Ba năm sau.
“Hoàng thượng! Không xong! Hoàng hậu nương nương treo cổ!”
“Hoàng thượng! Đã xảy ra chuyện! Hoàng hậu nương nương tự sát rồi!” Một tiếng
la vội vàng huyên náo, vang lên ở bên trong hoàng cung Đại Minh, một đám cung nữ thái giám vừa hô vừa chạy, chạy thẳng tới Thượng thư phòng.
Nghe tiếng, mặt Từ An liền biến sắc, vội đi ra Thượng thư phòng, ngăn
người lại, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Nương nương thế nào?”
“Thưa tổng quản đại nhân, nương nương…” Phía sau trường án, Mạc Kỳ Hàn đang
phê duyệt tấu chương, nghe phía ngoài huyên náo, mặt không đổi sắc, nhíu mày, tiếp tục bận rộn. Từ An hỏi rõ tình huống, bước nhanh đi vào,
“Hoàng thượng, nương nương…”
“Phân phó, nương nương nếu tìm cái
chết, toàn bộ nô tài cung Đế Hoa chôn theo là được! Trẫm vừa lúc có thể
đổi lại hoàng hậu rồi!” Mạc Kỳ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, nói. Từ An
ngây cả người, sau đó vội gật đầu như giã tỏi, đi ra ngoài truyền chỉ
dụ.
Cung Đế Hoa.
Trong tẩm cung, trên xà nhà treo một sợi
dây thừng, trên ghế đặt phía dưới, Lăng Tuyết Mạn đang ngồi cắn hạt dưa, vừa nghe động tĩnh bên ngoài, vừa nói: “Xuân đường, ngươi nói chiêu này hữu dụng không?”
Xuân Đường châm trà, nghe vậy, bật cười đáp: “Nương nương, vô dụng, đối với Hoàng thượng căn bản là không dùng được.”
“Ách, vì sao? Ta là dùng lần đầu tiên nha, làm sao sẽ vô dụng? Không phải nói nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ rất có tác dụng sao? Tại sao đến
ta thì không dung được?” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn, rất
là nghi ngờ.
Thu Nguyệt gọt vỏ lê, cắt thành mảnh nhỏ đặt ở trong đĩa, bưng lại, cười nói: “Nương nương, ngài ăn lê trước đi! Hữu dụng
hay không, lập tức biết!”
Ngậm một miếng lê trong miệng, Lăng
Tuyết Mạn cau mày mơ hồ không rõ, “Thu Nguyệt, theo ý của ngươi, cũng là vô dụng? Chẳng lẽ Hoàng thượng nhà ngươi mặc kệ sống chết của ta hả ?”
“Ha ha, Hoàng thượng hiểu rõ nương nương nhất, làm sao sẽ mặc kệ? Chỉ là,
Hoàng thượng cũng quá hiểu nương nương!” Xuân đường cười lên, mím môi
chế nhạo.
Lăng Tuyết Mạn nuốt lê xuống, tức giận đứng lên, “Hừ,
hắn mặc kệ ta… ta thật sự tự sát cho hắn xem!” Nói xong, thật sự đứng ở
trên cái ghế, cầm dây thừng, suy nghĩ làm sao chui cổ vào, vừa muốn cho
nam nhân kia thấy nàng là treo lên thật, còn phải không thể mắc kẹt cổ
không hô hấp được…
“Không xong nương nương! Không xong!” Cung nữ
thái giám la vội vàng, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, suýt nữa từ trên ghế té
xuống, cũng may Xuân Đường nhanh tay đỡ lấy, “Nương nương, ngài xuống
đi, lỡ té thật thì làm sao?” Thu Nguyệt khiển trách mấy cung nữ thái
giám kia, “Thế nào? Hô to cái gì?”
“Thưa… Thưa nương nương, Hoàng thượng nói… nói nương nương nếu tự sát, sẽ cho chúng nô tài cũng chôn
theo, còn nói ngài có thể đổi hoàng hậu rồi!” Một thái giám nói xong,
mấy thái giám cung nữ khác liền vội vàng quỳ xuống, mặt mũi cực kỳ bi
thương, “Nương nương, chúng nô tài cầu xin nương nương, không cần chơi,
Hoàng thượng không mắc mưu a!”
“Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn bị sặc,
buồn bực cắn răng, “Hắn muốn đổi hoàng hậu, vậy thì đổi sớm một chút!
Chớ để Bổn cung trễ nải tuổi xuân không ai thèm lấy!” Nghe vậy, toàn bộ
nô tài cúi đầu thật sâu! Lúc ăn trưa, Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc hồi cung!
Nhưng trên bàn ăn, chỉ thấy món ăn, không gặp người! Mày nhăn lại, không vui hỏi: “Hoàng hậu nương nương đâu?”
“Thưa Hoàng thượng, nương
nương nói ngài không có khẩu vị, đang ở tẩm cung nghỉ ngơi! Còn nói…”
Thái giám chần chờ, do dự có nên nói tiếp hay không, răng trên răng dưới răng cọ xát nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Còn nói xin Hoàng
thượng ăn nhiều chút, bồi dưỡng thân thể cho tốt, để cưới thêm mấy hoàng hậu!”
“Vậy sao? Những thứ đồ ăn này bưng lên đã bao lâu? Từ An,
xem nguội chưa?” Mạc Kỳ Hàn bình thản dặn dò, xoay người đi tới tẩm
cung.
Trong tẩm cung, Lăng Tuyết Mạn nằm ở trên giường, từng
quyền từng quyền đấm vào gối của Mạc Kỳ Hàn, mặt hướng vào trong, trong
miệng thầm mắng, “Nam nhân thối, cũng không nhìn một chút xem mình già
thế nào rồi, tuổi cũng một xấp dầy rồi, còn muốn hái đóa hoa non, hừ!
Cũng không sợ người ta khi dễ trâu già ăn cỏ non! Không để cho ta đi,
cẩn thận ta trộm đi cho chàng xem, để cho chàng khóc chết gấp chết…” Đột nhiên, đỉnh đầu tựa hồ có đám mây đen bao phủ, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy
không đúng, nhìn lên một phen, quả thật, mặt con trâu già đang cách
khuôn mặt nhỏ mềm mại nhắn của nàng chỉ một tấc!
“Vật nhỏ, nàng
mới vừa lầm bầm cái gì vậy? Nói lại lần nữa cho trẫm nghe được không?”
Mạc Kỳ Hàn hỏi, nghiêng thân nằm xuống, thuận tiện giữ lại tay Lăng
Tuyết Mạn đang đấm vào gối, thêm một câu, “Hình như gối của trẫm thường
trêu chọc nàng tức giận a!”
“Ách… Khụ khụ, cái kia, miệng khát
quá, Xuân Đường, rót chén nước a!” Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn tránh né, chê
cười, đầu nghiêng một cái, hướng ra ngoài hô lớn.
Mạc Kỳ Hàn bật
cười, nhướng mày nói: “Chột dạ? Lén đi cho trẫm xem một chút, nếu nàng
chạy, nàng sẽ biết rõ trẫm có gấp hay không! Trẫm à, ban một chiếu thư
trong cả nước, tuyển tú nữ, chọn lựa nữ tử tài đức vẹn toàn, làm mẹ kế
của con nàng, nàng nói được không?”
“Thôi đi, ta mang theo hai
đứa con cùng nhau chạy!” Lăng Tuyết Mạn không cam lòng lập tức ngồi dậy, ưỡn ngực ngẩng đầu, ngạo khí vô cùng.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một
cái, “Ừ, có chí khí! Nhưng theo trẫm thấy, nàng phải trước tìm một lỗ
chó, sau đó từ lỗ chó chui ra khỏi cung, trước khi bỏ đi, phải luyện sức khỏe, nếu không, cõng hai đứa bé, đoán chừng nàng đến cửa hoàng cung
cũng đi không tới, cáy này cũng thôi đi, sau khi xuất cung thì sao, nàng phải mai danh ẩn tích, còn phải tự hủy dung, biến thành nữ nhân xấu xí, để khỏi bị mấy tên lưu manh hoặc là lão gia háo sắc có tiền theo dõi,
cưỡng đoạt nàng, ừ, cái này cũng chưa tính đi, trẫm giúp nàng suy nghĩ
một chút, nàng tốt nhất là luyện võ công trước đi, nếu không nàng bị
người cưởng đoạt đi làm tiểu thiếp thứ mười mấy thì cũng thôi đi, mấu
chốt là hai đứa bé, nhất định sẽ bị người cướp đi bán làm con ở cho nhà
phú hộ, hoặc là lưu lạc đầu đường đi xin ăn…”
“A ——” Lăng Tuyết
Mạn thét lên một tiếng, cắt đứt phen thao thao bất tuyệt kia, “Không cho nói nữa! Bổn cung không có ép chàng mở miệng, chưa thấy ai như vậy,
trái chưa rụng đã hái đi tặng người ta! Chui lỗ chó, hừ! Mạc Kỳ Hàn, như vậy mà chàng nghĩ ra được!”
“Ai, trẫm còn muốn khuyên nàng chạy, như vậy trẫm có thể nhẹ nhõm rồi, kết quả…” Mạc Kỳ Hàn ủ rũ cúi đầu
lệch qua trên giường, buồn bực bĩu môi.
“Còn nói!” Lăng Tuyết Mạn bổ nhào như sói đói, lấy tư thế nữ trên nam dưới đè Mạc Kỳ Hàn ở dưới
người nàng, hung bạo nói: “Cái người nam nhân âm hiểm này, đã ăn ta sạch sành sanh, ngay cả ta treo cổ cũng không trông nom! Không có lương
tâm!”
“Ai, nha đầu, nàng chịu treo cổ sao? Tính tình rất sợ chết
của nàng người nào không biết chứ? Đêm tân hôn năm đó, trẫm cường bạo
nàng, nàng cũng không tìm chết đâu, hiện tại nàng làm sao có thể tự
sát?” Mạc Kỳ Hàn càng thêm bật cười, vạch trần không chút khách sáo.
“Xem đi, thừa nhận
chứ? Ta nói là chàng cường bạo ta, chàng còn không thừa nhận! Chàng hiện tại cũng tự mình nói rồi, chàng chính là cường bạo ta đấy!” Lăng Tuyết
Mạn đấm một quyền vào Mạc ngực Kỳ Hàn, miệng la ầm lên.
Mặt Mạc
Kỳ Hàn nổi gân đen, giữa lấy hai vai Lăng Tuyết Mạn, vừa lật người, thu
hồi quyền làm chủ của nam nhân, tức cười nói: “Nha đầu nàng làm mẫu thân cũng nhiều năm rồi, mà vẫn còn rối rắm chuyện kia à? Mau dậy cùng trẫm
dùng cơm trưa đi!”
“Không cần!” Lăng Tuyết Mạn dứt khoát cự
tuyệt, ngay sau đó lại mềm giọng nói, “Tình nhân, chàng đáp ứng cho ta
đi, ta bảo đảm đi ra ngoài không gây chuyện, ta ngoan ngoãn nghe lời
được không? Người ta gả cho chàng mấy năm, ngày ngày ở trong cung này,
buồn chết rồi! Chàng để cho ta đi ra ngoài giải sầu đi!”
“Mạn
Mạn, Mộng Thanh là mang Nhã Phi trở về Giang Nam giổ tổ, nàng đi theo
xen vào làm cái gì? Người có tính tình như nàng vừa đi ra ngoài, khẳng
định là giống như ngựa hoang tháo cương, mộng thanh nào dám dẫn nàng
đi?” Mạc Kỳ Hàn thở dài, lật người xuống, kéo Lăng Tuyết Mạn, dụ dỗ:
“Ngoan, nghe lời, trẫm biết nàng muốn đi chơi, chờ trẫm an bài xong quốc sự, nhất định dẫn nàng đi ra ngoài giải sầu, được không?”
“Oa
oa, ta ngày ngày chờ đợi đã ba năm! Ta sao lại muốn gả cho một hoàng đế
chứ, bận đến một ngày nghỉ cũng không có!” Lăng Tuyết Mạn oán trách,
nhảy bịch xuống giường, vung tay Mạc Kỳ Hàn, tự đi ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ đi theo phía sau.
Trên bàn ăn, nhìn dáng vẻ ủ rũ của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi,
suy nghĩ một chút mơi nói: “Mạn Mạn, buổi chiều trẫm còn phải triệu kiến đại thần nghị sự, nàng nếu thật sự nhàm chán, thì mang theo thị vệ xuất cung đi chơi trên đường một chút đi!”
“Nha.” Không quá hài lòng
gật đầu một cái, Lăng Tuyết Mạn có một lúc không có đụng chén cơm, vẫn
còn đang suy tư như thế nào mới có thể khiến Mạc Kỳ Hàn đồng ý cho nàng
đi Giang Nam.
Xuất cung, lung tung đi dạo ở trên đường mấy vòng,
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy nhàm chán, định phân phó một tiếng, mang theo
Xuân Đường Thu Nguyệt và bọn thị vệ đi Tứ Vương phủ.
Vừa vào cửa chính Vương phủ, liền thấy Mạc Ly Hiên đã nghênh đón tại cửa rồi, cùng đi còn có Mạc Ly Linh, Mạc Ly Cẩn.
“Ra mắt hoàng hậu nương nương! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Ba đứa cùng nhau quỳ xuống hành lễ.
“Ồ? Sao đều ở đây? Mau đứng dậy!” Lăng Tuyết Mạn toét miệng cười nói.
“Tạ hoàng hậu nương nương!”
Lăng Tuyết Mạn nhìn trang phục trên người ba đứa, cười hỏi: “Ha ha, Hiên nhi, huynh đệ các con đang luyện kiếm sao?”
“Đúng vậy, mẫu hậu, ba người nhi thần đang luyện võ nghệ, nghe nói mẫu hậu
tới, liền nhanh tới gặp mẫu hậu!” Mạc Ly Hiên khẽ cười đáp.
“Nương nương sao đột nhiên xuất cung?” Mạc Ly Cẩn nghiêng đầu hỏi, bởi vì Lăng Tuyết Mạn là người hiền hoà, không chút câu nệ lễ tiết, vì vậy, nó nói
chuyện cũng tùy ý một chút.
“Ta buồn bực a!” Vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn đau khổ, buồn bã nói: “Ta muốn đi Giang Nam, nhưng Hoàng thượng không cho. Ai!”
“Ách…” Mạc Ly Linh chắc lưỡi, chỉ Mạc Ly Cẩn, nói: “Hoàng thượng lại lệnh cho hai chúng con cùng hoàng cô, dượng đi Giang Nam!”
“Ồ? Thật sao? Các con đi làm gì?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên trợn to hai mắt.
“Đi thị sát dân tình, ở đó có hai huyện suốt năm không có mưa, hoa màu bị
hạn, dân chúng đến một hạt thóc cũng không thu được, triều đình đã phái
Khâm Sai Đại Thần đi giúp dân bị thiên tai, chúng con đi theo dượng giổ
tổ, ngoài khảo sát, còn được thêm kiến thức.” Mạc Ly Cẩn nói.
Mạc Ly Hiên cười một tiếng, “Mẫu hậu, trước vào trong phòng uống chút trà
đi, phụ hoàng không cho phép ngài đi, tự nhiên là có lý do, ngài cũng
đừng luôn tìm cách chơi! Nếu không, một lát ba người chúng con cùng mẫu
hậu đá bóng, như thế nào?”
“Hiên nhi thối, bây giờ con nói chuyện một giọng với phụ hoàng con, càng ngày càng không giống với phụ Vương
của con!” Sắc mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, oán hận nói.
“Ha ha, mẫu hậu không nên tức giận, đi thôi, uống chút trà, Hiên nhi nắn vai đấm
lưng cho mẫu hậu, coi như bồi tội, sau đó sẽ cùng mẫu hậu đá bóng, để
mẫu hậu vui, được không?” Mạc Ly Hiên cười nói.
Lăng Tuyết Mạn trợn trắng mắt, bày tỏ im lặng.
Bốn người đi tới đại sảnh, uống xong một ly trà, Mạc Ly Cẩn nói: “Nương
nương, ngài nếu buồn, có thể gọi gánh hát vào, nghe hí kịch một chút cho vui!”
“Ách, nghe không hiểu.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, bảo nàng
nghe diễn xướng còn tạm được, còn hí kịch không phải là món ăn của nàng, buồn bực một lát, đột nhiên hỏi thăm: “Trừ hai huyện kia ra, những địa
phương khác còn tốt chứ?”
“Vâng, mẫu hậu, ngài lại có ý định gì
rồi hả? Mấy chỗ đó đi chơi không được, dượng cũng không có ý định ngắm
cảnh, cho nên, ngài chết tâm đi!” Mạc Ly Hiên cau mày, trực tiếp dội cho một chậu nước lạnh.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cắn thật chặt hàm
răng, nổi đóa không dứt, “Mạc Ly Hiên, ta thật sự là không nhận nổi con
làm con ta, nhận là cha ta đi!”
“Ha ha ha!”
Ba thiếu niên
cùng nhau nở nụ cười, Mạc Ly Cẩn vừa cười vừa nói: “Nương nương, Ly Hiên từ sáng sớm đã muốn nhúng tay vào ngăn cản ngài, ngài sớm nên nhận ra!”
“Hừ, ta tìm cho nó một cô nương lợi hại, tìm con dâu đi quản nó!” Lăng Tuyết Mạn tức giận thở, cũng chỉ hai tiểu tử kia, nói: “Hai đứa cũng giống
vậy! Quay về ta sẽ bảo Hoàng thượng đặc biệt chọn hại nha đầu cay cú ban cho hai đứa làm chánh phi!”
Mồ hôi lộp bộp lộp bộp!
Ba người cùng nhau tối mặt, sau đó khóe miệng mãnh liệt co rút!
Trở về cung, Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, có phải là bọn họ không muốn cho nàng đi, liền cố ý nói dân gặp tai hoạ phải không? Không được, nàng phải cố gắng một lần nữa!
Nằm lỳ ở trên giường, vắt hết óc nghĩ, nam nhân này ở tình huống nào thì nói chuyện tốt nhất đây?
Gió thoảng bên gối… Trên giường… Đúng! Thời điểm đang làm loại chuyện đó, nam nhân khẳng định mềm tai!
Lăng Tuyết Mạn ngồi dậy, vì ý nghĩ này mà kích động không thôi, suy nghĩ một chút, vì giận dỗi, đã ba ngày không cho Mạc Kỳ Hàn chạm nàng, nếu tối
nay nàng chủ động một chút, có thể đạt hiệu quả hay không đây?
“Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị một chút, ta muốn tắm rửa!”
“Dạ, nương nương!”
Êm đẹp ngâm cánh hoa tắm, Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn đắm chìm ở trong ảo
tưởng tốt đẹp, Giang Nam cầu nhỏ nước chảy, mưa bụi mịt mờ…
“Mạn Mạn, nghĩ gì thế? Sao mất hồn như thế?”
Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, suy nghĩ của Lăng Tuyết Mạn bị
kéo về, miệng há ra, bật thốt lên: “Ta đang tắm, chàng nhìn cái gì?”
“Ha ha, trẫm muốn nhìn thì nhìn, không được sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, cởi
áo nới dây lưng, tháo giày lên giường, cau mày nói: “Kêu nàng cùng trẫm
đi ao Vân Thanh tắm rửa, nàng cố tình giận dỗi không đi, vào lúc này lại tắm rửa làm cái gì?”
Ta đây sắc dụ chàng a!
Lăng Tuyết
Mạn hận hận nói xong ở trong lòng, nhưng mà trên mặt lại hiện lên lúm
đồng tiền tươi như hoa, giọng nói cũng kiều mỵ không dứt, “Phu quân,
người ta muốn hầu hạ chàng! Lúc trước là Mạn Mạn sai lầm rồi, hiện tại
biết sai liền đổi, có thể không?”
“Hả?” Mạc Kỳ Hàn bị chấn động
run lên không ngừng, co quắp gương mặt tuấn tú, nói, “Khụ khụ, Mạn Mạn,
nàng nói chuyện bình thường đi, nàng đột nhiên thay đổi như vậy, trẫm
không chịu nổi!”
Lăng Tuyết Mạn khẽ
nguyền rủa trong lòng, nhưng mà trên mặt vẫn là nụ cười lưu luyến, ngay
trước Mạc Kỳ Hàn, từ trong thùng tắm chậm rãi đứng lên, tay trắng mở ra, nũng nịu kêu: “Phu quân, ôm Mạn Mạn lên giường, được không?”
Mạc Kỳ Hàn cảm giác ót đầy máu, thân thể thơm thơm mềm mềm kia sáng loáng ở trước mắt, làm hắn không kìm được cổ họng khô khốc, bụng dưới co chặt,
kết hợp với ba ngày ăn chay, hết sức ẩn nhẫn, vậy mà hiện tại… gương mặt tuấn tú khẽ đỏ lên, lý trí còn tồn tại, cho nên Mạc Kỳ Hàn nghiêng mắt, tận lực không nhìn tới cái thân thể mềm mại quyến rũ người kia, sau đó
rất nghiêm nghị nói, “Khụ khụ, Mạn Mạn, trẫm mệt mỏi, bên cạnh có khăn,
tự lau khô thân thể rồi ngủ đi.” Nói xong, liền quay lưng nhắm hai mắt
lại.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhất thời nổi gân đen, vốn là muốn
mắng chửi người, mới lại hết sức nhịn xuống, mắng còn không bằng khóc!
Vì vậy, thân thể trần truồng đứng ở trong thùng tắm, miệng mím lại, dùng sức nghĩ tới chuyện ủy khuất, trong mắt dần dần trào đầy nước mắt trong suốt, lã chã chực khóc, giọng nói càng thêm nghẹn ngào, “Ba năm! Mới ba năm chàng cũng không yêu ta rồi… Oa oa… Còn nói cái gì cả đời, liền nửa đời cũng không có, chàng lạnh nhạt ta… Hối hận, ta hối hận gả cho
chàng!”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chặt, hồ nghi nghiêng đầu
lại, ngẩn ra, “Mạn Mạn, làm sao nàng khóc?” Vừa nói lập tức xuống giường đi tới, đưa tay lau hai mắt rưng rưng của Lăng Tuyết Mạn, dịu dàng nói: “Trẫm không có lạnh nhạt nàng a, trẫm là… là…”
“Là cái gì?” Lăng Tuyết Mạn đẩy tay Mạc Kỳ Hàn, thút thít, bộ dáng ủy khuất kia, vừa thấy đã thương.
“Là… Là trẫm sợ rơi vào trong cạm bẫy của nàng.” Mạc Kỳ Hàn đàng hoàng đáp.
“Oa oa… Chàng chính là không yêu ta rồi… Chàng bắt đầu ghét bỏ ta…” Lăng
Tuyết Mạn vừa nghe, khóc càng thêm thương tâm, tay trắng quấn lên gáy
Mạc Kỳ Hàn, nằm ở trên bả vai của hắn, thân thể không ngừng run rẩy, hai luồng bồng đảo liền ép xuống ngực Mạc Kỳ Hàn, làm hắn lập tức cảm giác
thân thể giống như đốt lửa nóng ran.
“Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Hàn rên
lên một tiếng, chậm rãi giơ cánh tay lên, ôm cái thân thể trơn mềm kia,
giọng nói khàn khàn. Lăng Tuyết Mạn vui mừng trong bụng, tiếng khóc tăng thêm nũng nịu, “Tình nhân, chàng rốt cuộc có yêu ta không?”
“… Yêu, rất yêu.” Mạc Kỳ Hàn cũng hít một hơi khí lạnh, rất khó khăn nặn ra mấy chữ.
“Vậy chàng liền chứng minh cho ta xem!” Lăng Tuyết Mạn ỏn ẻm, môi đỏ mọng
nhẹ nhàng lướt qua cổ Mạc Kỳ Hàn, hôn lên hầu kết của hắn, thân thể hắn
rõ ràng cứng đờ, nàng cười thầm một tiếng, đầu lưỡi khẽ liếm lấy, đánh
một vòng tròn, sau đó dời lên trên, nhón chân lên, dán lên môi của hắn,
mị nhãn như tơ đầu độc, “Tình nhân, yêu ta…”
“Mạn Mạn, trẫm… trẫm đương nhiên muốn, nhưng nàng không thể mượn cơ hội đòi đi chơi, được
không?” Não Mạc Kỳ Hàn còn một chút thanh tỉnh, nói.
“Tình nhân,
yêu ta… ta muốn chàng!” Lăng Tuyết Mạn né tránh vấn đề, đầu lưỡi chui
vào trong miệng Mạc Kỳ Hàn, quyến rũ lưỡi của hắn, bụng dưới Mạc Kỳ Hàn
càng ngày càng gấp, bàn tay không tự chủ được từ lưng nàng trượt xuống,
bóp cái mông nàng, không nhịn được, hơi chút dùng sức, ôm thân thể nàng
từ trong nước ra, lấy khăn lung tung lau nước đọng trên người nàng, bước nhanh về phía long sàng. Thân thể hai người lăn xuống, hắn vừa kịch
liệt hôn nàng, vừa thật nhanh cởi quần áo của mình… Nụ hôn nóng bỏng một đường xuống phía dưới, từ môi đỏ trượt xuống xương quai xanh của nàng,
tới trước ngực, lưu luyến sơ qua, liền hôn qua bụng, chui tới giữa chân
của nàng, khẽ liếm lấy chỗ riêng tư của nàng…
“Ừm…” Toàn thân
Lăng Tuyết Mạn khẽ run, trong miệng không ức chế được rên rỉ, siết chặt
hai vai Mạc Kỳ Hàn, thân thể mềm mại trắng như tuyết ửng đỏ say lòng
người, hai gò má càng thêm vừa đỏ vừa nóng, ham muốn khó nhịn bao trùm
cả người, theo bản năng ưỡn cong thân thể, muốn nhiều hơn nhiều hơn… Mạc Kỳ Hàn cũng căng thẳng toàn thân, trong mắt thâm thúy giờ phút này ý
loạn tình mê, đầu nâng lên, đặt lên thân Lăng Tuyết Mạn, eo mới chịu
trầm xuống, lại bị Lăng Tuyết Mạn tỉnh táo đưa tay ngăn cản, “Tình nhân, để cho ta tới lấy lòng chàng, được không?”
“Nàng? Nàng được không?” Mạc Kỳ Hàn cười tà, ánh mắt có chút hoài nghi.
“Ha ha, thử một chút a!” Lăng Tuyết Mạn mị hoặc nháy mắt, đẩy thân thể Mạc
Kỳ Hàn ngã xuống, bò dậy, trượt người, hôn lên phía dưới kiên đĩnh của
Mạc Kỳ Hàn, miệng nhẹ nhàng mút, thân thể Mạc Kỳ Hàn chấn động, một cỗ
khoái cảm cường đại trong nháy mắt lan khắp toàn thân, không khỏi kêu
rên ra tiếng, “Mạn Mạn… Ừ… Thật thoải mái…” nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn đắc ý nháy mắt, hoặc hôn hoặc liếm hoặc mút, tay nhỏ bé leo trên thân thể
trần truồng trơn bóng của hắn, sờ mó khắp toàn thân của hắn. Mạc Kỳ Hàn
bị Lăng Tuyết Mạn luân phiên quyến rũ trêu đùa, dục vọng bành trướng đã
đến cực hạn, một loại chưa khoái cảm bao giờ thể nghiệm qua lấp đầy hắn, gương mặt tuấn tú mê loạn, cảm giác muốn nàng cơ hồ xông phá thân thể
hắn, giọng nói càng thêm khàn vô cùng, “Mạn Mạn… Trẫm đợi không kịp…”
“Ừ, không vội, tình nhân, chúng ta thương lượng một chút được không?” Lăng
Tuyết Mạn tiếp tục mút, dừng một cái ngẩng đầu lên, giọng nói kiều mỵ
giống như thôi miên, “Để cho ta đi Giang Nam đi, ta bảo đảm nghe lời
Mộng Thanh, được không?”
“Mạn Mạn, đã nói không thể nói chuyện
khác… Nàng đừng lấy cái này uy hiếp trẫm!” Mạc Kỳ Hàn cự tuyệt cực kỳ
khó khăn, trên trán chảy mồ hôi như đậu, nhịn khổ cực kỳ.
“Tình
nhân…” Một tiếng kiều mị, Lăng Tuyết Mạn không nổi giận, nở nụ cười, nụ
cười này phong tình vạn chủng, quyến rũ hấp dẫn, bò lên thân thể Mạc Kỳ
Hàn, hai luồng mềm mại trước ngực chống đỡ trên ngực hắn, tay lấy lửa
nóng phía dưới của hắn đặt ở nơi riêng tư của nàng. Đùa chơi, đẩy qua
đẩy lại, chính là không đẩy vào bên trong, lại một lần nữa thương lượng: “Tình nhân, đáp ứng Mạn Mạn một lần được không? Ta sẽ rất nghe lời rất
nghe lời, chàng không phải là thích ta nhất sao? Vậy thì ứng ta một lần
đi!”
“Mạn Mạn… có thể…” Mạc Kỳ Hàn nói nửa câu đứt quãng, trong
mê say, một mạt giảo hoạt thoáng qua, Lăng Tuyết Mạn tuy là đang trêu
chọc hắn, cũng là chính mình khó chịu muốn chết, vừa nghe chữ ‘được’,
liền kích động cười cong lông mày, lập tức thành toàn cho Mạc Kỳ Hàn,
thân thể hai người dán thật chặt lại với nhau, nhẹ nhàng động thân, Mạc
Kỳ Hàn không ức chế được thỏa mãn phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể ưỡn lên, ngậm vào đỉnh hồng trước ngực nàng, hai tay chống lên thân thể của nàng, hắn mang theo nàng đang sóng triều tình dục thể nghiệm khoái cảm
giao hợp… Nhưng, trong chốc lát, người trên người liền mệt mỏi, mềm nhũn nói: “Tình nhân, ta không được…”
“Mạn Mạn, vậy hãy để cho trẫm
tới yêu nàng…” Mạc Kỳ Hàn lật người, đem Lăng Tuyết Mạn đặt ở phía dưới, hoặc mau hoặc chậm ra vào thân thể của nàng, lấy kỷ xảo dẫn dắt, Lăng
Tuyết Mạn không nhịn được phát ra một tiếng yêu kiều, nắm chặt thân thể
kiên cố kia hơn. Hồi lâu, kích tình đè nén được buông thả, một cỗ dòng
nước ấm tiến vào thân thể của nàng, hai người ôm nhau thật chặt, chậm
rãi mệt mỏi…