Nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn mất mát, Hoàng Hậu khẽ nhấp môi, chạm vào cánh tay Mạc Ngự Minh, chỉ chỉ.
Mạc Ngự Minh khó xử, ông phải an ủi như thế nào? Con ba lần bốn lượt dặn dò không được để lộ nửa câu, nhưng bây giờ xem bộ dáng nha đầu kia khổ sở, ông lại không nỡ, môi mấp máy, mới châm chước thử nói: “Mạn Mạn, con
hôm nay… có chú ý tới vị kia tướng quân rất cao to kia hay không?”
“Không, con chú ý hắn làm gì?” Lăng Tuyết Mạn nâng khẽ mắt một chút, hít mũi một cái, toét miệng ra vẻ đương nhiên.
Mạc Ngự Minh “À” một tiếng, theo dõi Lăng Tuyết Mạn hồi lâu, mới chậm rãi
nói: “Mạc tướng quân chiến công hiển hách, là nhân tài hiếm có của Đại
Minh ta, tướng mạo lại anh tuấn…” Giọng nói ngừng lại, lại ngừng chút
nữa, nhìn ánh mắt Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc không hiểu, mím môi nói: “Mạn Mạn, con tuổi mới mười bảy tuối, nếu muốn tái giá…”
“Phụ hoàng!” Lăng Tuyết Mạn nghe ra, không khỏi co quắp khóe miệng, ánh mắt âm u,
ngước mắt khẽ cười nói: “Phụ hoàng, con cũng là Vương phi của phu quân,
đã gọi ngài một tiếng phụ hoàng, coi như là nửa nữ nhi, phụ hoàng không
muốn nữ nhi nghịch ngợm gây sự này nữa sao?”
“Mạn Mạn!”
Ba người trong xe đồng thời lên tiếng, Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu đã khổ
sở lại cảm động, Nhã Phi buồn bã không thôi, thật vất vả phụ hoàng mới
mở này ân đức, Mạn Mạn thế nào lại… Haiz!
Dọc theo đường đi, bên trong xe không nói thêm gì nữa.
Vừa vào thành Cẩm An, liền nghe được tiếng la cao thấp đầy tình cảm của dân chúng nối tiếp vang lên!
“Hoan nghênh quân nam chinh khải hoàn trở về!”
“Mạc tướng quân!”
“Lôi Nguyên soái!”
“Hoàng Thượng vạn tuế! Đại Minh vạn tuế!”
…
Lăng Tuyết Mạn nhịn không được tò mò, nhẹ nhàng vén lên một góc màn, nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai bên đường phố rộng rãi, ngự lâm quân cùng cấm vệ
quân duy trì trật tự, trình độ dân chúng sôi trào không thua gì người
xem thế vận hội Olympic!
Chậc lưỡi, bởi vì Mạc Ngự Minh vừa rồi
có ngụ ý, Lăng Tuyết Mạn liền dời ánh mắt về phía sau long liễn, lướt
qua đội ngũ đại nội thị vệ nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ bạc ngồi trên
ngựa, cẩn thận đánh giá, đáng tiếc mặt nạ che hơn phân nửa khuôn mặt,
căn bản đoán không được hắn có dáng dấp như thế nào, nhân tài? tướng mạo anh tuấn? Bên môi Lăng Tuyết Mạn tràn ra một cụ cười, Hoàng Thượng lại
muốn gả nàng cho tướng quân mặt lạnh? Đây là vì không để Nhị Vương gia
cùng Tam Vương gia phân tranh vì nàng sao?
Nhưng mà, tướng quân
mặt lạnh kia hình như cảm nhận được nàng đang lặng lẽ nhìn hắn, mắt vốn
nhìn thẳng phía trước đột nhiên lệch qua, một đôi mắt thâm thúy bắn
thẳng tắp lại đây, rình coi bị phát hiện, Lăng Tuyết Mạn vội thất kinh
buông màn xe xuống, sợ tới mức nâng tay vỗ ngực, một khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng vài phần.
“Mạn Mạn, như thế nào?” Hoàng Hậu kỳ quái hỏi.
“Ách, không, không có việc gì.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, cảm giác có chút chưa tỉnh hồn, nàng luôn luôn gan lớn, cư nhiên không dám đón nhận ánh mắt
tướng quân mặt lạnh kia? Thở dài một hơi, Lăng Tuyết Mạn thấy bản thân
mình nóng rần lên!
Mạc Ngự Minh hồ nghi vê màn xe lên, xem xét
theo phương hướng Lăng Tuyết Mạn vừa nhìn, chống lại ánh mắt Mạc Kỳ Hàn, đột nhiên hiểu rõ, thả màn xe, bật cười nói: “Mạn Mạn, nhìn xem cũng
không có gì, sớm hay muộn… cũng đúng là phải xem.”
“A? Có ý tứ gì ạ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng, Mạc Ngự Minh làm vẻ mặt bí hiểm, không trả lời vấn đề của nàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Lại nhìn Hoàng Hậu, Lăng Tuyết Mạn mới nói một tiếng, “Mẫu hậu…” Hoàng Hậu cười, sau đó lắc đầu, không nói thêm nữa.
“Nhã Phi, muội rờ trán ta, xem ta có nóng không?” Lăng Tuyết Mạn cầm tay Nhã Phi, đặt lên trán của mình, sao nàng cảm giác rất nhiều chỗ đều không
thích hợp!
Nhã Phi tất nhiên cũng là mê mang, thành thực lắc đầu nói: “Không có phát sốt.”
“Haiz -”
Đại đội người ngựa không biết đi bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngoài xe truyền đến thanh âm Lý Đức Hậu, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đến Tứ Vương phủ rồi!”
Mạc Ngự Minh mở to mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn nói: “Mạn
Mạn, xuống xe đi, con không được tiến cung, ở trong Vương phủ, không thể chạy ra ngoài đường, hiểu chưa?”
“Ách, bây giờ con đi về sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to hai mắt.
chấp khởi Mạc Ngự Minh gật đầu, lại bổ sung: “Nếu như không có ý chỉ của
trẫm, từ giờ trở đi, con không thể bước ra Tứ Vương phủ một bước, biết
chưa?”
“A.” Nhìn đến vẻ mặt Mạc Ngự Minh nghiêm túc, Lăng Tuyết
Mạn không dám hỏi nhiều gật đầu, xuống xe ngựa, dưới ánh mắt của dân
chúng toàn thành, tam quân, bách quan nhìn theo, bước vào Tứ Vương phủ,
cổng lớn từ từ đóng lại, thị vệ nghiêm nghị mà đứng, mặt không chút thay đổi.
Tiến vào Hoàng thành, bách quan đứng ở điện Kim Loan, chia
làm hai hàng văn võ, Mạc Ngự Minh mặc long bào ngồi trên cao, Lý Đức Hậu bên cạnh mang vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn phía trước.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Dưới Kim điện, bách quan hành lễ bái.
“Đại Minh ta cùng Nam Chiếu đánh trận đã hơn một năm, tướng sĩ xuất chinh
người người anh dũng tác chiến, trên sa trường dương uy Đại Minh ta, hôm nay, cả nước thắng lợi, trẫm khao thưởng tam quân, phong thưởng công
thần!” Mạc Ngự Minh mỉm cười, tiếng nói xuyên thấu ở kim điện, “Lý Đức
Hậu, tuyên chỉ!”
“Vâng, Hoàng Thượng!”
Lý Đức Hậu lấy ra
ba thánh chỉ, mở cái thứ nhất, tiếng nói eo éo vang lên ở đại điện,
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: phong nguyên soái nam chinh
Lôi Việt làm Bình Nam Hầu, ban thưởng phủ Bình Nam Hầu, thưởng một con
hoàng mà, vạn lượng hoàng kim! Phong Tòng quân Dư Hạo làm phiêu kỵ đại
tướng quân, thưởng vạn lượng bạc trắng! Phong…”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bách quan dập đầu, công thần khấu tạ hoàng ân, Lý Đức Hậu mở thánh chỉ thứ hai.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trong quân đội nam chinh, phó
tướng quân Lâm Mộng Thanh chiến công hiển hách, văn võ song toàn, trao
tặng hàm tướng quân, thống lĩnh cấm vệ quân kinh đô, bảo an ta trọng địa trong Hoàng thành! Mặt khác, trẫm xem tướng quân Lâm Mộng Thanh có nhân phẩm tốt đẹp, thiếu niên anh tài, phong làm phò mã Đại Minh, tứ hôn với Công chúa Nhã Phi! Khâm thử!”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bách quan kinh ngạc, lại dập đầu, Lâm Mộng Thanh cảm kích dập đầu, “Mộng Thanh tạ chủ long ân!”
Lấy thánh chỉ thứ ba ra, ánh mắt Lý Đức Hậu rơi vào trên người tướng quân
mang mặt nạ Mạc Quân Lâm quỳ gối phía sau Lôi Việt, cung kính nói: “Mời
Mạc tướng quân bước ra khỏi hàng!”
Mạc Kỳ Hàn không chần chờ đứng dậy, đến gần một bước, ở chính giữa, một lần nữa quỳ xuống, cũng không nói một tiếng.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trong các vị hoàng tử của trẫm,
chỉ có Tứ hoàng tử Mạc Kỳ Hàn mang huyết thống của hoàng hậu, nhân phẩm
cao quý, lại có năng lực trên sa trường, nhất định có thể kế thừa Hoàng
vị, theo tổ chế Đại Minh, sắc lập làm hoàng thái tử. Chư vị hoàng tử
khác, mặc dù đủ tài trí trác tuyệt, có tiếng quân tài, lại không thể làm đế, hy vọng chư vị hoàng thân quốc thích dùng hết khả năng các ngươi
có, phụ tá triều chính, thực hiện nguyện vọng của trẫm! Khâm thử!”