“Khụ khụ! Chính là cái gì cái gì thôi!” Gò má Hoa Mai bà bà đỏ bừng, miệng muốn nói thật xin lỗi.
Lăng Tuyết Mạn hồ nghi nói: “Bà bà, rốt cuộc là cái gì a? Con không hiểu.”
“Ây da, nha đầu, tự con ngẫm lại thôi, đó là lời không thể nói ra, con bảo
bà bà làm sao đọc cho con chứ?” Hoa Mai bà bà càng thêm buồn bực, Hàn
tiểu tử này, viết cái gì không viết, làm chi trắng ra như vậy chứ?
“Ách, rốt cuộc là cái gì vậy?” Lăng Tuyết Mạn cau mày nói: “Thôi, bà tiếp tục đọc, đọc xong tự con suy nghĩ một chút.”
“Khụ khụ, ta đọc tiếp đây.” Hoa Mai bà bà lại hắng giọng, thì thầm: “Mạn
Mạn, nhớ kỹ, nàng là phu nhân của ta, không cho nàng thân cận cùng mấy
Vương gia khác, ta không gặp nàng, giống như là một loại dày vò bản
thân, nàng còn như vậy, bảo ta làm sao chịu nổi? Mạn Mạn, còn có một
việc, tuyệt đối không cho phép Mạc Ly Hiên lại hôn nàng, nêu không, cẩn
thận ta phế đi Hiên nhi của nàng! Nghe chưa? Tình nhân của nàng cực độ
mất hứng!”
“Nam nhân đáng chết, lại uy hiếp ta!” Lăng Tuyết Mạn
xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đấm xuống giường, răng nghiến ken
két, “Viết có mỗi phong thư, còn dám giáo huấn con!”
“Khụ khụ,
chờ ta đọc xong, con hãy phát hỏa a.” Hoa Mai bà bà xấu hổ, nha đầu kia
thật đúng là lợi hại, cũng dám bất kính đối với Hàn tiểu tử!
“Bà bà, tiếp tục!” Lăng Tuyết Mạn đen mặt nói.
“Mạn Mạn, bảo trọng chính mình, phải nhớ kỹ lời đại phu dặc, sớm ngày điều
trị thân thể, phải nghe lời Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương,
không thể tùy hứng, không thể lơ là bản thân mình. Nhớ kỹ, Tình nhân
vĩnh viễn cái gì cái gì nàng, nếu ta trở về nhìn không thấy nàng vui vẻ, ta sẽ tức giận không đến gặp nàng, nàng biết, ta luôn luôn nói là làm.”
“Mạn Mạn, rất muốn cái gì cái gì nàng, rất muốn…” Mặt Hoa Mai bà bà đỏ giống tôm nấu chín, đọc nhanh cho xong chuyện, “Ta chờ nàng hồi âm. Xong,
xong rồi.”
“Xong rồi?” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, cầm lá thư trên
tay Hoa Mai bà bà, hồ nghi nói: “Bà bà làm sao vậy? Nóng rần lên sao?
Sao mặt đỏ như vậy?”
“Khụ khụ, bị Tình nhân nhà con gây ra đó!” Hoa Mai bà bà buồn bực không thôi.
Lăng Tuyết Mạn thật buồn bực, “Bà bà, đọc kỹ một chút đi, con chưa hiểu đâu!”
“Chính con tự đọc đi, xong nhanh viết hồi âm, ta giao cho người đưa thư.” Hoa
Mai bà bà nhíu mi, từ trên giường đi xuống, cũng nói: “Ta đi một lát lại đây lấy.”
“Haiz, bà bà, con… con viết chữ thật là khó xem a, hơn nữa, hơn nữa có nhiều chữ không biết viết.” Lăng Tuyết Mạn chỉa chỉa
giấy viết thư, một khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, nàng viết chữ bằng bút
lông sẽ giống như bò đá, một trang giấy chỉ có thể viết mấy chữ, viết
một phong thư, đoán chừng phải mấy trăm trang.
Hoa Mai bà bà nghe vậy liền thắc mắc, “Mạn Mạn nha đầu, con xuất thân từ nhà quan lại, cư nhiên không biết chữ?”
“Ách, cái này nói thì dài dòng, bởi vì… Bởi vì con tương đối ham chơi, không
có chăm chỉ đọc sách, ách, dù sao con cứ như vậy.” Lăng Tuyết Mạn lắp
bắp nói, chột dạ ứa ra mồ hôi lạnh, may mắn không có nghe nói ‘Lăng
Tuyết Mạn’ là tài nữ gì, nàng thật ra có tài học, dầu gì cũng là sinh
viên, nhưng không phải người nơi này! Đến chữ cũng không thể viết, không thể đọc.
Hoa Mai bà bà buồn bực lắc đầu, lại vòng trở lại, cau mày nói: “Vậy được, con đọc ta viết thay.”
“Hì hì, được, cám ơn bà bà. Ngày mai con bắt đầu học viết chữ, lần sau
chính con hồi âm cho hắn.” Lăng Tuyết Mạn cười sáng sủa, cúi đầu nghiêm
cẩn nghiên cứu ‘cái gì cái gì’ kia rốt cuộc là cái gì.
Nghiên cứu từng chữ từng chữ, mặt Lăng Tuyết Mạn đen như than, “Bà bà, Tình nhân
thật vất vả mới nói yêu con, cư nhiên bị bà coi thường! Rất không trượng nghĩa rồi! Còn có a, ở dưới hắn nói, nói hắn… Ách, cái này đừng nói…”
Khụ khụ, một câu cuối cùng kia ‘Rất muốn hôn nàng, rất muốn ôm nàng, rất
muốn…’ Lăng Tuyết Mạn cũng đỏ mặt, việc hai người bọn họ người thân mật, bị Hoa Mai bà bà nhìn đến, thật sự là quẫn không đất dung thân!
“Mạn Mạn nha đầu, bà bà không đọc là đúng rồi phải không? Lời buồn nôn như
vậy, bà bà đọc không ra.” Hoa Mai bà bà ngồi xuống trước bàn, mở giấy
Tuyên Thành ra, đem bút lông thấm mực, nói: “Muốn viết cái gì?”
“A, để con suy nghĩ.” Lăng Tuyết Mạn ngồi xếp bằng tại mép giường, vừa nghĩ vừa nói: “Tình nhân, thư của chàng ta nhận được, ta…”
“Nô tì
thỉnh an tiểu Vương gia! Thỉnh an các vị Vương gia!” Ngoài trướng đột
nhiên vang lên tiếng Xuân Đường thỉnh an cực kỳ lớn, Lăng Tuyết Mạn im
bặt, Hoa Mai bà bà nhíu mày, nhanh chóng túm lấy thư từ trong tay Lăng
Tuyết Mạn, tay vận nội lực, lá thư hóa thành bột phấn, sau đó nháy mắt
hướng Lăng Tuyết Mạn, đứng bên cạnh bàn quỳ xuống, cúi đầu thấp xuống.
“Sao không ở bên trong hầu hạ? Đứng bên ngoài làm cái gì?” Mạc Kỳ Minh lạnh
mặt, ánh mắt lợi hại quét ở trên mặt Xuân Đường, sau đó dời về phía ánh
nến lay động bên trong.
“Hồi Tam Vương gia, Vương phi đang luyện
chữ, sợ nô tì quấy rầy ngài ấy, nô tì liền ở bên ngoài.” Xuân Đường
không nhanh không chậm nói, tiếng nói vẫn to như trước.
Bên
trong, Lăng Tuyết Mạn vội cầm bút lông, viết lung tung mấy chữ ở trên
giấy Tuyên Thành, sau đó ra vẻ tức giận nhíu mày hô: “Ai lại ầm ĩ ta?”
“Mẫu thân!”
Mạc Ly Hiên trả lời một tiếng, dẫn đầu đi vào, cười nói: “Mẫu thân, con đưa thức ăn ngon đến cho ngài đây.”
Hoa Mai bà bà dịch dung thành Từ ma ma cúi cúi đầu đối với Mạc Ly Hiên, Mạc Ly Hiên kỳ quái nói: “Mẫu thân, ngài không cho Xuân Đường nhiễu ngài,
nhưng Từ ma ma lại ở đây.”
Lăng Tuyết Mạn vừa định nói chuyện, ba người Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục đã đi đến, phía sau còn hai
tiểu thái giám đi theo, bưng hai cái khay.
Mắt Mạc Kỳ Minh lợi
hại như chim ưng quét mắt bên trong một lần, cuối cùng lướt qua Lăng
Tuyết Mạn ngừng ở trên mặt ‘Từ ma ma’, ý vị thâm trường nói: “Ma ma này
nhìn lạ mặt a, sao ở đây? Thấy chủ tử cũng không thỉnh an sao?”
Nghe vậy, ‘Từ ma ma’ âm thầm cắn chặt răng, muốn quỳ gối quỳ xuống, lại nghe đến “Bốp!” một tiếng, Lăng Tuyết Mạn quăng bút lông, đi ra khỏi bàn,
đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Minh, tức giận cau mày nói: “Tam Vương gia ngài
có ý tứ gì? Từ ma ma câm điếc, ngài bảo bà ấy làm sao mở miệng? Bà ấy là do phụ hoàng điều đến giúp đỡ Xuân Đường Thu Nguyệt chiếu cố ta, bà ấy
không thỉnh an, là ta quy định, người ta là người tàn tật, các ngài
thông cảm chút được không? Động một chút là chủ tử, hừ, khinh bỉ các
ngài!”
“Tuyết Mạn, ta chỉ nói một câu, nàng đã trách một hồi, còn khinh bỉ ta?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh xanh xao, trừng mắt ‘Từ ma ma’ một cái, trách mắng nhỏ: “Cũng tại lỗi của nô tài ngươi, hại bổn vương bị nàng mắng, cút ra ngoài!”