“Lắc lư là có ý gì?” Mạc Kỳ Hàn khó hiểu.
Lăng Tuyết Mạn bĩu môi “Chính là lừa gạt.”
“Bản công tử cần phải lừa sao?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, nhấn mạnh “Nhanh một chút!”
Lăng Tuyết Mạn nhẹ thở một hơi, nếu tránh không khỏi vậy thì nhận mệnh đi!
Vì thế hạ quyết tâm gối lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, sau đó lập tức nhắm mắt lại tính ngủ.
Nhưng Mạc Kỳ Hàn lại rất tự nhiên dời bàn tay về
phía đùi của nàng, cũng bắt đầu sờ soạng. Lăng Tuyết Mạn phút chốc mở
mắt ra chụp lấy bàn tay không quy củ, tức giận chất vấn “Ngươi không
phải đáp ứng không chạm vào ta sao?”
“Đúng vậy, ta chưa nói muốn
chạm vào nàng, ta là muốn nhìn chỗ nàng té bị thương có nghiêm trọng
không, nếu nặng thì nhất định phải bôi thuốc. Ta là nam nhân của nàng,
giúp nàng bôi thuốc là việc bình thường a, có cái gì mà xấu hổ?” Mạc Kỳ
Hàn nghi hoặc trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, nói.
“Ách, tự mình đa
tình, ai thèm coi ngươi là nam nhân!” Lăng Tuyết Mạn lành lạnh trả lời,
đẩy tay Mạc Kỳ Hàn ra, nói: “Không bầm, chỉ là hơi đau mà thôi.”
“Rốt cuộc có hay không?” Mạc Kỳ Hàn âm trầm.
“Không có.” Lăng Tuyết Mạn cười mỉa “Ha ha, thật không có. Tình nhân, ta chỉ
là vui đùa mà thôi, không nên tức giận, thật sự không nên tức giận.”
Mạc Kỳ Hàn chán nản, đối với tốc độ biến sắc mặt của Lăng Tuyết Mạn mà bội
phục từ trong tâm. Nhưng nguyên tắc là nhất định phải giữ, tiếng nói
trầm thấp lại cực có uy nghiêm: “Tuyết Mạn, lần sau không được viện dẫn
lý lẽ này nữa. Nếu còn dám lấy loại sự tình này gạt ta, cũng đừng oán ta phạt nàng. Còn có, ta có phải nam nhân của nàng không?”
“Ách,
thân ái, ngươi đi hỏi phu quân đã chết của ta đi! Chỉ cần hắn gật đầu
thừa nhận, ta đây không có gì để nói.” Lăng Tuyết Mạn cười, không chỉ
đùa giỡn hắn mà còn phản cho hắn một đòn. Hừ hừ, hắn nếu dám đến trước
linh vị Tứ Vương gia hỏi, phỏng chừng ông trời có mắt sẽ dùng sét đánh
chết hắn!
“Ha ha!”
Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, lập tức buồn cười
ra tiếng, một tay cách lớp vải quần xoa đùi Lăng Tuyết Mạn, một tay
nhanh ôm lấy nàng, cũng cúi đầu hôn nhẹ một chút cánh môi mềm mại, mới
cười cười nói: “Tuyết Mạn, Tứ Vương gia nhất định là đồng ý, bằng không
ta ở trong phòng hắn chiếm đoạt Vương phi của hắn, hắn làm sao không nói nửa lời đâu?”
“Ách” Lăng Tuyết Mạn nghẹn nửa ngày mới nói: “Đó chỉ có thể nói tướng công quá cố của ta rất yếu đuối!”
“Hả?” Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, xấu hổ đen mặt “Tuyết Mạn người chết là lớn nhất, nàng không đến mức nói phu quân nàng như vậy đi.”
“Nếu là hắn trên trời có linh, hắn sao lại không cứu ta?” Lăng Tuyết Mạn tức giận, đập trúng đầu vào trong ngực rắng chắc hỏi ngược lại.
Mạc
Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, có chút khó có thể trả lời vấn đề này, liền
không nói tiếp mà xoa đùi nàng, lảng sang chuyện khác: “Còn đau không?”
Hắn vừa hỏi, Lăng Tuyết Mạn mới phát giác, lúng túng ngượng ngùng, trên má
nổi lên hai đóa đỏ ửng, vội vàng nắm được cánh tay Mạc Kỳ Hàn, nói:
“Không đau, ngươi đừng xoa, thân thể nữ nhân ngươi thế nào muốn sờ theo
liền sờ a!”
“Ta nào có tùy tiện, chẳng lẽ là nữ nhân ta đều sẽ vô lễ như vậy sao? Nha đầu ngốc, đó là đối với nàng mà thôi, đối nữ nhân
khác ta còn không có quan tâm như vậy đâu.” Mạc Kỳ Hàn thở dài, chậm
chạp nói.
Đối với Ngô Đồng, hắn cho tới bây giờ đều là lấy lễ đối đãi, chỉ hôn nàng mà thôi. Vốn là muốn đêm động phòng hoa chúc của bọn
họ sẽ là một đêm đẹp nhất, hắn luôn luôn chờ, thẳng đến khi không thể
chờ, thẳng đến khi nàng khóc nói nàng không muốn mười tám tuổi đã làm
quả phụ cô độc cả đời.
Nghĩ đến Ngô Đồng, đêm qua tiếng la đau khổ của nàng vang lên ở bên tai ‘Hàn ca ca’.
Đôi mắt nhắm lại thật sâu, ngực như là bị búa tạ đập, đau không thể nói.
Đối với phần yên tĩnh này, Lăng Tuyết Mạn cảm giác có chút không bình
thường, dâm tặc tới đây không phải là muốn chiếm đoạt thân thể của nàng
sao? Làm sao lại như vậy?
Trầm mặc một hồi, Lăng Tuyết Mạn nhịn
không được, nhẹ giọng hỏi: “Tình nhân, ngươi không phải là không thích
ta sao? Vậy ngươi quan tâm ta làm cái gì?”
Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn
thoáng dao động tinh thần, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ta muốn chiếm
lấy nàng cả đời, đương nhiên không hi vọng nàng có chuyện không hay xảy
ra. Thật vất vả mới đem con mồi tới tay, há có thể dễ dàng ném?”
“Khụ khụ!”
Lăng Tuyết Mạn lòng mang một chút chờ mong bị sặc tan thành mây khói, quẫn,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt, bò lên ngồi quỳ ở bên
cạnh Mạc Kỳ Hàn, ác độc nói: “Xú nam nhân, ngươi có tí xíu bản lĩnh cũng đã không cần thích ta! Hừ!”
“Ngủ đi.” Mạc Kỳ Hàn không quan tâm, tay túm cánh tay Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn nổi nóng, sao chịu
ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liền dùng sức bỏ tay Mạc Kỳ Hàn “Không
ngủ, ta không nằm cùng nơi với ngươi!”
Mạc Kỳ Hàn hiếm thấy không nổi giận, chỉ cau mày nói: “Vậy nàng muốn như thế nào?”
“Ta muốn ngươi lập tức cút!” Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên.
Bàn tay đang cầm cánh tay nàng phút chốc siết chặt, trong ánh mắt hàn ý bật ra, Lăng Tuyết Mạn không tự chủ nuốt nước miếng một cái, mềm nhũn xuống “Ý của ta là… ta vừa rồi…”
“Tốt lắm, vết sẹo lành đã quên đau
phải không? Hả?” Mạc Kỳ Hàn rét lạnh mở miệng, âm cuối nói xong, môi
mỏng mím thành một đường.
Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, hít
một hơi, ngoan ngoãn nằm xuống, cảm nhận được ánh mắt băng lãnh trên
đỉnh đầu, cảm thấy bất an. Do dự một chút, Lăng Tuyết Mạn vươn tay ra,
vòng tay bên hông Mạc Kỳ Hàn, lấy lòng đem mặt cọ xát trong ngực hắn,
nhỏ giọng nói: “Ta sai lầm rồi, ngươi đừng nóng giận có được hay không?”
“Nàng rõ ràng sợ ta, lại làm sao phải lần lượt chọc giận ta?” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhíu mày, không hiểu hỏi.
Ta thèm vào!
Lăng Tuyết Mạn mím miệng muốn khóc. Ai kêu nàng vô dụng như vậy sa vào tay người khác.
Hít mũi một cái, Lăng Tuyết Mạn vô lực nói: “Sợ ngươi là vì ta tiếc mạng
của ta, hơn nữa chọc giận ngươi là chuyện không có cách nào khác. Bản
tính của ta như thế không đổi được.”
“Ừ, ta nghĩ cũng đúng.”
Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, tay không tự giác siết chặt, hưởng thụ cảm giác ôm nàng nhu nhược không xương.
Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương, thân thể hai người chặt chẽ kề nhau,
nhiệt độ trên người hắn truyền tới làm cho cơ thể trong cũng nóng lên
theo, vội đẩy tay hắn, nói yếu ớt như muỗi kêu: “Chúng ta, chúng ta tách ra ngủ cho ngon, nóng quá!”