệm a?" Mạc Kỳ Diễn hơi nhíu mày, nói.

"Khụ khụ ta, ta luôn luôn ở trong phủ, rất ít đi ra ngoài." Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc giải thích, không khỏi thầm mắng mình lắm miệng, suýt nữa giải thích không được.

May mà Mạc Kỳ Diễn cũng không truy hỏi, mà là nhẹ thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Tuyết Mạn, ta hiện tại không cách nào đem nàng đến bên cạnh ta, Tứ đệ vừa mới mất, phụ hoàng sẽ không cho phép, ít nhất cũng phải chờ nàng thủ hiếu ba năm, nếu như phụ hoàng khai ân, có lẽ có thể cho nàng tái giá, ngược lại nếu như ngài kiên định, chỉ sợ -"

Lăng Tuyết Mạn tim đập loạn nhịp nhìn Mạc Kỳ Diễn, đầu óc ông ông.

"Tuyết Mạn, tương lai thiên hạ này ai làm chủ, còn chưa biết được, ta cũng không thể cho nàng một lời hứa, nếu khiến nàng không thể chờ, nàng có oán ta hay không?" Mạc Kỳ Diễn nhìn trước mặt nữ tử, lần đầu tiên trong đời, lòng nảy lên bất an.

Lăng Tuyết Mạn mê võng trong lòng, không biết làm sao lui một bước, thì thào nói: "Nhị Vương gia, ngài ngài nói mang ta đến bên cạnh ngài, là, là có ý gì?"

"Nàng nên hiểu." Mạc Kỳ Diễn nói nhỏ.

Giữa lúc hoảng hốt, lời nói của dâm tặc đột nhiên vang lên ở bên tai, hắn nói trong vòng năm năm sẽ danh chính ngôn thuận cưới nàng làm phu nhân, hắn nói nếu như nàng cùng Mạc Kỳ Diễn ái muội không rõ, nhất định sẽ giết Mạc Kỳ Diễn, hắn còn nói muốn nàng ngày sau sinh con cho hắn, con của bọn họ sẽ là long phượng giữa loài người.

Mà những câu này, Mạc Kỳ Diễn cũng không biết!

Hắn chỉ biết nàng là cái quả phi băng thanh ngọc khiết, là cái nữ tử hắn ngưỡng mộ trong lòng, mà lòng của nàng, sớm hỗn độn, phân không rõ cái gì là thích, cái gì là yêu, nàng không hiểu dâm tặc kia có thật lòng thương yêu nàng hay không, hắn đối với nàng hơi có chút nhu tình mật ý, nàng liền nhảy nhót trong lòng.

Còn đối với Mạc Kỳ Diễn, nàng càng thêm không rõ.

Lẳng lặng trầm mặc, nàng không nói lời nào, hắn đang đợi nàng trả lời, nhìn nàng, thấy được một phân biến hóa trong đáy mắt nàng, thật lâu sau, hỏi, "Tuyết Mạn, nàng đang nghĩ gì?"

"Nhị Vương gia!"

Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, ngước mắt, nhìn thẳng hắn, "Cách nhau nhìn như gang tấc, lại vượt xa tận chân trời! Tuyết Mạn chỉ là một cô gái bé nhỏ yếu đuối không đáng kể, vận mệnh không phải do bản thân mình nắm giữ, tương lai không nghĩ cũng như vậy, qua một ngày tính một ngày, ta muốn nam nhân nhất định phải toàn tâm đối đãi quãng đời còn lại của ta, tranh giành nơi hậu viện Vương phủ không phải thứ ta muốn, không biết Nhị Vương gia sẽ vì ta mà thay đổi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.