Thoáng một cái, đến lễ tân hôn của Lâm Mộng Kiều và Hoắc Đình Nhiên, xuất giá từ phủ trưởng
công chúa, đại kiệu tám người nâng, phô trương tất nhiên không nhỏ, loại trường hợp náo nhiệt này, Lăng Tuyết Mạn dĩ nhiên không thể bỏ qua,
nhưng ở Hoắc phủ, cho nên, chơi một chút, liền bị Mạc Kỳ Hàn xách về
cung.
Năm trước, vào sinh nhật của thân thể hiện tại của Lăng
Tuyết Mạn, theo như lệ nước, đãi tiệc ở trong điện Thái Hòa, Lăng Tuyết
Mạn và Mạc Kỳ Hàn ngồi song song, đón nhận lời chúc mừng của triều thần, khắp chốn mừng vui, ca múa thịnh thế, rất là náo nhiệt.
Năm sau, trong trong giêng, Mạc Kỳ Hàn hạ chỉ ban lễ tân hôn cho Mạc Ly Linh và
Mạc Ly Cẩn, hai người cưới Vương phi vào cùng một ngày mùng hai tháng
hai.
Ngày mười lăm tháng hai, với mọi người mà nói, là một ngày đặc biệt.
Trong thái miếu, Mạc Ly Linh cùng bốn huynh đệ quỳ gối, đứng sau lưng, là Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục, Tam Vương phi, còn có Lăng Tuyết Mạn.
Dâng hương, tế bái, khấu đầu, sau đó yên lặng.
Thật lâu sau, tất cả mọi người lui ra, Lăng Tuyết Mạn vẫn ở lại.
Lòng bàn tay mở ra, là một đôi hoa tai ngọc thạch, hốc mắt dần dần ướt át,
Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nhìn linh vị màu đen, chậm rãi lẩm bẩm, “Kỳ
Minh, bốn năm rồi, thời gian qua thật mau…… Ngài ở trên bầu trời, vẫn
khỏe chứ? Vòng tai này ta vẫn giữ, là vật ta thắng được của ngài, cũng
là ngài đuổi theo nhét vào trong tay ta… Kỳ Minh ngài biết không? Thật
ra nhớ lại là một việc rất đau lòng, nhưng ta nhớ ngài… Thật… Rất nhớ
ngài… Kiếp sau, nhất định có kiếp sau, chỉ là… Đừng cả đời sống trong
thống khổ thù hận… Vui vẻ… Vui vẻ… Chúng ta đều muốn vui vẻ…”
Thời điểm rời đi thái miếu, ánh mặt trời thật ấm áp, nhưng trong lòng lại vắng vẻ.
Trước khi trên ngự liễn, đột nhiên ngừng động tác, quay đầu lại nhìn Từ
Đường, trong hoảng hốt, lại thấy một nam tử mặc cẩm bào màu lam mỉm cười với nàng, ánh mắt thâm tình mà sáng ngời…
Chớp mắt một cái, bên ngoài Từ Đường, cảnh sắc vẫn vậy, vật vẫn còn, người đã là hôm qua… Gió xuân thổi vào mặt.
“Mạn Mạn, đi thôi.” Mạc Kỳ Hàn ở phía sau nhẹ nói.
Trên đường hồi cung, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trên đùi Mạc Kỳ Hàn ngủ thiếp
đi, trong cơn mê ngủ, trên lông mi đọng một giọt nước mắt trong suốt,
Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, chậm rãi hôn lên mắt của nàng.
Có chút đau đớn, một khi in dấu ấn ở trong lòng, chính là khắc cốt ghi tâm, chính là cả đời.
Tỷ như Mạc Kỳ Minh, tỷ như Lăng Tuyết Mạn.
Trong mộng, một mảnh đỏ thẫm, đưa mắt, tất cả đều là màu đỏ chói mắt… trường
kiếm đâm thủng ngực, đỏ tươi xinh đẹp, như hoa bỉ ngạn trên đường đến
hoàng tuyền, nở rộ đến tột cùng rồi… Một đời phong lưu của ai?
Trong mộng, bất an nỉ non, “Kỳ Minh… Không chết… Không chết được không?”
“Ta chỉ muốn… chết ở trong tay của nàng… Nhưng nàng quá thiện lương, xuống
tay không được… Ta chỉ thay nàng động thủ… Mạn Mạn, đừng khóc… Đừng
khóc…”
“Mạn Mạn, đời này, ta rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là
tình yêu… Dốc hết thiên hạ, chỉ vì nàng… Kiếp sau, có kiếp sau hay
không, kiếp sau ta còn có thể gặp nàng…”
Bên tai, loáng thoáng
lại vang lên giọng nói quen thuộc đó, trước mắt, loáng thoáng lại chiếu
ra khuôn mặt quen thuộc, nghiêm túc, không nói một lời, rồi lại thỉnh
thoảng lộ ra chút nụ cười…
Kỳ Minh, kiếp sau ấy là bao xa, ta không biết, chúng ta còn có thể gặp nhau hay không…
Mồng tám tháng ba.
Tháng ba mùa xuân ấm áp, trên xích đu trong Ngự Hoa Viên, một bóng dáng nhỏ
xinh đang phiêu đãng cười vui sướng ở giữa không trung, cách đó không
xa, mấy người khẩn trương đứng, đều không chớp mắt nhìn chằm chằm người
trên xích đu, tùy thời chuẩn bị ra tay nghênh cứu.
“Đang êm đẹp, saoở trong ngự hoa viên lại có xích đu?” Mạc Ly Hiên cau mày hỏi.
Trên mặt Xuân Đường tràn đầy bất đắc dĩ, “Nương nương kiên trì, Hoàng thượng cũng không còn biện pháp, đành sai người gắn xích đu, cho nên, chỉ có
thể theo dõi, chuẩn bị đi đỡ nương nương.”
“Đại Hoàng Huynh,
Triệt Nhi cũng muốn chơi!” Mạc Ly Triệt lôi áo Mạc Ly Hiên, nhìn mẫu hậu của bé giống như chim bay trong không trung, vô cùng hâm mộ.
“Triệt nhi, đệ quá nhỏ, té xuống thật không hay! Nghe lời nhé, như vậy đi, chờ mẫu hậu không chơi nữa, đại hoàng huynh dẫn đệ bay lên trên cây xem
chim non, được không?” Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống, cười dịu nói.
“Ưm, được rồi, phụ hoàng cũng dặn không cho đệ lên xích đu, nói mẫu hậu là
trẻ hư, dặn đệ không học theo mẫu hậu, phải học đại hoàng huynh mới
tốt.” Mạc Ly Triệt gật đầu một cái, khéo léo nói.
Mạc Ly Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, xoa mặt của Mạc Ly Triệt, “Ha ha, thật là một đứa bé hiểu chuyện.”
Chơi mệt, Lăng Tuyết Mạn xuống xích đu, mọi người không khỏi thở phào nhẹ
nhõm, cũng may không có nguy hiểm, có thể hoàn thành nhiệm vụ Hoàng
thượng giao cho.
Lâm nhi cầm khăn lau mồ hôi cho Lăng Tuyết Mạn,
không nhịn được nói: “Lăng tỷ tỷ, tim của chúng ta đều đập bình bịch
theo tỷ! Lần sau tỷ đừng chơi loại trò chơi mạo hiểm như vậy nữa, được
không?”
“Ha ha, Lâm nhi, muội cũng đi lên thử một chút, đừng sợ,
không té đâu, muội túm chặt hai sợi dây, cho dù có cỡ, Đại Nội Thị Vệ
này sẽ khinh công, lập tức đỡ muội!” Lăng Tuyết Mạn lơ đễnh cười nói.
“Không cần đâu, muội có phu quân rồi, làm sao để nam nhân khác đỡ?” Lâm nhi thoáng chốc đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, không nhịn được giễu giễu: “Cái này thì có cái gì
chứ? Xuân Đường Thu Nguyệt người ta phóng khoáng hơn muội nhiều! Chẳng
lẽ Vô Giới nhà muội lại là một bình dấm chua? Thà để muội bị té, cũng
không cho nam nhân khác cứu muội sao?”
“Lăng tỷ tỷ! Tỷ đừng giễu cợt muội! Tỷ phải hỏi phu quân muội mới được!” Lâm nhi đỏ mặt nói xong, vội quay lưng.
“Ha ha ha!”
Lăng Tuyết Mạn cười lớn, đột nhiên trông thấy từ xa có người đi tới, không
khỏi cười lớn hơn, “Ha ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Ta hỏi được rồi!”
“Tào Tháo? Người nào?” Mạc Ly Hiên thắc mắc.
“Ách…
Khụ khụ, Tào Tháo là một nam nhân, a, chính xác mà nói là một nam nhân
đã từng thiếu bạc của ta.” Lăng Tuyết Mạn vô sỉ khoác lác.
Mạc Ly Hiên co quắp khóe miệng, còn muốn hỏi kỹ, nhưng cũng liếc thấy mấy bóng người trên hành lang, đành dừng hỏi.
Đám người vội đứng thẳng, quỳ xuống đất thỉnh an, “Tham kiến Hoàng thượng!”
“Bình thân!”
“Tạ Hoàng thượng!”
Mạc Kỳ Hàn đi tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, cẩn thận kiểm tra toàn thân nàng một lần, mới hỏi: “Hôm nay không có té chứ?”
“Không có, ha ha, hôm nay là ngày an nhàn của ta!” Lăng Tuyết Mạn đắc ý nói
xong, cũng tùy ý chỉ một người thị vệ, “Vô Giới, Lâm nhi nhà ngươi mới
vừa té, là hắn đỡ!”
Nghe vậy, thị vệ kia lập tức khẩn trương, bất an nhìn Vô Giới, hoàng hậu nương nương nói ra, cho dù là giả, một người thị vệ như hắn cũng là vạn lần không dám phản bác, chỉ ngóng trông,
mong đợi…
Lâm nhi thất sắc, vội muốn mở miệng, lại bị Thu Nguyệt
nháy mắt ra hiệu bảo nàng đừng nói chuyện, nương nương muốn chơi, họ
cũng phải phối hợp a!
Vô Giới ngẩn ra, ngây người, sau vài giây,
nhìn về phía Lâm nhi, giọng nói bình thản lại mang theo ân cần, “Không
có sao chứ? Có bị thương không?”
“Không có, không có.” Lâm nhi ngượng ngùng cúi đầu.
Vô Giới mỉm cười, mới ôm quyền hướng thị vệ kia, “Đa tạ!”
“Không… không dám nhận!” Thị vệ sợ hãi quỳ xuống.
“Ha ha, Lâm nhi, tin lời của ta chứ? Nam nhân tốt thì phải như vậy, không
thể tùy tiện ăn dấm lung tung.” Lăng Tuyết Mạn phun cười, một câu hai
nghĩa liếc về hướng một nam nhân.
Những người khác như rơi vào
trong sương mù, mà một tên nam nhân nào đó lại âm trầm gương mặt tuấn
tú, dắt tay Lăng Tuyết Mạn xoay người đi về phía trước, “Hồi cung!”
“Ách… Ta còn muốn đi Nhạc công cục!”
“Một lát lại đi!”
…
Giọng hai người xa dần, đám người lúc này mới hồi hồn lại, Xuân Đường Thu
Nguyệt vội đuổi theo, chờ đợi phân phó, rồi lại không dám đến quá gần,
để tránh nghe được cái gì không nên nghe.
Mạc Ly Hiên dắt tay Mạc Ly Triệt, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, “Triệt nhi, mẫu hậu muốn đi Nhạc công cục làm gì?”
“Hì hì, đại hoàng huynh, đệ biết, buổi sáng đệ lén nghe được mẫu hậu cùng
phụ hoàng nói chuyện! Đệ sẽ nói với huynh…” Mạc Ly Triệt kéo lỗ tai Mạc
Ly Hiên xuống, lặng lẽ rỉ tai một phen.
Mạc Ly Hiên kinh ngạc một lúc sau, trong mắt dần dần lộ nét cười.
Không nhìn công khai, nhìn lén cũng có thể đi?
………..
Ánh sao đêm cực đẹp, bầu trời không có một gợn mây, một vòng trăng sáng treo cao ở trong màn đêm, lóe ra màu bạc.
Bên hồ Thúy Trà, Mạc Kỳ Hàn khoác ánh trăng mà đứng, chăm chú nhìn bóng
dáng xinh đẹp động lòng người kia, khóe môi hơi vểnh, giơ lên mỉm cười
ngọt ngào.
Một bộ váy dài tơ gấm màu phù dung mê ly, thêu hoa văn rực rỡ như dải ngân hà, lộ ra quý khí hoàng gia, tinh khiết rực rỡ. (đã lược bớt do có quá nhiều từ editor không hiểu nổi, dù đã có quick
translator hỗ trợ)
Dưới đêm trăng, nếu nói là năm đó Lăng Tuyết
Mạn mặc một bộ áo trắng tinh khiết như đóa hoa sen, xinh đẹp như tiên
tử, thì tối nay nàng giống như Phượng Hoàng xinh đẹp cao quý, làm vạn
vật thế gian thẹn thùng.
Trong yên tĩnh, có
khúc nhạc chậm rãi chảy xuôi ra, dưới ánh trăng, nhân nhi tràn đầy mỹ lệ nở nụ cười nhẹ nhàng, tóc đen như mực theo gió bay lên, phiêu dật giống như bông tuyết nhẹ nhàng bay giữa trời, thanh nhã giống như tiên tử,
lại quý khí Phượng Hoàng giương cánh.
Động tác cuối cùng hoàn thành, dừng bước, Lăng Tuyết Mạn cười, dịu dàng đứng giữa màn đêm.
Một khúc Hỏa phượng hoàng, một tiếng cười nghiêng vạn vật, một điệu múa chấn tâm hồn!
Cách xa nhau hai trượng, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, trong thời gian cực kỳ lâu, Mạc Kỳ Hàn không chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, sâu trong mắt hẹp
dài, là tràn đầy si mê, yêu say đắm, thâm tình.
Nhấc chân, từng
bước từng bước đi tới, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, cằm để ở trên
vai của nàng, lẩm bẩm hỏi, “Mạn Mạn, làm sao nàng múa hay như vậy? Làm
sao lại như vậy? Đây mới thật là vì trẫm mà múa sao?”
“Hì hì, ở
hiện đại ta học múa cổ điển, vì tối nay, ta đã đến Nhạc công cục bố trí
mấy ngày!” Lăng Tuyết Mạn dịu dàng cười một tiếng, đôi tay nắm lấy tay
hắn.
“Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ! Trẫm vì nàng hát mài ‘Chúc mừng
sinh nhật’, hát không hay, không cho phép nàng cười.” Mạc Kỳ Hàn dịu
dàng nói xong, nhẹ nhàng hát, “Chúc nàng sinh nhật vui vẻ, chúc nàng
sinh nhật vui vẻ…”
Dưới đêm trăng, một mảnh đất trời yên tĩnh, cả bờ hồ Thúy Trà, chỉ có đôi nam nữ ôm nhau, chỉ có giọng hát lấy phương
thức đặc biệt bí ẩn của dị thế để chúc mừng sinh nhật.
Nhạc công
cục tấu nhạc, các nhạc sĩ được an bài đến trong điện Thái Hòa, đang đóng cửa điện trình diễn, vì chính là không để cho bọn họ thấy một màn như
vậy.
Ai ngờ ——
Sau cây hương chương to đùng, lại có một
nhóm người ẩn núp, tất cả đều ngưng thần, len lén quan sát vũ điệu gây
kinh ngạc tâm hồn, sau đó thấy hai người thâm tình ôm nhau ở dưới ánh
trăng, vốn là sẽ không xảy ra vấn đề, bởi vì cách khá xa, nhưng là——
“Hương Nhi, muội dẫm lên ta! Thật là đau!”
Tiếng kêu đau đớn của Mạc Ly Triệt thanh đột nhiên vang lên trong đêm tối, như tiếng đại bác nổ vang bầu trời đêm yên tĩnh!
“Hương Nhi? Triệt nhi!”
Mạc Kỳ Hàn và Lăng Tuyết Mạn cả kinh, thân thể nhanh chóng tách ra, nhìn
theo tiếng kêu, Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, đại não chuyển động, trầm giọng nói: “Còn không ra?”
Một đám người núp sau cây, mọi người
cúi đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm hai đứa nhóc,
nổi đóa cắn răng, chán chường đi ra, giống như chịu chết trên chiến
trường, khóc không ra nước mắt.
“Trời ạ! Nhiều người như vậy!”
Lăng Tuyết Mạn trợn tròn cặp mắt, nghĩ đến bọn họ mới vừa ôm, lập tức đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, cúi đầu, đôi tay che kín mặt, xong rồi! Mắc cỡ chết người! Bị mọi người đều thấy được!
“Đáng chết, lại dám nhìn lén!” Mạc Kỳ Hàn quét đôi bén nhọn mắt tới, gương mặt tuấn tú lập tức đen thùi.
“Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm đám người đang đi tới trước mặt hắn, mọi người
quỳ xuống, nhìn lại một chút thấy có bốn người già không quỳ, gương mặt
tuấn tú lần lượt thay đổi màu xanh rồi màu đỏ, liên tục chất vấn: “Các
ngài sao lại ở chỗ này? Phụ hoàng mẫu hậu, các ngài hồi cung lúc nào? Sư phụ sư nương, các ngài vừa làm gì vậy? Còn có Nhã Phi Mộng Thanh, không ở phủ công chúa, nửa đêm chạy lung tung cái gì? Còn có Nhị ca, Ngũ đệ,
Lục đệ, Thất đệ, Hiên nhi, phủ của các ngươi đều ở trong cung sao? Đáng
chết, Liễu Thiếu Bạch ngươi không biết nửa đêm quan lại không thể ở
trong cung sao?”
“Hoàng thượng bớt giận! Bọn thần tội đáng chết vạn lần!” Tất cả đều cúi đầu.
“Khụ khụ, Hàn Nhi, chuyện này là như vậy, ta và mẫu hậu con trước khi hồi
kinh đã đi Lê Sơn quan thăm sư phụ sư nương con, ách, còn thăm cháu gái
cưng, sau đó Hương Nhi nói nó nhớ phụ hoàng mẫu hậu, hôm nay chúng ta
liền cùng nhau về kinh thành, dĩ nhiên, chuyện này không có nói cho con
biết trước, vốn là muốn cho con và nha đầu Mạn Mạn kinh hỉ, kết quả có
người thông báo cho chúng ta một chuyện vui, cho nên chúng ta liền…” Mạc Ngự Minh giải thích rất khó khăn, nhìn sắc mặt âm trầm của con trai
ông, vì vậy, nuốt một cái nước bọt, chọt Lương Khuynh Thành một cái, nhỏ giọng nói: “Nàng lên, giải quyết con trai của nàng đi!”
Lương
Khuynh Thành co quắp khóe miệng, sau đó nhìn Mạc Kỳ Hàn, trong ánh mắt
là ôn nhu vô hạn, nói: “Hàn Nhi, mẫu hậu trở lại con không vui sao? Vậy
mẫu hậu thương tâm lắm! Bởi vì muốn nhìn vũ điệu đặc sắc của Mạn Mạn,
cho nên mẫu hậu mới…” Nói xong, chuyển con mắt một cái, nhìn Lăng Tuyết
Mạn, “Mạn Mạn, con cũng giận mẫu hậu và phụ hoàng sao?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn lập tức cầm tay Lương Khuynh Thành, lắc đầu cười nói:
“Dĩ nhiên sẽ không rồi, mẫu hậu phụ hoàng trở về, Mạn Mạn cao hứng còn
không kịp!”
“Vậy phu quân con…” Lương Khuynh Thành dừng nói, vẻ mặt rất là buồn bã.
Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, vội nhìn Mạc Kỳ Hàn, không vui nói: “Làm gì nghiêm
mặt chứ? Phụ hoàng mẫu hậu bốn năm mới trở lại một lần lần, cao hứng một chút đi!”
“Trẫm… Trẫm không phải là không cao hứng, trẫm tức
giận là… Là nàng múa cho một mình trẫm, bọn họ lại nhìn lén!” Mạc Kỳ Hàn thở hổn hển, vẻ mặt không được tự nhiên lại như đứa nhóc. nhưng, hắn
nói vừa dứt, một nhóm người quỳ dưới đất lập tức lắc đầu, đồng loạt nói: “Chúng thần không nhìn thấy!”
“Ừ? Còn dám khi quân? Tội thêm một bậc!” Mạc Kỳ Hàn giận quá, quét mắt lạnh tới. Tất cả lại đều cúi đầu.
Lăng Tuyết Mạn hơi mím môi, vội kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, nhón chân lên, khẽ
an ủi: “Hôm nay sinh nhật ta, không cho phép chàng tức giận! Chàng muốn
ta chỉ nhảy cho một mình chàng, ta lại múa thêm là được, lần tới chúng
ta bịt kín tất cả, không tiết lộ ra ngoài là được!”
Mạc Kỳ Hàn
lại không được tự nhiên một hồi, mới không cam tâm lắm gật đầu, bởi vì
trong lòng nén hỏa, cho nên cương quyết không kêu bình thân, ngừng một
lát, đột nhiên nheo mắt lại, thẩm vấn: “Chuyện hoàng hậu múa ở chỗ này,
các ngươi làm sao biết? Là ai mật báo cho các ngươi?”
Lời này vừa nói ra, người người mím chặt đôi môi, chết cũng không nhận tội!
Thấy thế, Mạc Kỳ Hàn lại đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: “Người nào
báo đầu tiên, trẫm liền miễn tội của người đó, còn có thể ở lại cùng
trẫm và hoàng hậu dùng dạ tiệc.”
Nghe vậy, nhóm người lập tức kích động, đồng thời chỉ ngón tay hướng một người, cũng cùng nói: “Mạc Ly Triệt!”
Trong đám người kích động này, lại vẫn bao gồm Mạc Ngự Minh, Lương Khuynh Thành, Thiên Cơ lão nhân, Hoa Mai bà bà!
“Oa oa… Các ngài thế nào bán con! Thật không có có nghĩa khí!” Mạc Ly Triệt kêu thảm, đáng thương nói: “Phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần biết tội rồi!”
Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Hàn không ngừng run rẩy!
Lăng Tuyết Mạn một tay chống nạnh, một tay chỉ cái trán Mạc Ly Triệt, tức
giận giơ chân, “Mạc Ly Triệt, sao ta lại sinh ra một đứa bé ăn cây táo,
rào cây sung như con chứ!”
Mạc Kỳ Hàn gầm lên giận dữ, “Mạc Ly
Triệt! Không nghĩ tới trẫm lại bị con giăng một cái bẫy! Một đời lẫy
lừng của Trẫm, liền hủy ở trong tay tiểu tử con! Trẫm phạt con… Phạt con từ nay về sau, buổi tối ngủ một mình, sẽ không cho phép dính mẫu hậu
con!”
“Phụ hoàng…” Mạc Ly Triệt vừa nghe, lập tức đỏ mắt, quắt
cái miệng nhỏ nhắn nói: “Hoàng thúc hoàng cô và Hoàng Gia gia hoàng nãi
nãi đều nói sẽ giúp nhi thần năn nỉ phụ hoàng, để nhi thần ngủ với mẫu
hậu, cho nên nhi thần mới nói cho bọn họ… Bọn họ…”
“Không có!
Chúng ta không có đáp ứng!” Một nhóm người lập tức lên tiếng phản bác,
lúc này, ai dám chui vào trong họng súng chứ? Cho nên, toàn bộ không
chút nghĩ ngợi phủ nhận, dù sao thân là con trai nối dõi của người ta,
còn là con trai độc nhất, sẽ không bị người ta hạ độc thủ!
Lăng
Tuyết Mạn nhìn con trai đáng thương của nàng, thở dài một hơi, khom lưng bế lên, lại đưa tay, cũng kéo Hương Kỳ lên, quay đầu lại nói: “Phu
quân, để cho bọn họ đứng lên đi, ai, muốn trách chỉ có thể trách chúng
ta sinh đứa con trai phản đồ!”
Mạc Kỳ Hàn mím chặt môi, cuối cùng, hung hăng trợn mắt nhìn mấy lần, mới nói: “Bình thân!”
“Tạ Hoàng thượng!” Rốt cuộc đứng lên, một nhóm người nếm quả đắng do cái
tội rình coi, nhưng hồi tưởng một màn vũ điệu tuyệt mỹ mới nãy, lại cảm
giác rất đáng giá!
Trong lúc lơ đãng, một vài ánh mắt lặng lẽ
ngừng lại trên người Lăng Tuyết Mạn, tối nay nàng múa ở dưới ánh trăng,
mông lung mộng ảo, xinh đẹp làm người ta thắt chặt hô hấp…
“Đi
vào cung Đế Hoa đi, hôm nay là ngày một đặc biết, cùng ăn mừng cho Mạn
Mạn đi!” Mạc Kỳ Hàn nói xong, từ trong tay Lăng Tuyết Mạn nhận lấy Hương Kỳ ôm vào trong ngực, dẫn đầu đi tới cung Đế Hoa.
Trên đường, Mạc Ly Hiên không nhịn được lặng lẽ hỏi: “Mẫu hậu, hôm nay là ngày gì?”
Vvừa hỏi, rất nhiều cái đầu ngó tới, người người hiếu kỳ không thôi, Lăng
Tuyết Mạn khẽ cười lắc đầu, “Không có gì, chỉ là hôm nay tâm tình rất
tốt, cho nên Hoàng thượng sai người chuẩn bị tiệc thôi.”
“À.”
Đám người kéo dài giọng, bày ra vẻ mặt rõ ràng không tin, lại không ai dám
tiếp tục hỏi, rất sợ nhân nhân đi trước mặt phát hỏa nữa.
Trong cung Đế Hoa, trên bàn ăn cực lớn, ngồi đầy người.
Mạc Kỳ Hàn hết tức, tươi cười phân phó: “Từ An, đưa bánh kem lên!”
“Dạ, Hoàng thượng!” Từ An đáp một tiếng, nhanh chóng đi xuống. Mạc Kỳ Dục ngơ ngác hỏi: “Hoàng huynh, bánh kem là cái gì?”
“Ha ha, hỏi hoàng tẩu của đệ đi!” Mạc Kỳ Hàn nói.
Vì vậy, từng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn rối
rắm, suy tư nửa ngày, nỗ lực giải thích, “Bánh kem là thức ăn! Dù sao,
một lát mọi người sẽ biết!”
“Ách… so với không giải thích cung không khác lắm!” Mạc Kỳ Diễn nói thầm.
“Khụ khụ, Nhị ca, không cần vạch trần ta nha, ta là không có cách nào giải
thích!” Lăng Tuyết Mạn rất buồn bực tặng một cái liếc mắt.
Mạc Kỳ Diễn lập tức cười dịu dàng, giọng nói vẫn là không màng danh lợi như
lúc trước, “Đó là ta lắm mồm, muội đừng tức giận, hôm nay là ngày vui
vẻ, mở tâm một chút đi!”
“Hoàng tẩu, tẩu không thể thiên vị như
vậy nha! Chỉ múa cho hoàng huynh, múa cho cả chúng ta cũng không được
sao?” Mạc Kỳ Lâm rất là chờ đợi.
“Mặc kệ đệ!” Mạc Kỳ Hàn thay Lăng Tuyết Mạn trả lời.
Mạc Kỳ Lâm bị quê, bĩu môi, “Hoàng huynh chính là hẹp hòi, các huynh đệ nhìn một cái, hoàng tẩu cũng sẽ không thiếu đi cái gì.”
“Đồng ý!” Mạc Kỳ Dục giơ tay.
“Đệ cũng đồng ý!” Mạc Kỳ Sâm cũng không sợ cái chết phụ họa.
Mạc Kỳ Hàn nhìn từng người, cuối cùng nhìn Liễu Thiếu Bạch, cười như không cười nói: “Ngươi thì sao?”
“Khụ khụ!” Liễu Thiếu Bạch dùng sức nuọt nước bọt, yếu đuối nói: “Vi thần bảo trì trung lập!”
“Xì ——” Thiên Cơ lão nhân cùng Lăng Tuyết Mạn đồng thời phun cười ra tiếng!
“Ha ha ha! Thiếu Bạch, ngươi thật là đáng yêu! Cái này thì có cái gì mà trung lập!” Lăng Tuyết Mạn chế nhạo.
“Ách…” Liễu Thiếu Bạch vừa co quắp, vừa rất 囧, nói: “Thật ra thì thần cũng
muốn nhìn, nhưng vì không muốn khi quân, thần mới nói là trung lập.”
“Ha ha ha!” Tất cả mọi người cười lên, Mạc Kỳ Hàn cười nói: “Lần tới nếu
Mạn Mạn múa cho trẫm, trẫm trước phải cấm túc tiểu tử ngốc Triệt nhi
kia!”
“Ha ha ha!” Tiếng cười lại nổi lên bốn phía, Mạc Hương Kỳ hùa theo, “Ca ca cùng mẫu hậu giống nhau là miệng rộng đó!”
Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt, liền rống to một tiếng, “Mạc Hương Kỳ! Mẫu hậu
làm sao lại sinh ra đứa con gái ngốc như con! Phê bình ca ca con là được rồi, còn kéo mẫu hậu vào làm cái gì”.
“Hi hi… Hi hi… Mẫu hậu, sư phụ của phụ hoàng dạy Hương Nhi thành ngữ, bộ dạng bây giờ của mẫu hậu, có phải chính là thẹn quá thành giận hay không?” Mạc Hương Kỳ cười nói
ngây thơ đáng yêu.
Thiên Cơ lão nhân vội vàng khoát tay nói: “Nha đầu Mạn Mạn, sư phụ chỉ dạy thành ngữ, không có dạy Hương Nhi lấy con làm ví dụ!”
“Mạc Hương Kỳ, Mạc Ly Triệt, mặt của mẫu hậu bị hai con bôi đen rồi!” Lăng
Tuyết Mạn vỗ ngực, thở hổn hển, nhìn về phía Mạc Ngự Minh cùng Lương
Khuynh Thành đang cười cao hứng, “Phụ hoàng mẫu hậu, các ngài nếu đi du
lịch nữa, liền mang hai đứa nhóc này đi theo đi, để cho con có thể sống
thọ thêm hai năm, xin các ngài thương xót đi!”
“Ách… nha đầu Mạn
Mạn à, con còn trẻ, phụ hoàng và mẫu hậu con già rồi, hãy để cho chúng
ta không đến nỗi bị tức chết mà sống thọ thêm hai năm đi!” Mạc Ngự Minh
lắc đầu rất đáng thương, biểu tình kia rất làm cho người khác sinh lòng
trắc ẩn, vì vậy, Lăng Tuyết Mạn gục xuống bàn. Mạc Kỳ Hàn mệt mỏi, vỗ vỗ vai Lăng Tuyết Mạn, nhíu mày nói: “Đối phó hai hoàng nhi này, nàng phải dùng chiêu thuật! Nhìn thủ đoạn của trẫm nè!”
“Hả? Như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn lập tức ngẩng đầu lên.
Mạc Kỳ Hàn dần dần xụ mặt xuống, “Triệt nhi Hương Nhi, xin lỗi mẫu hậu các con! Trong vòng ba ngày, sẽ không để cho mẫu hậu ôm!”
“Phụ hoàng!” Hai tiểu quỷ vừa nghe liền quýnh lên, vội đi ra quỳ xuống: “Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi! Cầu xin mẫu hậu tha thứ cho nhi thần.”
“Ách… Chỉ đơn giản như vậy à?” Lăng Tuyết Mạn chắc lưỡi.
“Ha ha, hoàng tẩu, là do tẩu đần, xương sườn mềm của hai nhóc này chính là
tẩu, bị hoàng huynh nắm điểm yếu rồi!” Mạc Kỳ Lâm cười nhắc nhở.
Lăng Tuyết Mạn quắt miệng, chuyển mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn khẽ cười
gật đầu, “Không tệ, Mạn Mạn, nàng phải biết lợi dụng điểm này mới được!”
“Hừ! Ta không thèm gian trá như vậy!” Lăng Tuyết Mạn không phục giương cằm
lên, nghiêng mặt, “Đứng lên đi, ngồi vào chỗ chuẩn bị ăn bánh kem!”
“Tạ mẫu hậu!”
Lần này hai nhóc rất ngoan ngoãn, mở to mắt chờ bánh kem trong truyền thuyết ra sân.
Từ An cùng Xuân Đường Thu Nguyệt không chỉ có dâng lên bánh kem thật to, còn thắp nến đỏ lên, có cả rượu cho mỗi người.
Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm cái bánh khổng lồ, nhìn hoa văn xanh xanh đỏ
đỏ phía trên, tựa hồ có hoa quế, mật ong gì đó, tóm lại, thèm nhỏ dãi.
Lăng Tuyết Mạn đắc ý nhìn kiệt tác của mình, không có bơ, cho nên nàng liền phát minh cải tạo, dù sao chỉ cần ăn ngon là được.
Dĩ nhiên, trước khi cắt bánh ngọt, cần phải thổi nến cầu nguyện, Mạc Kỳ
Hàn sai người tắt đèn cung đình, Lăng Tuyết Mạn chắp tay trước ngực ước
nguyện, nhưng thổi nến lại thành việc khó, bàn ăn quá lớn, nến cắm ở cả
bốn góc, nàng thổi một hơi không tới, vì vậy, nhìn giống như cầu cứu về
phía Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, “Nàng thổi là được!”
“Nha.”
Mạc Kỳ Hàn lặng lẽ ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, khi Lăng Tuyết Mạn
cúi người xuống thổi thì vỗ tay, dễ dàng tắt toàn bộ nến.
Đèn cung đình lần nữa đốt sáng, hai người nhìn thấy mọi người đang giương to mắt!
“Các người đang làm gì?” Mạc Kỳ Sâm thay mọi người hỏi.
“Hoàng tẩu, thổi nến rất vui sao?” Mạc Kỳ Dục rất hồ nghi.
“Cái này… Hoàng tẩu chơi cái gì cũng đều mới lạ a!” Mạc Kỳ Lâm than thở không dứt.
Mạc Kỳ Diễn lắc đầu lại gật đầu, “Xem ra chúng ta lại tụt ở phía sau!”.
Thiên Cơ lão nhân chậc chậc thở dài: “Hàn tiểu tử nói ta là ông lão hâm, nha đầu Mạn Mạn, con còn hâm hơn sư phụ!”
Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Hàn liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười
cong lông mày, cùng nói: “Không nói cho các người! Đây là bí mật!”
Mọi người hôn mê!
Bánh ngọt cắt ra, bọn cung nữ thái giám liền bắt đầu dọn thức ăn lên, từng
trận mùi thơm bay tới, Lăng Tuyết Mạn không khỏi động lòng, “Ta muốn ăn
phần bánh có cái bông!”
“Được.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười gật đầu một cái.
Xuân đường cắt một phần nhỏ dùng đĩa bưng đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn mới ngậm vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, trong dạ
dày lại đột nhiên xông lên cảm giác buồn nôn, không nhịn được nghiêng
đầu “Ọe ——” phun ra toàn bộ!
“Mạn Mạn!”
“Mẫu hậu!”
“Hoàng tẩu!”
Tiếng la hỗn loạn vang lên, Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng cầm nước cùng khăn tới, Mạc Kỳ Hàn lo lắng nói: “Thế nào? Là mới ở bên ngoài nên bị cảm
lạnh sao?”
Súc miệng, lau sạch miệng, Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển lắc đầu vô lực, “Không biết, chỉ thấy buồn nôn.”
“Sư phụ xem một chút!” Thiên Cơ lão nhân rời ghế đi tới, cầm cổ tay Lăng Tuyết Mạn, nhíu chặt chân mày.
Mọi người đều khẩn trương chờ đợi, Mạc Kỳ Hàn không nhịn được hỏi: “Sư phụ, Mạn Mạn có phải là bị bệnh hay không?”
“Ha ha ha! Hàn tiểu tử, con vui rồi!” Thiên Cơ lão nhân rút tay về, trên mặt gắn đầy vui sướng.
Mạc Kỳ Hàn phản ứng chậm một nhịp, “Cái… cái gì vui?”
“A, tiểu tử này thường ngày rất sáng dạ, ngày hôm nay lại hồ đồ!” Thiên Cơ
lão nhân nhíu lông mày, trở lại chỗ ngồi, mới nói: “Mạn Mạn nha đầu có
hỉ mạch!”
“Cái gì? Mạn Mạn mang thai?” Mạc Kỳ Hàn vui mừng đứng lên, quả thật không thể tin được, “Thật sao? Thật mang thai sao?”
“Ha ha ha, tiểu tử ngốc, sư phụ có thể gạt con sao?” Thiên Cơ lão nhân bật cười.
Hàn Nhi, Mạn Mạn, thật tốt, hoàng tộc Mạc thất ta lại thêm người!” Mạc Ngự
Minh cũng kích động đứng lên, nhìn Lăng Tuyết Mạn, đột nhiên lại nhíu
lông mày, “Nha đầu này mới vừa múa, đứa bé không có việc gì chứ?”
“Không có chuyện gì, nhưng về sau phải chú ý!” Thiên Cơ lão nhân nói.
“Tốt tốt, Mạn Mạn, mẫu hậu thật cao hứng!” Lương Khuynh Thành tươi cười,
“Người tới, lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn nhẹ tẩm nổ cho
hoàng hậu nương nương!”
“Dạ, Thái hậu!”
Từ An tự mình chạy đi Ngự Thiện Phòng.
Mọi người đều vui mừng không dứt, chỉ có Lăng Tuyết Mạn ngồi ngây ngốc ở
đằng kia, nhìn mọi người tươi cười, hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói:
“Cư nhiên lại mang thai… Lần này mang thai không biết lại sinh ra đứa
nhóc quỷ quái nào nữa đây!”
“Ha ha ha ——”
“Ha ha ha ——”
“Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng hoàng hậu nương nương!”
Tiếng cười đánh vỡ cả cung Đế Hoa, cũng truyền khắp mỗi góc hoàng cung Đại Minh!
Cầm tay nhìn nhau, nhu tình lưu luyến, nhất đế nhất hậu, cầm tay trăm năm,
không ao ước vinh hoa chỉ mong uyên ương bỉ dực, Tiếu Hồng Trần, một
khúc trường ca, tình yêu truyền kỳ xuyên qua ngàn năm, rung động đến tâm can!…