"Cái, cái gì?" Kích động, Mạc Kỳ Dục rống lên, tức giận từ trong bụng
tràn lên, một câu nói bị hắn phân thành nhiều phần "Mạn Mạn, ngươi, cái
người này, nha đầu mắt mù này, dám nói, dám nói bổn vương xấu xí?"
"Ta..." Lăng Tuyết Mạn kéo dài lời nói, thút thít, nước mắt che lại tầm mắt,
mới chịu nâng khăn lau, Mạc Ly Hiên đã cầm khăn nhẹ lau nước mắt cho
nàng, cũng nói "Mẫu thân, không được khóc nữa. Người mà khóc thì còn xấu hơn Thất thúc!"
"Ha ha ha!"
Mạc Kỳ Lâm dẫn đầu cười, sau
đó toàn bộ không nhịn được cười ầm lên, ngay cả Mạc Kỳ Minh không thích
cười nhiều, gương mặt cũng nén không được, lộ ra nụ cười.
"Mạc Ly Hiên!"
Mạc Kỳ Dục rống to một tiếng, chỉ tay vào một cái đầu, không ngừng run rẩy, hổn hển quát: "Ta có xấu như cháu nói sao? Có mẹ nuôi liền quên mất chú ruột? Nếu thất thúc xấu xí, vậy phụ vương cháu cũng xấu xí, mà phụ
vương cháu xấu xí, thì cháu cũng chẳng đẹp gì đâu!"
Lần này hắn cãi lại như trẻ con, khiến cho mọi người càng cười lướn, Lăng Tuyết Mạn cũng không khỏi ‘xì’ một tiếng bật cười!
Mạc Ly Hiên không tức giận, còn lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Mẫu thân cười
rồi, ha ha. Thất thúc, vừa rồi ủy khất thúc, vì muốn mẫu thân cháu cười
một tiếng, Hiên nhi không có cách nào, chỉ có thể khiến thúc sinh giận,
Hiên nhi xin lỗi Thất thúc!"
Lời dứt, Mạc Ly Hiên nâng vạt áo,
quỳ xuống, Mạc Kỳ Dục choáng váng đầu óc, khoát tay chặn lại, buồn bực
nói "Được rồi, xin lỗi cái gì! Lúc nào cũng luôn mồm luôn miệng mẫu
thân, cháu là vì muốn giúp cái nữ nhân không được xem là mỹ nhân này
cười, lại thuận tiện bắt thất thúc của cháu làm trò đùa, thật đúng là,
một đôi mẹ con gian trá!"
Sáu chữ cuối cùng, Mạc Kỳ Dục cắn răng
nặn ra, thậm chí còn vênh vênh cằm, hừ hừ mũi, khinh bỉ nữ nhân vừa nín
khóc lại bật cười!
Xí! Lăng Tuyết Mạn nâng cằm cao hơn, suy nghĩ
lời của Mạc Kỳ Dục, hoài nghi hỏi: "Cái gì mà nữ nhân không tính là mỹ
nhân?" Dứt lời, ánh mắt nàng hướng về Mạc Kỳ Diễn, rất chân thành hỏi
"Nhị vương gia, ta có được tính là mỹ nhân hay không?"
Gương mặt
Mạc Kỳ Diễn thoắt một cái đỏ bừng, loại vấn đề này sao lại hỏi hắn? Nếu
là vì muốn tránh hoài nghi nói không đẹp, mặt mũi nha đầu này sẽ mất
hết, nhất định sẽ ồn ào lên, hơn nữa khẳng định sẽ giận hắn, còn nếu như nói đẹp... sợ rằng những người khác...
"Thế nào, rất khó trả lời sao?" Lăng Tuyết Mạn không kịp đợi, mở miệng thúc giục.
"Ừ..." Sắc mặt Mạc Kỳ Diễn vô cùng mất tự nhiên, nhất thời không biết nói gì
cho đúng, Mạc Ly Hiên lại đột nhiên nở nụ cười thuần khiết, hì hì nói
"Mẫu thân, vấn đề này, người cứ hỏi Hiên nhi, bất kể trong mắt hay trong lòng Hiên nhi, mẫu thân vẫn đẹp nhất! Dĩ nhiên, phụ vương cũng cảm thấy mẫu thân là mỹ nhân, ha ha, cả Tam thúc, Ngũ thúc, Lục thúc, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ ngoại trừ Thất thúc..."
Mạc Ly Hiên
kéo dài âm điệu, đột ngột trầm giọng, ngây thơ cười, dễ dàng ném vấn đề
trở về tay Mạc Kỳ Dục, cũng rất khó hiểu hỏi: "Thất thúc, thúc thật cảm
thấy mẫu thân cháu khó coi sao? Cháu nhớ ở yến thọ Hoàng gia gia, sau
khi mẫu thân biểu diễn xong, thúc còn khen mẫu thân đẹp, hát hay, mà múa cũng đẹp mà! Hiện tại sao lại..."
"Khụ!" Mạc Kỳ Dục nhất thời 囧, nóng mặt, lúng túng hắng giọng: "Đêm đó Thất thúc, Thất thúc nhất thời
bị quỷ ám, nói hưu nói vượn!"
"A-" Mạc Ly Hiên lại kéo dài lời
nói, tựa như bừng tĩnh đại ngộ, rất ão não nhìn Lăng Tuyết Mạn, "Mẫu
thân, thất thúc xem ra không thích ngài, ngài sau này ít lui tới với
Thất thúc thì hơn, nếu không, chọc Thất thúc mất hứng, vậy thì phiền! Ừ, nếu ngài ở trong phủ nhàm chán, có thể tìm đến phủ của Ngũ thúc, Lục
thúc, hoàng cô nha."
Một lời nói khiến mấy đại nam nhân thất
thần, Mạc Kỳ Dục càng thêm ngơ ngác, nửa ngày trời mới hồi thần, buồn
buồn nói: "Ta chỉ đùa một chút, sao lại tưởng thật?"
Nha đầu này
nếu ngày sau không tới gặp hắn, vừa suy nghĩ một chút, trong lòng liền
co rút đau đớn, thích...không thích... cuối cùng vẫn là thích! Nếu
không, làm sao hắn ngày đêm suy nghĩ làm cách nào để cho nàng vui vẻ mà
ăn no sống tốt?
Mà mấy nam nhân, bỗng dưng phát hiện, Ly Hiên tuy nhỏ tuổi, nhưng nhìn nhận rất thấu đáo, bọn họ là người trong cuộc
nhưng lại mơ hồ, Ly Hiên chỉ đứng xem mà tỉnh táo, một lời đánh trúng
chỗ hiểm!
"Ha ha ha!" Lăng Tuyết Mạn nhìn một đám nam nhân chìm
trong suy nghĩ, lại rất vui mừng cười lớn: "Dục Dục, thấy chưa! Đây
chính là con trai ta, là một thiên tài phúc hắc nha!"
"Khụ -"
Vô số mây đen lướt qua đầu, mọi người cơ hồ không kịp thở!
Ngất! Cư nhiên bị Mạc Ly Hiên lôi vào chuyện này! Thật đúng là một đôi mẹ con cực phẩm gian trá!
"Tứ vương phi, lặp lại lần nữa, Hiên nhi hình như là con ta mà!" Mạc Kỳ
Diễn sau khi thở sâu, liền cười khẽ, thật ra thì hắn rất muốn nói, Ly
Hiên là con trai của hai người, nhưng, nhịn một chút, đè xuống lời muốn
nói.
"Xí, ngài, cái người này chỉ thích so đo." Lăng Tuyết Mạn
không ừ hử, ôm chặt Mạc Ly Hiên, tựa như bày tỏ công khai quyền làm chủ, "Hiên nhi đã sớm là của ta, không cho ngài đoạt!"
"Khụ, không
giành thì không giành, nhìn nàng lo sợ nhiệt tình như vậy, cho dù con
trai ở chỗ nàng, nó vẫn là con trai ta!" Mạc Kỳ Diễn im lặng.
Lăng Tuyết Mạn không nói cái gì, liền lôi kéo tay Mạc Ly Hiên, "Hiên nhi, chúng ta đi, đừng để ý đám vô lại này!"
"Ai, Mạn Mạn!"
Mạc Nhã Phi gọi người lại, "Muội ở nơi này với tẩu, hai ngày nữa hồi cung, đã xin mẫu hậu rồi!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, rốt cuộc ta cũng có bạn!" Lăng Tuyết Mạn vui
vẻ, một tay rảnh rỗi dắt tay Mạc Nhã Phi, khoái trá vừa đi vừa lên
giọng, nói: "Đi nào! Những người nào không có nhiệm vụ xin vui lòng
trong vòng mười phút nữa, rút ra khỏi Tứ Vương Phủ! Quá thời gian, còn ở lại bên trong, phạt một ngàn lượng!"
Sau lưng, chốc lát trở nên
im lặng, năm đại nam nhân, sắc mặt tất cả đều đen như than, mười ngón
tay nắm thành quyền kêu ‘rôm rốp’, một cái nhìn chằm chằm bóng người áo
trắng xa xa, yên lặng suy nghĩ xem những người không có nhiệm vụ là ám
chỉ ai? Sau khi suy tính, kết quả cho ra nhất trí là, trăm phần trăm ám
chỉ bọn họ!
"Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi muốn bị đánh phải không?" Mạc Kỳ Dục rốt cuộc không nhịn được, quát lên.
"Nàng dám đuổi huynh đệ chúng ta, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu ra, thiên hạ cũng chỉ có nàng! Đi!" Mạc Kỳ Lâm cắn răng, nhưng tu dưỡng rất tốt,
rống rất văn nhã.
Trên mặt Mạc Kỳ Diễn đều là bất đắc dĩ, cười.
Mạc Kỳ Minh mặt đen trong chốc lát, sau đó lại cong môi bật cười, Mạc Kỳ Sâm khẽ than lắc đầu một cái, nghiêng đầu nhìn về phía vản gia, khẽ
cười nói: "Vương phi nhà ngươi ra lệnh trục khách, ngươi dám lưu người
sao?"
Quản gia cúi đầu xuống vài phần, buồn bực vân vê ống tay
áo, ê a nói "Bẩm Lục vương gia, nô tài, nô tài...nô tài không
dám...không dám lưu, nhưng mấy vị vương gia có thể không cần để ý lời
trêu cợt của vương phi..."
"Được, không cần để ý, nhưng mà cái vụ phạt tiền này thì..." Mạc Kỳ Minh mím môi, nhìn quản gia.
Quản gia cắn răng một cái, "Nếu như vương phi có hỏi, nô tài sẽ nói đã thu."
Phúc hắc! Một trăm phần trăm phúc hắc!