"Khụ, tứ tẩu mà thiện lương sao? Sao ta lại không phát hiện? Bản thân ta chỉ nhìn thấy... gian trá!" Mạc Kỳ Lâm nở nụ cười nho nhã, tựa như gió
xuân.
Nhưng, lời thanh nhã này đi vào tai mọi người lại tạo thành một trận cười ầm.
Lăng Tuyết Mạn gặp trở ngại, hàm răng nghiến lại, ngoài cười nhưng trong
không cười, "Ngũ Vương Gia, bây giờ ngài có muốn cưới vương phi hay
không?"
"Ừ? Chuyện này có liên quan đến người thiện lương sao?" Mạc Kỳ Lâm chợt giật mình, hoài nghi nói.
"Đương nhiên có, Tứ tẩu ta đây nói thế nào cũng phải quan tâm đến hôn nhân đại sự của tiểu thúc, không phải sao?"
Lăng Tuyết Mạn cười vô cùng dọa người, làm Mạc Kỳ Lâm thầm hoảng hốt, thân
thể giật giật, một loại dự cảm xấu mãnh liệt đánh đến, nuốt nuốt nước
miếng, đưa tay sờ bả vai, Mạc Kỳ Lâm rất gượng ép nở nụ cười, "Tứ tẩu,
cái này không cần đâu. Tuổi ta còn nhỏ, bây giờ còn chưa muốn chính thức lập gia đình."
"Ha ha ha..." Mấy người khác bị phản ứng khoa
trương của Mạc Kỳ Lâm trêu chọc, cười lớn, mặt vui xem kịch nhìn chằm
chằm Lăng Tuyết mạn, xem nàng lại đánh ra cái chủ ý gì.
Lăng
Tuyết Mạn quả nhiên không chịu thua, nhìn Mạc Kỳ Lâm, nở nụ cười tà ác
cực độ, thong thả nói: "Ngũ vương gia là ngượng ngùng đi? Trai lớn lấy
vợ là chuyện hiển nhiên, không cần xấu hổ, Ngũ vương gia còn nợ ta lần
đánh cuộc trước, ha ha, ta muốn dùng khoản nợ này phát huy bản chất
thiện lương, xin Ngũ vương gia đáp ứng để phụ hoàng ban hôn."
"Cái gì?" Mạc Kỳ Lâm kêu sợ hãi một tiếng, tiếp theo tay áo vung lên, cứng ngắc khạc ra ba chữ "Không thể nào!"
"Ai, ngài muốn ăn quỵt!" Lăng Tuyết Mạn kháng nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn tối
sầm, "Ta không có nói ngài nhất định phải cưới người nào, là ngài nói ta gian trá, vậy ta liền gian trá cho ngài xem, dù sao quân tử nhất ngôn,
không cho ngài đổi ý!"
"Không được! Ngoại trừ điểm này, bất cứ
cái gì ta cũng có thể đáp ứng, duy chỉ có hôn sự ta không cần tẩu quan
tâm!" Thái độ Mạc Kỳ Lâm rất kiên định, khuôn mặt tuấn tú xanh mét còn
lộ ra chút sắc bén.
Lăng Tuyết Mạn có chút kinh hoảng, ánh mắt
cầu cứu lặng lẽ chuyển qua mấy người kia, lại thấy Mạc Kỳ Diễn tự tiếu
phi tiếu, môi đầy lạnh nhạt, nhẹ mở ra, thản nhiên nói: "Chuyện này
không giúp nàng được."
"Ách..." Lăng Tuyết Mạn mê man, lại nhìn
Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh càng thêm lạnh nhạt, không nói một câu. Ánh mắt lại dời, Mạc Kỳ Sâm cười khổ không thôi: "Tứ tẩu, tẩu biết, ta thứ bậc
nhỏ, không nói được Ngũ ca."
"Ta cũng thứ bậc nhỏ, nói không được." Mạc Kỳ Dục không đợi Lăng Tuyết Mạn cầu cứu, trực tiếp diệt hi vọng của nàng.
"À... ừm!" Lăng Tuyết Mạn hất mặt "Đều không giúp ta nói, các ngài chờ ta ra tuyệt chiêu, thu nợ các ngài!"
Mọi người xấu hổ.
Lăng Tuyết Mạn nổi đóa không dứt, "Ngũ vương gia, không đáp ứng thì thôi, vậy ta muốn tiền của ngài được không?"
"Được, muốn bao nhiêu?" Sắc mặt Mạc Kỳ Lâm hòa hoãn, hỏi.
"Một trăm ngàn lượng!" Lăng Tuyết Mạn cố ý làm khó, nàng muốn chọc giận cái
tên nam nhân đến chết cũng không cho nàng mặt mũi này!
Nghe vậy, đám người thiếu chút nữa hộc máu.
Mạc Kỳ Lâm hít một hơi lạnh, cười rất vô lực, "Tứ tẩu, tẩu đến quốc khố lấy đi, bạc của ta đều ở trong quốc khố, lấy bạc xong nhớ khóa cửa!"
"Ách... đây là ý gì?" Não Lăng Tuyết Mạn nhất thời ngừng hoạt động, không phản ứng kịp.
"Nàng thật sự không biết?" Mạc Kỳ Minh hơi nhíu mày "Một trăm ngàn lượng bạc
là số thuế thu vào một năm của Minh quốc, ai dám cho nàng? Người nào có
lại có nhiều bạc như vậy cho nàng?"
"Thôi đi, không cho thì thôi, ta cũng không có chỗ để chứa đâu!" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, quét mắt
nhìn qua, nói: "Dù sao ngoại trừ tam vương gia ra,có bốn người các ngài, nửa đời sau, ta nhất định không lo ăn mặc!"
"Tại sao lại trừ tam ca?" Mạc Kỳ Dục phản ứng chậm.
Lăng Tuyết Mạn gãi gãi cằm, chỉ hướng Mạc Kỳ Minh, "Bởi vì tam vương gia đã trả nợ!"
"Đúng rồi, ha ha, sau khi thọ yến của phụ hoàng kết thúc, Tứ tẩu để cho tam
vương gia trả nợ tẩu cái gì? Tẩu muốn cái gì của huynh ấy? Còn thần thần bí bí chạy vào trong đình." Mạc Kỳ Sâm cười hỏi.
Câu hỏi này vừa hỏi xong, tất cả mọi người đều tò mò, nhất trí nhìn Lăng Tuyết Mạn, Mạc Nhã Phi càng trợn tròn hai mắt, suy nghĩ thứ Lăng Tuyết Mạn muốn khẳng
định không phải là tầm thường, liền kích động thúc giục "Mạn Mạn, rốt
cuộc là gì?"
"Ách..." Lăng Tuyết Mạn trầm ngâm, nhìn về Mạc Kỳ
Minh, Mạc Kỳ Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu một cái, vẻ mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên vui vẻ, khiến cả người hắn thêm phần nam nhân
chín chắn.
Lăng Tuyết Mạn cười một tiếng, nhìn lại mọi người, lắc đầu ngoầy ngoậy "Thật xin lỗi, chuyện này là bí mật! Ai cũng đừng hỏi!
Nếu như các người không muốn ta bị người xách dao thái thịt đuổi giết
thì đừng hỏi nữa!"
"Ừ? Nghiêm trọng đến thế sao? Ai ăn gan hùm
mật gấu, dám dùng đao thái thịt giết ngươi?" Mạc Kỳ Dục mặt đen lại, "
Người nọ là ai?" Giọng nói này, trực tiếp ép buộc Lăng Tuyết Mạn nói ra
câu trả lời.
Mạc Kỳ Diễn không mở miệng, nhìn Mạc Kỳ Minh, ánh
mắt như có thâm ý, hoảng hốt hiểu ra chút chút, tiếp theo lại lập tức
nhớ đến vương phi của hắn, trong lòng co rút, ánh mắt trở lại khuôn mặt
Lăng Tuyết Mạn, muốn nói lại thôi.
"Ai nha, đừng hỏi nữa! Ta
không nói, dù sao cái nợ này ta đòi rất vui vẻ, các ngươi cũng đợi đi,
đợi ta nghĩ xong muốn cái gì ở các ngươi, nhìn Tam vương gia người ta
chính trực bao nhiêu, ta nói ra hai điều kiện cực kì khó khăn như vậy,
người ta cũng có thể tuân thủ cam kết đồng ý, cho nên các ngươi phải
biết học tập, biết chưa?"
Lăng Tuyết Mạn ân cần dạy bảo, nhất là
hướng về Mạc Kỳ Lâm, cho đến khi làm Mạc Kỳ Lâm tức giận muốn đập Lăng
Tuyết Mạn một gậy, giương giương quả đấm mấy cái, nhưng nữ nhân đứng
trước mặt lại đắc ý vô cùng, chẳng những không hề sợ hãi, mà còn khiêu
khích nháy mắt cười!
Rốt cuộc, Mạc Kỳ Lâm thở gấp hai cái, đầu
hàng, bất giác thay đổi cả cách xưng hô: "Tuyết Mạn nha đầu, ta phục
nàng được chưa? Ta không đáp ứng lập gia đình, nàng buồn bực, như vậy
đi, ở thành đông ta có cái biệt viện, ta cho nàng, biệt viện có cây lê
cùng cây đào, mùa xuân đến, hoa lê hoa đào sẽ nở đầy cả viện, mùi thơm
bốn phía, rất đẹp mắt, còn có một ao sen, nếu chán nàng có thể đi dạo
một chút."
"A, thật?" Lăng Tuyết Mạn hưng phấn híp mắt lại thành
một đường thẳng, thế nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn giống một tên trộm "Cái này không xem là trả nợ, là ngài kiên quyết muốn tặng ta."
Ngất! Mạc Kỳ Lâm bị đả kích lung lay thân thể, khuôn mặt gượng cười, hàm răng nghiến lại tạo thành tiếng ‘ken két’ vang lên "Ta kiên quyết muốn tặng? Được, được, được, coi như là ta ‘ép’ mình kiên quyết đưa cho nàng đi,
cái khoản nợ kia, nàng từ từ suy nghĩ, nghĩ xong nói với ta một tiếng,
ta suy tính xem có thể trả nổi hay không, có cần phải lấy mạng mình để
trả nợ hay không!"
"Làm ơn đi, không nghiêm trọng như thế chứ? Nói cứ như ta là ác ma." Lăng Tuyết Mạn vô cùng 囧, bĩu môi lúng túng vô cùng.
"Gặp phải một tứ tẩu như vậy, lại dính vào một khoản nợ không biết tên, đời
này coi như tiêu rồi!" Mạc Kỳ Dục cảm khái vạn lần thở dài, tức giận
không có nơi trút, hắn trút vào quản gia, rống: "Giờ Mùi đã đến chưa?"